Người ăn xin thấy Phương Ánh Nhu xinh đẹp, lại cứ nhìn về phía hắn ta, trong lòng vui vẻ nghĩ có lẽ mình gặp may, nữ tử nhà giàu này thích mình? Đang mơ màng như vậy, thì nghe thấy Phương Ánh Nhu nói: “Này, lại đây một chút.”
Người ăn xin ngẩn ra, ủa, nữ tử này gọi mình sao?
Hắn ta chỉ tay vào bản thân: “Ngươi gọi ta à?”
Phương Ánh Nhu gật đầu, đợi hắn ta lại gần rồi nói: “Ngươi vừa đi xem bệnh ở chỗ của Nguyễn đại phu phải không?”
“Đúng thế, sao vậy?” Người ăn xin hỏi.
“Chúng ta làm một giao dịch đi.” Phương Ánh Nhu mỉm cười, “Ngày mai ngươi đến quầy của nàng ta gây náo loạn, nói rằng thuốc nàng ta cho là thuốc giả, không những không chữa khỏi bệnh của ngươi, mà còn khiến ngươi trở nên nghiêm trọng hơn, nếu thành công ta sẽ cho ngươi mười lượng bạc, thế nào?”
Người ăn xin tính toán trong lòng, mười lượng bạc có thể mua được bao nhiêu thứ, với nhà giàu thì mười lượng bạc có thể chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với hắn ta, một người ăn xin sống qua ngày thì đây là một số tiền lớn! Người ăn xin mở to mắt: “Thật…… thật sao?!”
“Chỉ cần ngươi làm theo lời ta, mười lượng bạc ta sẽ không thiếu cho ngươi một xu.” Phương Ánh Nhu nói.
“Được, được được, cứ theo lời ngươi mà làm!” Người ăn xin gật đầu như gà mổ thóc, lúc này vì tiền hắn ta cũng không quan tâm gì nữa, đâu còn nhớ đến việc Nguyễn Du thường xuyên miễn phí xem bệnh cho hắn ta? Ngay lập tức đồng ý. Nhưng hắn ta vẫn đề phòng, nói: “Để ta làm như vậy được, nhưng ngươi phải cho ta chút bạc trước, nếu ngươi lừa ta thì sao!”
Phương Ánh Nhu cười khinh bỉ, lập tức đưa cho người ăn xin năm lượng bạc: “Khi thành công, ta sẽ đưa cho ngươi phần còn lại.”
Mỗi bước mỗi xa
Người ăn xin nhận bạc, vui vẻ định đi, nhưng lại bị Phương Ánh Nhu gọi lại. Nàng ta đưa một gói thuốc cho người ăn xin: “Nguyễn Du là đại phu, nếu ngươi diễn không thật hơn, chắc chắn sẽ bị nàng ta phát hiện, bên trong là thuốc uống vào sẽ đau bụng, ngươi hãy uống trước khi đi.”
Đau bụng một lần có thể đổi lấy mười lượng bạc, người ăn xin cảm thấy không thể nào hời hơn, ngay lập tức đồng ý.
Phương Ánh Nhu nhìn bóng dáng người ăn xin đi vào ngôi miếu rách nát, nụ cười trên môi dần dần sâu hơn, Nguyễn Du, lần này ta xem ngươi sẽ xử lý thế nào.
*********************
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-142.html
.]
Ngày thứ hai, người ăn xin trước khi gây rối đã uống gói thuốc mà Phương Ánh Nhu đưa cho mình, không ngờ sau khi uống thuốc, hắn ta lập tức cảm thấy chóng mặt và đau bụng. Đến trước cửa Tống phủ, thấy quầy xem bệnh có người xếp hàng, hắn ta liền lao tới la lớn: “Ngươi cho ta uống loại thuốc nát bét gì vậy! Không những không chữa được bệnh, mà sau khi uống xong ta còn đau bụng nữa!”
Kể từ khi có Tống Hà tọa trấn, mọi người khi đến xem bệnh đều nói chuyện nhỏ nhẹ, không dám ồn ào, nhưng tiếng la của người ăn xin khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn ta, nhất thời xôn xao bàn tán.
Có người tin rằng Nguyễn Du không thể sai lầm, cũng có người nghi ngờ…
Nguyễn Du nhìn về phía người ăn xin, nàng có trí nhớ rất tốt, mặc dù mỗi ngày có rất nhiều người đến khám, nhưng nàng vẫn nhớ tối qua người ăn xin này đã đến tìm nàng xem bệnh, nàng còn kê phương thuốc cho hắn ta. Nàng có thể chắc chắn rằng mình đã kê đúng thuốc, những loại dược liệu đó cũng do nàng tự lên núi hái, tuyệt đối không thể sai.
Nhưng mà người ăn xin nói rất chắc chắn, sắc mặt cũng không tốt, có vẻ không giống như đang giả vờ.
Khi nàng chuẩn bị hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra, thì bên cạnh, Tống Hà không nhịn được, mặt lạnh đứng dậy, đi tới nắm chặt cổ áo người ăn xin.
“Cái gì mà thần tiên sống chứ, ta thấy đều là giả! Mọi người đừng tin nàng ta! Tối qua ta uống thuốc của nàng ta xong thì đau bụng không chịu nổi, cả người lạnh toát! Sau này mọi người đừng đến tìm nàng ta xem bệnh nữa! Ta…” Hắn ta chưa nói xong thì đã bị Tống Hà nắm chặt cổ áo.
Mặt Tống Hà như thể bị băng giá, giống như từ địa ngục bước ra.
Người ăn xin thấy vị “Diêm Vương” này, sợ đến mức run rẩy, nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng im bặt, không dám nói gì thêm.
Tống Hà quét mắt nhìn xung quanh những người đã bị người ăn xin nói làm cho không biết phải làm sao, liền nói lớn: “Nguyễn đại phu đã mở quầy xem bệnh miễn phí hơn ba tháng, trong thời gian này số lượng người bệnh không thể đếm xuể, chắc hẳn mọi người có mặt ở đây cũng biết, tại sao nhiều người không sao, chỉ có một mình hắn gặp chuyện? Các người có từng nghĩ đến nguyên nhân trong đó hay không?”
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng vẫn chọn tin tưởng Nguyễn Du, vì người ăn xin này bọn họ không quen biết, không biết lời nói của hắn ta có thật hay không, nhưng y thuật của Nguyễn Du thì bọn họ đã thấy rõ!
Nhưng mà ngay sau đó, người ăn xin đột nhiên bắt đầu co giật toàn thân, rồi ngã ra, miệng sùi bọt mép…
Những người vốn tin tưởng Nguyễn Du đều hoảng sợ, bọn họ nói mắt thấy thì lòng tin, người ăn xin đã như vậy, chứng tỏ thuốc của Nguyễn đại phu chắc chắn có vấn đề!
Có người hoảng hốt kêu lên: “Chết người rồi, c.h.ế.t người rồi, thuốc của Nguyễn đại phu, đã làm người c.h.ế.t rồi—”