Kể từ ngày rời khỏi viện của Lục lão phu nhân, Phương Ánh Nhu càng thường xuyên đến tìm Lục Hoài Ngọc hơn. Trước đây khi nàng ta đến Lục phủ, vẫn thường gặp một số tai mắt của Lục lão phu nhân, nhưng giờ đây thì đi lại tự tại hơn nhiều.
“Biểu ca, muội nghe nói đã mấy ngày nay huynh không ăn uống gì cả, vì sức khỏe của huynh, huynh vẫn nên ăn một chút đi.” Phương Ánh Nhu lấy từng món ăn trong hộp cơm ra, tự tay múc một ít cơm và món ngon, đi đến bên Lục Hoài Ngọc, muốn tự mình đút cho hắn ta.
Trước đây những chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra, nhưng lúc đó hai người còn nhỏ, Phương Ánh Nhu thường dùng những chuyện hồi nhỏ để nói, dù sao Lục Hoài Ngọc cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của nàng ta, nên Phương Ánh Nhu vẫn rất tự tin.
Nhưng mà, lần này nàng ta vừa tiến lại gần Lục Hoài Ngọc, đang định đưa cơm đến bên miệng hắn ta thì bị Lục Hoài Ngọc vung tay áo đẩy ra.
Những ngày qua tinh thần không được phấn chấn, khiến sắc mặt Lục Hoài Ngọc không tốt lắm, bình thường hắn ta rất sạch sẽ gọn gàng, giờ đây cằm đã xuất hiện vài sợi râu xanh.
“Á——” Phương Ánh Nhu vô tình làm rơi bát xuống đất, cơm và thức ăn văng tung tóe. Nàng ta không thể tin được, mở to mắt nhìn Lục Hoài Ngọc, biểu cảm hoang mang và tổn thương.
Lục Hoài Ngọc cau mày, trong lòng cũng hơi hối hận vì vừa rồi mình có chút không biết nặng nhẹ. Nhưng cũng biết trước đây mình quá ngại ngùng, khi nàng ta muốn thân cận không dám đẩy nàng ta ra, e ngại dạy nàng ta về sự khác biệt giữa nam và nữ, nên giờ đây nàng ta đã lớn như vậy mà vẫn không có phép tắc.
Nam nữ ba tuổi không cùng bàn, bọn họ đều đã đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, mà vẫn thân mật như vậy, thật sự không ra thể thống gì!
Vì vậy hắn ta nói: “Biểu muội, nam nữ có khác, xin hãy giữ khoảng cách với ta. Du muội muội sở dĩ không muốn cùng ta, một phần là vì tổ mẫu từ hôn, một phần cũng vì giữa hai chúng ta quá thân thiết, biểu muội, sau này muội đừng thường xuyên đến viện của ta nữa, để người khác nhìn thấy không hay!”
Lục Hoài Ngọc nghiêm mặt, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng. Đây chính là kết quả mà hắn ta đã nghĩ ra trong suốt nhiều ngày như thế, nếu không vì hai lý do này, hắn ta thực sự không hiểu tại sao Nguyễn Du lại từ chối hắn ta, cùng Tống Hà ở chung một chỗ, Tống Hà rõ ràng không có chỗ nào hơn hắn ta.
“Biểu ca……” Trong lòng Phương Ánh Nhu chấn động, nàng ta không thể nào ngờ Lục Hoài Ngọc lại nói những lời này với mình. Suốt nhiều năm qua, nàng ta dựa vào việc Lục Hoài Ngọc không nói rõ ràng như vậy, cố tình làm mờ khoảng cách giữa hai người, để cho Lục Hoài Ngọc chậm rãi quen dần, rồi một ngày nào đó sẽ không chịu nổi cám dỗ mà đặt trái tim vào nàng ta.
Nhưng giờ đây, Lục Hoài Ngọc lại bảo nàng ta giữ khoảng cách?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-140.html
.]
Nếu nàng ta thật sự nghe theo, thì làm sao có thể kéo trái tim Lục Hoài Ngọc từ chỗ Nguyễn Du trở lại?
Phương Ánh Nhu cắn môi, nước mắt chảy dài, không thể tin nổi nhìn Lục Hoài Ngọc: “Biểu ca… Muội biết đã lớn vậy rồi thì muội không nên thân thiết với huynh như thế, nhưng muội không thể khống chế được bản thân, biểu ca…… Huynh còn nhớ lúc nhỏ muội đã nói gì với huynh hay không? Muội nói khi lớn lên sẽ gả cho huynh, muội biết có lẽ huynh đã sớm quên, biểu ca xuất sắc thế này, là người mà tất cả các nữ tử ở huyện Thanh Hà đều muốn gả, nhưng có lẽ biểu ca không biết…… Muội vẫn luôn nhớ rõ câu nói đó, nhớ lúc đó biểu ca kéo tay muội, nói một lời là định.”
Mỗi bước mỗi xa
“Kể từ sau khi muội cập kê, ngày đêm đều chờ đợi biểu ca đến nhà muội cầu hôn, nhưng đã chờ lâu như thế mà không thấy biểu ca, nhưng muội không nản lòng, muội luôn nghĩ chỉ cần thời gian trôi qua, biểu ca chắc chắn sẽ nhận ra tấm chân tình của muội. Nhưng sau đó biểu ca lại thích Nguyễn cô nương…”
“Đúng vậy, Nguyễn cô nương xinh đẹp, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, mặc dù muội và nàng ấy cùng là cô nương, nhưng cũng không thể tự chủ mà thích nàng ấy. Vì vậy khi biểu ca nói thích nàng ấy, muốn cưới nàng ấy, trong lòng muội vừa vui mừng vừa khổ sở, nhưng vẫn âm thầm chúc phúc cho biểu ca và Nguyễn cô nương, muội đã chuẩn bị sẵn sàng để chôn giấu tình cảm này ở trong lòng.”
“Nhưng giờ đây việc hôn sự của huynh với Nguyễn cô nương không thành, muội lại cảm thấy bản thân có hy vọng, vì vậy không thể kiềm chế mà muốn gần gũi biểu ca, đối xử tốt với huynh, nhưng muội không nghĩ…… Hóa ra muội làm như vậy lại khiến biểu ca chán ghét……”
Những lời này nói ra nửa thật nửa giả, Phương Ánh Nhu nghẹn ngào, đôi mắt nhìn về phía Lục Hoài Ngọc đẫm lệ.
Đến tột cùng cũng là biểu muội lớn lên cùng mình, Lục Hoài Ngọc thấy nàng ta như vậy, trong lòng cũng cảm thấy không yên. Nhưng biết rằng chuyện này thật khó giải quyết, nên hắn ta cứng lòng nói: “Ta luôn chỉ xem muội như muội muội, trước đây là ta không đủ tốt, khiến muội hiểu lầm, là lỗi của ta, sau này chúng ta vẫn không nên như trước nữa, kẻo người khác hiểu lầm!”
Nói xong, Lục Hoài Ngọc liền quay người đi, không nhìn Phương Ánh Nhu nữa, nàng ta còn muốn nói gì đó, nhưng Lục Hoài Ngọc đã không còn phản ứng.
Trong lòng Phương Ánh Nhu tức giận đến mức muốn phun máu, nếu không phải Lục Hoài Ngọc còn ở đây, có lẽ nàng ta đã đập đồ để phát tiết. Nhưng giờ nàng ta chỉ có thể kiềm chế cơn giận, dọn dẹp đồ đạc, nhỏ giọng nói: “Vậy biểu ca, muội đi trước đây.”
Liền rời đi.
Nàng ta vẫn nghĩ Lục Hoài Ngọc sẽ giữ mình lại, nhưng Lục Hoài Ngọc lại không làm vậy. Nàng ta vừa tức vừa gấp, chỉ đành nghiến răng nói: “Biểu ca, nếu hôm nay Nhu nhi rời đi, khi nào biểu ca nhớ đến muội, thì hãy đến am ni cô tìm muội nhé, không thể ở bên biểu ca, muội tình nguyện cạo đầu đi làm ni cô……”
Nàng ta chờ một chút, nhưng vẫn không thấy Lục Hoài Ngọc ngăn lại, lúc này mới đóng cửa lại.
Ra ngoài sân, Phương Ánh Nhu ném hộp cơm xuống đất, bát đĩa rơi vãi khắp nơi, nàng ta nghiến răng nói: “Nguyễn Du, Nguyễn Du, đều là vì Nguyễn Du, một nữ nhi của tội nhân, rốt cuộc có gì đặc biệt hơn người!”