“Lúc ăn và ngủ không nói chuyện.” Còn chưa nói gì Thẩm Thất gia đã vẫy tay ý bảo nàng yên tĩnh.Lúc Giang Sính Đình tiến vào chính là hình ảnh yên tĩnh dị thường này, nàng ta cho Tạ Nguyễn Ngọc một ánh mắt mang theo sự dò hỏi không rõ ràng.
Tạ Nguyễn Ngọc đành phải lắc đầu ý bảo chính mình không biết.Thời gian dày vò dài lâu, Thẩm Thất gia thong thả ung dung gắp đồ ăn.
Đồ ăn dưới ánh đèn tản ra mùi hương nồng nhiệt, Tạ Nguyễn Ngọc bình thường ngửi mùi đã động ngón trỏ, nhưng hôm nay nàng lại ăn nhạt như nước ốc, không nếm được mùi vị gì.“Mấy ngày nữa ta phải thành hôn rồi.” Sấm dậy đất bằng, Thẩm Thất gia hoặc là không mở miệng thì thôi nhưng mở miệng chính là tiết tấu muốn hù chết người.“Bốp” âm thanh đũa rơi xuống mặt đất, Tạ Nguyễn Ngọc nhanh chóng nuốt miếng thức ăn xuống nhìn Giang Sính Đình, hai mắt nàng ta hơi tròn, thấy Tạ Nguyễn Ngọc nhìn đến thì vội vàng cúi đầu nhặt đũa, che cảm xúc trên mặt lại.Không chỉ có Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy kinh ngạc mà hai nha hoàn hầu hạ phía sau cũng nhìn nhau.Thật vất vả mới ăn cơm xong, Tạ Nguyễn Ngọc nghẹn một bụng lời nói trở về cùng Thẩm Thất gia.Thẩm Thất gia giơ tay, Phỉ Thúy lập tức ngầm hiểu đưa áo ngủ cho Tạ Nguyễn Ngọc, xoay người đóng cửa đi ra ngoài.Ngày thường đã quen như vậy, Tạ Nguyễn Ngọc đối với việc thay quần áo càng ngày càng tốt, chờ nàng thay quần áo thoải mái cho Thẩm Thất gia, mới hỏi: “Làm sao lại đột nhiên như vậy.” Tiện đà sửng sốt nghĩ đến thái độ mấy ngày trước của Thẩm Thất gia, hai tay tháo hoa tay hơi dừng lại: “Ngài đã sớm biết rồi?”Thẩm Thất gia gật đầu, duỗi tay gỡ hoa tai của nàng xuống.
Vành tai của nàng trắng nõn nhiễm một chút phấn hồng, nhìn thấy đã làm người muốn niết một cái, hắn nghĩ như vậy ngón tay cũng nhéo lên: “Ta chỉ biết Thẩm phu nhân không quen nhìn ta cưới nữ tử nào có gia thế tốt chút, ngày thường cũng tận lực trốn tránh việc này thật ra cũng không nghĩ đến bà ta lại tính kế ta như vậy.”Vân Nương nhà Trần Lão Tứ, là do thái thái nhị phòng sinh, em trai của thái thái kia rất thân quen với Thẩm Tứ, con gái cũng có một đứa vào phủ Thẩm Tứ làm di thái.Còn về Trần Vân Nương, Thẩm Thất gia đã phái Đinh An đi hỏi thăm.Tin tức Đinh An đến hơi chậm, chủ yếu là mấy ngày trước Trần gia bán đi một đám nha hoàn, những người bên cạnh Vân Nương cũng bị thay đổi không ít, Đinh An tốn chút công phu mới tìm được một người bên nhà Ninh huyện chủ bên cạnh.
Đinh An chuộc thân giúp nàng ta, lại cho thêm hai mươi đồng Đại Dương mới cạy được miệng nha hoàn kia ra: “Tiểu thư từng chung tình với một thiếu gia, đáng tiếc thiếu gia nhà người ta đã có thê thất.”Về việc khác nha đầu kia cũng không rõ ràng lắm nhưng đối với Thẩm Thất mà nói thế này đã đủ rồi.“Giữa ta và Thẩm Tứ, Thẩm phu nhân chọn hắn.” Thẩm Thất gia thấy lỗ tai của nàng có chút sưng đỏ khi bị niết thì buông tay cầm lấy đĩa quýt mật ong, cẩn thận lột da, vỏ quỷt có chút mỏng, Thẩm Thất gia nhìn qua rất chuyên tâm mà lột, cuối cùng lấy được thịt quýt, bóc múi tiếp theo đưa đến bên môi Tạ Nguyễn Ngọc.Môi của nàng khẽ nhếch, khẽ cắn xuống, bây giờ không phải mùa ăn quýt, vào miệng còn hơi chua, Thẩm Thất gia thấy nàng nuốt xuống mới bóc múi tiếp theo đưa tới.Đợi bón cho Nguyễn Ngọc hơn nửa quả, Thẩm Thất gia mới ăn một miếng, nước quýt chua xót, lông mày của hắn nhăn thành một nhúm, nhìn Tạ Nguyễn Ngọc bình tĩnh, đôi mắt nhắm lại, khi mở ra lần nữa đã khôi phục bộ dáng nhu hòa trong quá khứ, ánh mắt ôn hòa như ngọc, tự mang ba phần ý cười.
Thuận tay ném quả quýt đến giữa bàn: “Biết rõ khó ăn, lúc mua còn mang mấy phần may mắn, quả nhiên là không nên!”Tạ Nguyễn Ngọc tán đồng gật đầu, “Vậy vứt hết đi.”Mắt Thẩm Thất gia sáng như đuốc: “Khanh khanh thật ra nhìn rõ hơn ta nhiều.”.