Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 23




Hôm nay mới tờ mờ sáng, Ôn Nguyễn đã rời giường bắt đầu chăm sóc da và chọn quần áo.

Sau khi thử khoảng bảy, tám bộ cô mới lựa được một cái váy dài trắng trễ vai được làm bằng vải chiffon mát dịu.

Cô mặc vào đứng trước gương ngắm một lúc.

Quá là ổn!

Mặc vậy đúng kiểu nửa kín nửa hở, khéo léo khoe được một chút phần xương quai xanh, cổ thon đẹp hoàn mỹ, nhìn trông vừa thanh thuần vừa tràn ngập cảm giác quyến rũ.

Vì buổi “hẹn hò” ngày hôm nay, đêm qua Ôn Nguyễn đã thức rất muộn để lên Bilibili xem mấy video làm đẹp của các beauty blogger, cuối cùng ánh mắt khóa chặt ở cái tiêu đề đem tới cảm giác tươi mát thoát tục:

[Makeup look style mong manh dễ vỡ] Nhất định phải thử khi đi hẹn hò | TOP 1 cách hạ gục đàn ông | Chớp mắt một cái cũng làm người ngu ngơ tim đập thình thịch.

Cái này đúng là video dành riêng cho cô rồi.

Thế là, cô vội vàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, vừa nhìn video vừa tập trung nhìn gương thực hành, bắt đầu hoàn thiện phần makeup look phục vụ buổi hẹn hò ngày hôm nay.

Lần thứ nhất đi qua phòng Ôn Nguyễn, Phó Tri Hoán liếc mắt thấy cô ngồi trước gương, mím môi tập trung cầm nhíp đưa lên phần lông mày cẩn thận làm thao tác gì đó.

“Cô làm gì đấy?”

“Tỉa lông mày.”

“…”

Với sự hiểu biết của Phó Tri Hoán, có lẽ cả đời này anh không cách nào hiểu được sao con gái lại tự nhổ lông mày của mình đi.

Sau đấy anh bưng ly nước rời đi chứ không hỏi nhiều.

Khoảng mười phút sau, Phó Tri Hoán lần nữa đi ngang qua phòng Ôn Nguyễn, lại thấy cô mím môi tỉ mỉ vẽ khuôn lông mày.

“Cô lại đang làm gì thế?”

“Vẽ lông mày.”

Phó Tri Hoán lặng đi mất một lúc mới mở miệng hỏi: “Sao tự dưng lại vẽ?”

“Vẽ để nhìn mình trông có nhiều lông mày hơn.”

“Nếu thế sao nãy cô còn tỉa?”

“…”

Ôn Nguyễn buông bút vẽ, hít sâu một hơi rồi quay đầu nhìn Phó Tri Hoán, mỉm cười nói: “Bá Tước ở ngoài phòng khách hình như vừa gọi anh.”

Phó Tri Hoán nghe cô nói thế thì nhíu mày, định mở miệng nói thêm gì đó.

Nhưng Ôn Nguyễn nào cho anh cơ hội nói. Cô mỉm cười đứng lên đi đến gần chỗ Phó Tri Hoán, sau đó dứt khoát đóng cửa lại.

Cô, Ôn Nguyễn, từ nay về sau, tuyệt đối không ngồi trang điểm trước mặt thẳng nam nữa.

*

Hôm nay là một ngày nắng đẹp.

Trên đường lái xe đi đón Simon, Ôn Nguyễn ngồi rất nghiêm chỉnh, đoan trang bên ghế phó lái, cố tình ngồi thẳng lưng không dựa, thi thoảng lại phẩy phẩy đuôi tóc.

Nhìn mang tới cảm giác gợi cảm mê người của nữ chính phim điện ảnh.

Nay cô có xịt chút nước hoa vào cổ tay và sau gáy, đó là cái mùi thoang thoảng không gay mũi, mang tới hương vị thành thục, sâu lắng.

Hơn nữa đêm qua cô còn gội đầu sạch sẽ. Chỉ số hấp dẫn hôm nay chắc chắn là năm sao.

Nhưng Ôn Nguyễn khẩn trương đợi suốt quãng đường dài mà không thấy tên đàn ông tồi ngồi bên cạnh thốt ra được câu khen nào.

Chờ hoài không được, cuối cùng phải tự mình ra trận.

Cô chớp cơ hội lúc chờ đèn đỏ, hắng giọng bắt đầu tấn công.

Tóc được cô vuốt gọn sang một bên, tay chống lên cửa xe rồi quay đầu nhìn Phó Tri Hoán, chuyển giọng nghe vô cùng ngọt ngào: “Anh thấy hôm nay em có gì khác hôm qua không?”

Phó Tri Hoán liếc mắt nhìn cô: “Cô bị đau họng à?”

“?”

“Bị cảm hả?”

“?”

“Uống nhiều nước ấm đi.”

Sắc mặt Ôn Nguyễn trông chán chường thấy rõ. Cô mím môi, xoay người ngồi đưa lưng về phía Phó Tri Hoán, cả người dính chặt lấy lưng ghế dựa, trên đỉnh đầu như có đám mây đen giăng kín.

Ánh mắt cô trở nên ảm đạm.

Váy chiffon trắng Ôn Nguyễn mặc là loại có buộc dây cố định đằng sau.

Từ góc của anh nhìn sang, đập ngay vào mắt là xương bướm tuyệt đẹp cùng làn da trắng nõn.

Lần này đến lượt ánh mắt Phó Tri Hoán thay đổi. Mắt anh tối đi, tay nắm vô lăng siết chặt.

Sau một hồi im lặng, anh quay đầu nhìn đèn giao thông đằng trước, rất tự nhiên đưa tay lên nới lỏng cổ áo.

Động tác đơn giản nhưng mang tới cảm giác nóng bỏng kỳ lạ.

Còn Ôn Nguyễn giờ đã tức đến xì khói.

Một quán quân ngủ nướng như cô mà hôm nay mới hơn sáu giờ đã tỉnh để trang điểm, không chỉ tỉ mỉ đánh mắt bằng tông màu bình thường chả bao giờ sử dụng mà còn dùng luôn cây son mới mua, quan trọng nhất là trước lúc ra cửa cô còn làm tóc cơ.

Tỉ mỉ trang điểm như thế mà tên đàn ông khốn khiếp này chả tinh ý gì cả!

Bực mình!

Phút chốc, bầu không khí trong xe lạnh hơn hẳn, đến mức suýt thì đóng băng.

Phải chờ đến khi Simon lên xe, bầu không khí lạnh lẽo này mới bị đánh tan.

“Chào buổi sáng chị Ôn.”

Hôm nay Giang Tử Trầm rất vui, vui đến mức không còn gọi “cô Ôn” như lúc trước nữa.

Ôn Nguyễn cũng không trút giận lên đứa nhỏ, quay đầu mỉm cười xoa đầu cậu: “Buổi sáng tốt lành.”

Giang Tử Trầm nghiêm túc quan sát Ôn Nguyễn một lượt từ trên xuống dưới, cất giọng lanh lảnh nói: “Chị Ôn Nguyễn hôm nay xinh quá. Cả kiểu tóc mới lẫn cách trang điểm đều xứng đáng 100 điểm luôn, người còn thơm ơi là thơm! Mà nay trông chị còn có phong cách khác hẳn hôm qua nữa.”

Bức bối trong lòng Ôn Nguyễn nháy mắt bị đánh tan, thậm chí còn không thèm tính toán đến việc hôm qua mình vừa bị thằng nhóc này uy hiếp.

Cô quay sang nhìn Phó Tri Hoán, hất cằm hắng giọng, kiêu ngạo cố tình cao giọng nhắc nhở: “Simon thông minh quá, còn nhỏ thế này mà đã phát hiện ra những thay đổi mà người trưởng thành hơn 20 tuổi không để ý gì cả.”

Người trưởng thành hơn 20 tuổi – Phó Tri Hoán quay đầu nhìn chằm chằm Ôn Nguyễn một lúc, bật cười: “Này là, cô muốn tôi khen cô?”

Ôn Nguyễn giật mình tránh ánh mắt anh, cắn môi đỏ mặt nói: “Ai, ai nghĩ thế?”

Trong mắt Phó Tri Hoán đong đầy ý cười. Anh hơi nâng ngón tay gõ gõ lên vô lăng, mở miệng nói: “Kiểu tóc mới và mùi nước hoa này rất hợp với cô.”

Tim Ôn Nguyễn đập trật một nhịp. Cô nắm chặt góc váy, ngẩng lên nhìn Phó Tri Hoán.

Chẳng lẽ, tên đàn ông khốn khiếp này đã thông suốt?

“Nhưng khoảng bốn giờ chiều nay nhiệt độ sẽ giảm mạnh, trời sẽ nhiều mây hơn chứ không được trong như giờ đâu, có khi còn gặp gió lớn với mưa nhỏ.”

Phó Tri Hoán thoáng ngừng, ngẩng lên nhìn bộ đồ trên người Ôn Nguyễn, chậm rãi bổ sung: “Thường xuyên không mặc đồ giữ ấm ra gió sẽ rất dễ mắc các bệnh mãn tính, sau này trước khi ra cửa nên tập thói quen xem dự báo thời tiết trước.”

Thông suốt cái cóc khô!

Lần này thì cả xe không có một tiếng động nào, đến Giang Tử Trầm ngồi đằng sau cũng ngậm miệng.

Im lìm.

Im lặng tuyệt đối.

Ôn Nguyễn lặng người đi một lúc, sau đấy quay đầu sang hướng khác, không nói gì, nét mặt ủ rũ nhìn phát nhận ra ngay.

Một lúc sau, cô cất giọng lạnh lùng nói: “Ngài Phó, tôi đơn phương tuyên bố chiến tranh lạnh với ngài năm tiếng, trong thời gian chiến tranh lạnh, mong ngài đừng bắt chuyện với tôi.”

Phó Tri Hoán: “…”

*

Giang Tử Trầm thấy rất khó xử.

Bởi vì Ôn Nguyễn là người nói được làm được, từ lúc xuống xe vào công viên tới giờ, cô không nói câu nào với Phó Tri Hoán.

Thế nên, giao tiếp giữa hai người về cơ bản là thông qua cậu truyền lời.

Ví dụ như…

“Nói với chú Phó của em là chị muốn đi WC.”

“Vâng, chú Phó, chị Ôn bảo chị ấy muốn đi WC.”

“Ừm.”

“Chị Ôn, chú Phó bảo không vấn đề gì.”

Thế là, suốt nửa tiếng đồng hồ qua, với khoảng cách không đến nửa mét, hai người giao tiếp với nhau bằng việc Giang Tử Trầm truyền miệng.

Nãy giờ bị tra tấn quá nhiều khiến bạn học Giang Tử Trầm phải đi tới quyết định, chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh đầy đau khổ này trước.

Cậu cẩn thận nhớ lại mấy cảnh hẹn hò yêu đương của nam nữ chính trên phim truyền hình, cuối cùng vừa ngẩng đầu lên ánh mắt đã dán chặt vào vòng quay ở cách đó không xa.

Chính là nó, trò chơi vòng quay.

Mở đầu của phim thần tượng lúc nào cũng từ nó.

Giang Tử Trầm ngay lập tức chỉ tay về phía bánh xe quay khổng lồ, nói với giọng điệu non nớt, ngây ngô của trẻ con: “Chị Ôn Nguyễn, chúng ta ngồi bánh xe khổng lồ đi.”

Ôn Nguyễn nhìn theo hướng Giang Tử Trầm chỉ tay thấy cái bánh xe to không thể với tới kia, tức khắc lòng gào thét.

Từ nhỏ cô đã sợ độ cao, về cơ bản là chẳng chơi được mấy trò trong công viên giải trí. Giờ chỉ đứng ở dưới nhìn lên thôi cũng đủ làm cô hốt hoảng, chân mềm nhũn.

Ôn Nguyễn nuốt nước miếng, lén lút lui về sau hai bước, thử dời sự chú ý của Giang Tử Trầm: “Ngồi bánh xe khổng lồ chán lắm, chỉ tổ lãng phí thời gian thôi. Chúng ta thử sang khu thiếu nhi nhé?”

Phó Tri Hoán nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Ôn Nguyễn.

Sắc mặt cô hơi tái, giọng nghe như cố gồng lên để che giấu cơn hoảng loạn, đến ánh mắt cũng rất bất an.

Sợ độ cao sao?

Giang Tử Trầm cố chấp khuyên: “Không sao đâu, em thấy…”

“Simon.”

Phó Tri Hoán đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cậu, lạnh nhạt nói: “Chúng ta qua chỗ khác xem.”

Nếu cả hai nhân vật chính đều từ chối, vậy thì Giang Tử Trầm cậu cũng đành hủy bỏ kế hoạch.

Cậu cúi gằm mặt đi về phía trước, ai ngờ đâu đi chưa được mấy bước đã va phải quầy bắn súng.

Mà giải thưởng hạng nhất còn là mô hình Iron Man cậu mơ ước bấy lâu nay.

Giang Tử Trầm hứng khởi kéo tay áo Ôn Nguyễn, chỉ ra chỗ trò chơi: “Em muốn cái kia.”

Ôn Nguyễn nhìn theo hướng cậu chỉ.

Bắn bóng bay(1) à.

Thoạt nhìn trông có vẻ không khó chơi lắm, huống hồ hồi nhỏ cô còn hay lén lút cùng bạn học trong lớp mẫu giáo ra sân thể dục chơi bắn chun, lúc nào cũng bách phát bách trúng.

Thế là Ôn Nguyễn đồng ý ngay, hừng hực khí thế dắt theo Giang Tử Trầm đến chỗ chơi.

Phó Tri Hoán bật cười đuổi theo xong thoải mái đứng dựa ở một bên bàn nhìn Ôn Nguyễn tự tin cầm súng, sảng khoái trả tiền chơi.

Ông chủ sạp chơi vui vẻ đứng lên: “Cô gái, chỗ tôi 30 đồng mua mười lượt bắn, mô hình Iron Man kia cần trúng tám phát mới được.”

Tám phát à.

Ôn Nguyễn âm thầm ước lượng khoảng cách từ đây đến chỗ bóng bay.

Cũng không xa lắm, hơn nữa cũng rất nhiều bóng bay nên hẳn không thành vấn đề.

Nghĩ thế, cô trả tiền, tự tin mình có thể hoàn thành.

Sau mười phát bắn…

Chẳng trúng cái nào.

Ôn Nguyễn bình tĩnh nói: “Chắc chắn súng của các anh có vấn đề.”

Ông chủ: “Không thể nào, chúng tôi là người làm ăn chân chính đấy.”

Giang Tử Trầm đứng nhìn một lúc rồi kéo tay áo Ôn Nguyễn, nói: “Hay để em bắn cho?”

Ôn Nguyễn khi đó nghĩ mình sao có thể thua một đứa trẻ được? Cô không cam lòng trả tiền thêm lượt nữa, bế cậu lên ghế dựa.

Thêm mười lượt bắn nữa…

Không có gì xảy ra cả.

Nhưng không chờ Ôn Nguyễn kịp cười nhạo, một quả bóng bay đã lung lay rơi xuống, dường như cung phản xạ của nó hơi dài nên đến tận giờ mới nổ tung.

“Bùm”

Ông chủ cười nói: “Chúc mừng bạn nhỏ đã bắn trúng một quả nhé! Phần thưởng cho cháu là kẹo.”

Tuy không được Iron Man nhưng Giang Tử Trầm vẫn rất vui vì mình thắng.

Cậu kiêu ngạo nhận lấy viên kẹo, bỏ vào trong túi mình: “Hôm nay về em sẽ viết sự kiện này vào bài văn.”

Ôn Nguyễn cảm thấy hành động ấy là đang trần trụi khiêu khích cô.

Cô liều mạng leo vào chơi bắn bóng bay, cứ hết lượt là trả tiền bắn tiếp, mãi đến một lúc sau thì nghe có tiếng nổ mạnh…

“Bùm”

Ông chủ mặt mày hớn hở nói: “Chúc mừng cô gái đã bắn trúng bóng bay ở phát thứ 32. Kẹo của cô đây.”

… Sao phải nói tỉ mỉ thế?

Ôn Nguyễn không vui chút nào. Cô bĩu môi, tự hiểu bản thân chẳng có chút thiên phú làm xạ thủ nào.

Thậm chí còn không bằng học sinh tiểu học.

Phó Tri Hoán khoanh tay đứng cạnh nhìn cỡ mười mấy phút.

Anh thấy rất rõ Ôn Nguyễn cụp mi che đi đôi mắt, vẻ mặt ảo não đầy mất mát.

Khi cô không vui, hàng mi khẽ rung, từ trên xuống dưới người đều viết to rõ hai chữ đau khổ.

Phó Tri Hoán thở dài, đứng thẳng người cất bước tới chỗ Ôn Nguyễn.

Tiền đã bỏ ra, tám phát còn lại vẫn phải chơi nốt.

Tuy đang rất chán nhưng Ôn Nguyễn vẫn giơ súng lên, chuẩn bị liều mạng với trò bắn bóng bay lần thứ 33.

Ngay khi cô sắp bóp cò súng, bên cạnh đột nhiên có cánh tay chống lên.

Giây sau, cả người Ôn Nguyễn bị vây trong bóng đen, toàn thân bị bao trùm bởi hơi thở quen thuộc có phần lạnh lùng.

“Súng không ai cầm như thế.”

Lúc này, Phó Tri Hoán chỉ đứng cách cô cỡ nửa gang bàn tay, lưng cô cảm nhận được rõ sự ấm áp từ nhiệt độ cơ thể anh.

Tuy không đứng sát sàn sạt vào nhau nhưng vẫn nhóm lên cảm giác nóng bỏng mãnh liệt.

“Nào, giữ chặt.”

Ôn Nguyễn giật mình, đại não trong phút chốc hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn nghe được giọng ai đó khàn khàn vang lên bên tai, vô cùng rõ ràng.

Hơi thở của anh phả lên vành tai, mang tới cảm giác tê dại.

Phó Tri Hoán đưa tay thay Ôn Nguyễn cố định súng, sau đấy đỡ cánh tay cô điều chỉnh tư thế cầm.

Vì để dễ chỉnh cho cô, anh còn hơi khom người xuống.

Nếu chỉ nhìn lướt qua, trông cô lúc này như bị anh ôm vào lòng.

“Đừng dí sát mắt vào kính nhắm, đầu hơi ngửa ra sau đi.”

“Điều chỉnh nhịp thở.”

“Thả lỏng.”

Mẹ nó chứ, thả lỏng kiểu gì?

Mặc dù đã tự nhẩm bản thân phải bình tĩnh cả chục lần nhưng Ôn Nguyễn vẫn không khống chế được.

Càng để ý, hô hấp càng dồn dập.

Sau đó, cô nghe được Phó Tri Hoán cười nói: “Bạn nhỏ, sao căng thẳng thế?”