Lục Hoài Ngọc chỉ nghĩ Phương Ánh Nhu vô tình nói thế, nhưng lại ghi nhớ trong lòng. Hắn ta sợ hành động chủ động của mình sẽ làm Nguyễn Du sợ hãi, nên chuẩn bị giấu kín tâm tư của mình, chờ một thời gian nữa, hai người tiếp xúc lâu hơn, mọi chuyện tự nhiên nước chảy thành sông sẽ đến lúc mở lời.
“Lục công tử thường mua giấy Tuyên Thành ở cửa hàng nào?” Nguyễn Du hỏi, ý là chuẩn bị đi cùng Lục Hoài Ngọc mua giấy Tuyên thành.
Lục Hoài Ngọc lại nói: “Không sao, trước tiên chúng ta đi tiệm thuốc bốc thuốc, bốc thuốc xong rồi đi mua giấy cũng được.”
Nói như vậy, Nguyễn Du cũng không nói gì thêm, gật đầu rồi đi về phía tiệm thuốc Tạ thị mà nàng thường đến. Đến tiệm thuốc Tạ thị, thì đúng lúc Tạ Thính đang ở trong tiệm, thấy Nguyễn Du, hắn ta định chào, nhưng thấy bên cạnh nàng có một nam tử phong độ, Tạ Thính không khỏi ngẩn người một chút.
Lục Hoài Ngọc là người quen, là tài tử nổi tiếng ở huyện Thanh Hà. Những kẻ "ăn chơi trách táng" như bọn họ từ trước đến giờ không có quan hệ gì với người như Lục Hoài Ngọc, căn bản không thể đi chung với nhau.
Hắn ta cũng không nghĩ rằng, tiểu tức phụ của nhà Tống Hà lại đi cùng Lục Hoài Ngọc.
Ôi chao, hắn ta suýt nữa quên, Nguyễn Du đã không còn là tiểu tức phụ của Tống Hà nữa, hai người đã hủy bỏ hôn ước. Vì chuyện này, Tống Hà đã lang thang bên ngoài nhiều ngày, ngày nào cũng kéo hắn ta đi uống rượu chơi bời, không chịu về nhà, Tạ Thính nghĩ là hắn không muốn về gặp Nguyễn Du.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, ai là người đề xuất từ hôn, Tạ Thính cũng không biết. Nhưng hắn ta thấy Tống Hà rõ ràng là buồn bã, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn mạnh miệng, đoán rằng người từ hôn không phải là Tống Hà.
Nhưng cũng không thể trách Nguyễn Du, bình thường Tống Hà đối xử với Nguyễn Du lạnh nhạt, còn hung dữ, chưa bao giờ cho nàng một cái nhìn tốt, người ta là tiểu cô nương mà lại muốn gả cho hắn thì thật là kỳ lạ.
Mỗi bước mỗi xa
Tóm lại, chuyện này thật khó nói rõ, Tạ Thính muốn can thiệp cũng không can thiệp được.
“Nguyễn cô nương, vẫn là phương thuốc cũ chứ?” Tạ Thính không gọi Nguyễn Du là “tiểu tẩu tử” nữa, mà khách khí gọi nàng là “Nguyễn cô nương.”
Nguyễn Du khẽ mỉm cười với Tạ Thính, lắc đầu nói: “Lần này phải đổi phương thuốc, này, ông chủ Tạ theo phương thuốc này mà bốc thuốc nhé. Còn cho ta một ít ích trí tử nữa, loại thuốc này không sinh trưởng ở Thục Trung, ta tìm mãi cũng không thấy.”
Tạ Thính đáp một tiếng, nghe nàng nói vậy, lại nói: “Kể từ khi Nguyễn cô nương mở gian hàng xem bệnh, các tiệm thuốc và y quán ở huyện Thanh Hà đều buôn bán kém đi một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-84.html
.]
Hắn ta vốn chỉ nói đùa, Nguyễn Du cũng không để tâm, ngược lại còn cười nhiều hơn, nhưng Lục Hoài Ngọc nghe thấy thì trong lòng có chút không thoải mái. Cảm thấy Nguyễn Du mở gian hàng này là việc thiện, đáng lẽ phải được khen ngợi, cho dù có ảnh hưởng đến việc buôn bán của những người khác, bọn họ cũng không nên nói thẳng ra.
Bọn họ không làm việc thiện, người khác cũng không thể làm việc thiện sao?
Lục Hoài Ngọc mím môi nói: “Hành động của Du muội muội là làm việc thiện, nhiều người nghèo khổ không dám bệnh, bệnh một lần thì cuộc sống không thể tiếp tục, may mà có Du muội muội, bọn họ mới có thể chữa bệnh miễn phí. Dù có ảnh hưởng đến lợi ích của các thương nhân, cũng không nên có lời oán hận.”
“Không phải như vậy đâu…” Nguyễn Du biết Lục Hoài Ngọc đã hiểu nhầm Tạ Thính, muốn giải thích vài câu, thì nghe thấy một giọng nói mát lạnh nhưng có chút kiêu ngạo từ phía sau truyền đến.
“Tạ Thính, hôm qua để tiểu tử ngươi chạy thoát, hôm nay ngươi nhất định phải mời ta đi uống rượu mới được.” Tống Hà từ ngoài tiệm bước vào, nhưng khi thấy bóng dáng đứng trước quầy, nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng lại.
Hắn nhận ra người đó là Nguyễn Du, sáng nay hắn còn gặp nàng, nàng mặc bộ váy màu vàng nhạt, trông có vẻ thanh nhã hơn so với ngày thường.
Hắn không nhịn được mà lén nhìn thêm vài lần, trong lòng nghĩ Nguyễn Du mặc màu vàng cũng rất đẹp.
Hắn vốn dĩ suốt đêm không được ngủ, định về phòng ngủ, nhưng khi nhắm mắt lại, bóng dáng của Nguyễn Du lại lướt qua trong đầu, càng không thể ngủ được. Nếu không ngủ được, hắn quyết định không ngủ nữa, ra ngoài tìm Tạ Thính, không ngờ lại gặp Nguyễn Du ở đây.
Tạ Thính cũng không ngờ Tống Hà lại đến vào lúc này, trong lòng nghĩ rằng lần này xong rồi. Đừng nhìn Tống Hà miệng thì chê bai Nguyễn Du, nhưng trong lòng hắn lại thích nàng, hắn ta là bạn tốt của Tống Hà, điều này vẫn có thể khẳng định được.
Trùng hợp là hôm nay Nguyễn Du lại đi cùng một nam tử để bốc thuốc, người này lại chính là Lục Hoài Ngọc mà Tống Hà không ưa. Dù hắn ta đoán Nguyễn Du và Lục Hoài Ngọc có thể không có quan hệ gì nhiều, chỉ tình cờ gặp nhau rồi cùng đi mua thuốc, hoặc là lý do nào khác.
Nhưng cái bình dấm chua Tống Hà này, sẽ không nghĩ như vậy đâu!
Tạ Thính cảm thấy đau đầu, không biết phải làm sao, tình huống này thật sự quá căng thẳng!