Tống Sơn Trọng đối với Nguyễn Du vẫn có chút thiện cảm, dù sao cũng là nữ nhi của cố nhân, lại đáng thương cho nàng khi mất đi phụ mẫu. Nhưng khi Tần thị lên tiếng, Tống Sơn Trọng lập tức không hòa nhã, tức giận nói: “Không phân biệt trắng đen? Chỉ riêng việc hắn vào thanh lâu thôi, cũng đã phải dạy dỗ hắn cho đàng hoàng rồi! Còn nói gì nữa, trước đây hắn phạm lỗi, lần nào bà không kêu ca cho qua, giờ thì tốt rồi, nuôi dạy ra một đứa nghiệt tử bẽ mặt xấu hổ như vậy!”
“Sáng sớm hôm nay người của Bàng gia đã đến nha môn làm ầm ĩ, còn nói muốn kiện đứa nghiệt tử này, bắt hắn bỏ tù! Hắn như vậy không biết nặng nhẹ, làm xằng làm bậy, hôm nay nếu không dạy dỗ cho nghiêm chỉnh, sau này chỉ sợ sẽ làm ra những chuyện còn điên rồ hơn! Các người cũng đừng khuyên ta, hôm nay ta nhất định phải đánh hắn đến khi nào hắn dễ bảo, sau này không dám ra ngoài làm bậy nữa!”
Nói xong, Tống Sơn Trọng lại vung roi thật mạnh, thẳng tắp đánh vào lưng Tống Hà.
Roi đánh vào người, da tróc thịt bong, nhưng Tống Hà hừ cũng không hừ một tiếng. Hai mắt hắn rũ xuống, biểu cảm lạnh lùng, không thể nhìn ra trong lòng đang nghĩ gì. Nhưng chỉ có hắn biết, vào khoảnh khắc Nguyễn Du lên tiếng cầu xin cho hắn, dù hắn không thèm để ý, nhưng trái tim đóng băng của hắn cũng đã mềm đi một phần.
Coi như nàng vẫn còn chút lương tâm, biết cầu xin cho hắn.
Tống Sơn Trọng cuối cùng cũng thương xót đứa con này, nếu không thì sau khi đánh một roi đã không hỏi Tống Hà một câu: “Nói, ngươi có biết lỗi không?”
Nhưng Tống Hà thì xương cốt thật sự quá cứng, vẫn không nói một lời, nếu Tống Sơn Trọng hỏi thêm vài câu, hắn sẽ lạnh lùng nói: “Con không có lỗi.”
Không chỉ có Tần thị lo lắng, Nguyễn Du cũng rất sốt ruột. Mỗi lần roi đánh vào lưng Tống Hà, trái tim nàng lại thắt lại một lần, nhưng nàng đã quan sát kỹ vết thương, nhận ra rằng Tống Sơn Trọng vẫn giữ lại chút tình thương, hơn nữa roi đánh vào da thịt, sẽ không làm tổn thương gân cốt.
Nhưng dù vậy, nếu bị đánh nhiều lần, người bị đánh cũng sẽ không chịu nổi.
Trong lúc Nguyễn Du lo lắng, nàng thường xuyên nhìn ra cửa. Nàng đang chờ A Tương quay lại. Sau khi biết Tống Hà bị đánh vì lý do gì, nàng đã bảo A Tương đi tìm Tạ Thính. Bọn nàng không biết rõ sự việc, nhưng hôm qua nàng đã nghe thấy Tống Hà rủ Tạ Thính đi đến Như Ý lâu, Tạ Thính chắc chắn không thể không biết Tống Hà vì sao lại đánh người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-90.html
.]
Tiệm thuốc của Tạ Thính gần hơn Lục gia nhiều, không lâu sau, A Tương đã chạy về.
Trán nàng ta lấm tấm mồ hôi, chưa kịp lau thì đã chạy đến bên Nguyễn Du, nhỏ giọng kể lại những gì Tạ Thính đã nói cho nàng nghe một lần. Dù nàng ta không thích Tống Hà lắm, nhưng nhìn dáng vẻ tiểu thư như vậy, vẫn rất lo lắng cho hắn, nàng ta hướng về tiểu thư, tự nhiên cũng khẩn trương cho Tống Hà.
Nguyễn Du nghe xong lời A Tương, mày gắt gao nhíu chặt, nhìn Tống Hà quỳ thẳng tắp, không nói một lời, nàng đi đến bên Tống Sơn Trọng, khẩn cầu: “Bá phụ, xin ngài dừng tay, vừa rồi cháu đã phái thị nữ của cháu đi hỏi rõ ràng sự việc, A Du cảm thấy chuyện lần này không thể hoàn toàn trách Tống Hà được.”
Tần thị vừa nghe vậy, lập tức nói: “Lão gia, ông nghe thấy không, Nguyễn nha đầu nói rằng chuyện này không thể hoàn toàn trách Hà nhi, ông không thể trách lầm thằng bé được, đến tột cùng có chuyện gì, vẫn nên nghe Nguyễn nha đầu nói rồi hãy quyết định!”
Tống Sơn Trọng tuy trong lòng còn tức giận, nhưng cuối cùng cũng đã dừng tay. Ông trừng mắt nhìn Tống Hà, khi nhìn Nguyễn Du thì sắc mặt đã tốt hơn nhiều, cố gắng hạ giọng hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Nguyễn nha đầu, cháu nói xem.”
Nguyễn Du liền kể lại diễn biến sự việc, cuối cùng nói: “Dù hắn đi thanh lâu là không đúng, nhưng gây rối đánh người thì có nguyên do. Tiểu cô nương được cứu mới kia chỉ mười bốn tuổi, chưa đến tuổi cập kê, mà công tử Bàng gia lại muốn làm gì đó với nàng ấy… Bá phụ, ngài là một vị quan phụ mẫu, nếu thấy chuyện này, có ra tay cứu giúp hay không? Không cần đoán, chắc chắn sẽ ra tay cứu vị cô nương kia ra khỏi biển khổ, đúng không ạ?”
Mỗi bước mỗi xa
“Ngài xem, Tống Hà không hổ là nhi tử của ngài, hắn cũng chỉ vì không chịu nổi chuyện này nên mới muốn chuộc thân cho cô nương kia, nhưng lại chọc giận Bàng công tử, còn có tú bà kia nữa, nghe nói lúc đó Bàng công tử còn ra tay trước. Như vậy, chỉ vì thân thủ của Bàng công tử không bằng Tống Hà, sau khi bị đánh lại không chịu nổi, nên tức tối đi làm ầm ĩ. Tống Hà đây là thấy chuyện bất bình mà rút d.a.o tương trợ, tú bà lại ép tiểu cô nương chưa đến tuổi cập kê làm kỹ, Bàng công tử vì bản thân mà đánh nhau với Tống Hà, nói cho cùng, người sai thực sự là bọn họ, Tống Hà có lỗi gì đâu?”
Tần thị nghe xong diễn biến sự việc, trong lòng càng thương xót cho đứa nhi tử chịu tội, nhìn xem lưng hắn bị đánh bao nhiêu roi? Đã chảy m.á.u rồi! Bà khóc lóc nói: “Nguyễn nha đầu nói đúng, lão gia, ông xem, nhi tử chúng ta rõ ràng là đi cứu người, ông không những không hiểu, còn đánh thằng bé…”
Lời của Nguyễn Du nghe thoạt nghe có vẻ công bằng, xuất phát từ sự thật không bênh vực ai, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì biết Nguyễn Du từ đầu đã thiên vị Tống Hà.
Tống Hà rõ ràng là chạy đến thanh lâu uống rượu, đêm không về nhà, dù sau đó có ra tay cứu một tiểu cô nương, nhưng cũng không thể che giấu lỗi hắn đã đi thanh lâu. Nhưng khi dùng lời của Nguyễn Du nói ra, lại khiến người ta quên đi lỗi của hắn, phóng đại công lao cứu người của hắn lên rất nhiều.