Nguyễn Du đương nhiên biết, Tống Hà không tệ như người ngoài nói.
Nàng tiếp lời Mục thị: “Tổ mẫu, những điều người nói cháu đều hiểu, cháu hủy hôn không phải vì những lời đồn đại bên ngoài, chỉ là… chỉ là cháu luôn coi Tống Hà như ca ca.”
Thời điểm nói câu này, Nguyễn Du suýt nữa cắn phải lưỡi, cảm thấy môi bị Tống Hà cắn lại bắt đầu đau nhức.
Nàng đã nói dối, trong lòng không yên.
Mục thị thấy Nguyễn Du như vậy, cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể thở dài: “Thôi được, nếu vậy, tổ mẫu cũng không ép buộc nữa. Ban đầu còn định giữ cháu bên cạnh tổ mẫu, không ngờ hai cháu lại… Aiz….”
Mỗi bước mỗi xa
Thấy Mục thị như vậy, trong lòng Nguyễn Du cũng rất buồn, nhưng nàng không thể nói ra.
Sau khi Nguyễn Du rời đi, Mục thị lại thở dài, cùng Tần thị bàn bạc xem nên tìm cho Nguyễn Du người nào thì tốt.
Mục thị thương Nguyễn Du, cũng coi nàng như tôn nữ ruột thịt, tự nhiên muốn tìm cho nàng một nơi tốt để về.
Tuy Tần thị vì Nguyễn Du giúp Tống Sơn Trọng lấy lại danh tiếng mà nhìn nàng với con mắt khác, nhưng chuyện Nguyễn Du hủy hôn, cuối cùng vẫn khiến trong lòng bà không quá vui.
Đối với bà mà nói, nhi tử mình rốt cuộc có điểm nào không xứng với Nguyễn Du, bọn họ còn chưa nói gì, vậy mà Nguyễn Du đã hủy hôn rồi.
Nhưng trước mặt Mục thị, bà tuyệt đối không dám thể hiện ra, chỉ có thể đưa ra ý kiến cho Mục thị, tìm cho Nguyễn Du một đối tượng phù hợp: “Mẫu thân, nghe nói nhi tử Lưu chủ bạ cũng đến tuổi cưới thế tử, người xem….”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-66.html
.]
Mục thị nhíu mày, xua tay nói: “Không được không được, ta đã gặp thê tử của hắn, là một người ương ngạnh, Lưu chủ bạ và nhi tử của hắn đều sợ nàng ta, Du nha đầu tính tình nhu nhược, nếu gả qua đó, e rằng sẽ bị áp chế đến gắt gao.”
“Vậy… công tử của Chu huyện thừa thì sao?” Tần thị tiếp tục hỏi.
“Thế thì càng không được, hắn người như tên, sắp béo thành một con heo, đâu có xứng với Du nha đầu nhà ta, không được không được, đổi người khác.” Mục thị liên tục xua tay, cảm thấy Tần thị thật sự đang đùa.
“Vậy Trần công tử…? Hứa công tử…? Đường công tử…?” Tần thị đã đề xuất khá nhiều cái tên, gần như đều là những thanh niên có điều kiện tốt ở huyện Thanh Hà đến tuổi thành thần, nhưng Mục thị lại không thấy ai vừa ý.
Bà uống một ngụm trà để làm dịu cổ họng, nói: “Mẫu thân, nếu trong số những người này mà mẫu thân còn không chọn được ai, thì thật sự con không biết còn nhà nào phù hợp nữa.”
Vừa dứt lời, Mục thị đã cười, nói: “Còn một nhà mà con chưa nói, tôn tử của Lục Hàn Lâm Lục Hoài Ngọc, giờ cũng chưa cưới thê tử phải không?”
Tần thị hít một hơi, trong lòng nghĩ rằng Mục thị thật sự coi đứa bé mồ côi Nguyễn Du như báu vật sao? Lục Hoài Ngọc, tôn tử của Lục Hàn Lâm, là một trong những thanh niên tài tuấn nổi tiếng ở huyện Thanh Hà, mới chỉ đôi mươi mà đã đỗ cử nhân. Với gia thế và tài hoa như vậy, bao nhiêu cô nương đang chờ đợi để gả cho hắn ta?
Làm sao đến lượt Nguyễn Du chứ…
“Mẫu thân, dù Lục công tử chưa cưới thê tử, nhưng người đến Lục gia làm mối sớm đã đạp phá nát cửa nhà người ta từ mấy năm trước. Người như hắn, nhân trung long phượng, cho dù có cưới công chúa cũng không có gì lạ, làm sao có thể… có thể nhìn đến nha đầu Nguyễn gia chứ?” Tần thị có chút khó xử nói, cảm thấy Mục thị đang mơ mộng hão huyền.
Nhưng Mục thị lại nhận định Lục Hoài Ngọc, nói: “Phò mã đương triều không thể nhập sĩ, hắn đã khổ công đọc sách suốt mấy chục năm, khó khăn lắm mới có cơ hội phát triển tiền đồ, con nghĩ hắn sẽ từ bỏ triều đình để đi theo công chúa sao? Hơn nữa, Du nha đầu thông minh lanh lợi, tài hoa hơn người, ngay cả công chúa cũng không kém cạnh. Ta thấy Lục Hoài Ngọc rất tốt, phù hợp với Du nha đầu.”
Thấy Mục thị nói với vẻ tự tin, Tần thị suýt nữa tức đến ngất xỉu, lão phu nhân này thật sự đã mê muội, thật sự coi Nguyễn Du như bảo bối, còn muốn tìm mối hôn nhân với Lục gia!