Ôn Hương Nhuyễn Ngọc

Chương 24





Thẩm Bồi Viễn biết trong tay Thẩm phu nhân nắm một ít nhân mạch quan trọng, bà ta là tiểu thư Trần gia, mà Trần gia vốn dĩ cũng ở trong Soái phủ.

Đồ vật trong tay Thẩm phu nhân tích lũy tháng ngày, có vài thứ không phải loại cấp bậc như hắn và Thẩm Tứ có thể chạm vào được.

Thẩm Thất gia đang đợi, Thẩm Tứ gia cũng đang đợi.

Cho đến khi Thẩm Bồi Viễn gặp một nữ tử trên gác mái của Thẩm phu nhân, duyên dáng yêu kiều, bộ dáng cũng có vài phần tương tự với Thẩm phu nhân.

Thẩm Thất gia cười như không cười nhìn Thẩm phu nhân ngồi trên ghế bành, người phụ nữ kia vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng như cũ, vỗ tay hắn lại kéo nữ tử bên cạnh: “Kim Chương cũng không còn nhỏ tuổi nữa, đây là con gái nhà em út của ta, đứng thứ tư, tên là Vân Nương.


”Ánh mặt trời nhỏ vụn xuyên qua cửa sổ chiếu vào làn da của Vân Nương, lông mi nàng ta khẽ run, nhanh chóng giương mắt, đợi thấy bộ dáng của Thẩm Thất gia lại rũ mắt xuống, rất là thẹn thùng.

So sánh với sự ngượng ngùng của nữ tử, Thẩm Bồi Viễn cũng bình tĩnh hơn nhiều, ngón trỏ trong tay áo vuốt ve ban chỉ trên nhẫn phỉ thúy, vô số ý niệm lăn một cái trong tim, nuốt vào trong bụng.

Đại soái luôn luôn thờ phụng việc đàn ông kiến công lập nghiệp, dựa vào phụ nữ mà thượng vị đều là nương pháo (là những người con trai có hành vi cử chỉ giống con gái chứ không nhắc đến có thẳng hay không), bởi vậy nên cũng không quá chú ý đến con dâu của mình, hai ngày trước Thẩm phu nhân đặc biệt phái người đi thương lượng hôn sự của Thẩm Thất gia, đại soái cảm thấy năm tuổi của Thẩm Thất đã đến, cũng đến lúc lấy một cô dâu xinh đẹp nạp mấy phòng di thái để sinh sống cho tốt.

Thẩm phu nhân vừa mở miệng hắn ta đã đồng ý ngay lập tức, dặn dò ngàn vạn phải tìm một người có học vấn tốt chút, cũng có thêm tiếng nói chung với Thẩm thất nếu không về sau hai người ngốc cùng nhau mắt to trừng mắt nhỏ cũng rất dọa người.

“Ta đã thương lượng với cha con, Vân Nương học mấy năm cũng rất thích hợp với con.

” Lời này xem như đã nói tuyệt, Thẩm phu nhân vốn dĩ không muốn nghe ý kiến của hắn, lúc này gọi hắn đến đây cũng chỉ để thông báo.

Thấy hắn đang rũ đầu không hé răng, Thẩm phu nhan nhăn mày lại: “Kim Chương không vui sao?”“Phu nhân lo lắng nhiều rồi.

” Thẩm Thất gia khom lưng cáo tội nhìn Vân Nương cười nói: “Con trai chỉ là nhất thời chưa phản ứng lại.

”“Ta nghe nói trong viện của con có hai người hầu hạ con mấy năm?”“Đúng vậy.

”“Vâng.


” Thẩm phu nhân tinh tế đánh giá Thẩm Bồi Viễn, mở miệng nói: “Cứ không danh không phận đi theo con cũng không phải biện pháp, chờ Vân Nương vào cửa thì nạp thành di thái đi.

”“Vốn dĩ chính là việc nhà của con trai lại làm phiền phu nhân lo lắng rồi.

” Lời nói của Thẩm Thất gia thành khẩn, Thẩm phu nhân không nhìn ra chút bất mãn nào trên mặt hắn.

Bà ta lại nghĩ đến câu chuyện mà Thẩm Tứ đến nói: “Lão Thất chính là sói đội lốt cừu, phu nhân chớ bị tầng da cừu kia của hắn lừa.

” Thẩm Bồi Hoa nhìn bà ta, những câu nói chọc đến đầu quả tim bà ta, mưa ngoài cửa sổ to đùng, giọt mưa hung ác giống như mười mấy năm trước.

Móng tay Thẩm phu nhân véo lòng bàn tay, bà ta lấy lại tinh thần không chớp mắt mà nhìn Thẩm Thất gia chằm chằm, ngày đó, đến tột cùng là hắn có nhìn thấy hay không.


Sau khi Thẩm Thất gia hồi phủ trực tiếp đến Phật đường nhỏ, lúc Phỉ Thúy truyền tin tức Thất gia đi bái Phật không có thời gian gặp nàng thì nàng đã biết: Đã có chuyện xảy ra.

Trên đường đã ngậm khăn đến tìm hắn rất nhiều lần, mỗi lần đều bị Đinh An ngăn ở ngoài Phật đường.

Cho đến khi dùng cơm chiều Thẩm Thất gia mới ra ngoài, phái người mời Tạ Nguyễn Ngọc và Giang Sính Đình cùng nhau ăn bữa tối.

Tạ Nguyễn Ngọc vẫn luôn đợi tin, tin tức tiền viện vừa mới đưa đến thì nàng đã mang theo Phỉ Thúy vội vã ra khỏi cửa, hiếm khi đến sớm hơn Giang Sính Đình một bước.

.