Nói đến đây, hắn ta càng cảm thấy Trương gia lạnh lẽo.
Tống Hà liếc hắn ta một cái, cười nhạt: “Nếu thật sự có yêu quái, đêm nay người đầu tiên bị nhập thân sẽ là ngươi.”
“Lão đại… huynh… huynh… sao huynh có thể nguyền rủa ta?” Tiểu bộ khoái mặt mày khổ sở, dáng vẻ có chút thảm hại.
Tống Hà đá hắn ta một cái: “Thôi được rồi, nếu thật sự có yêu quái, thì ta sẽ chắn ở phía trước ngươi có được không? Cả ngày tra án cũng hơi đói, Tiểu Đổng, ngươi đi Thiên Hương lâu gọi một bàn đồ ăn, bảo chưởng quầy làm những món mà ta thường gọi.”
Tiểu Đổng đáp một tiếng, lại nói: “Chúng ta điều tra vụ án cho Trương gia, đừng nói ngay cả đồ ăn Trương gia cũng sẽ không chuẩn bị cho chúng ta chứ.”
“Ngươi muốn ăn đồ ăn Trương gia hả? Ngươi không sợ ăn xong lại bị yêu quái nhập vào sao?” Tống Hà cười nói.
Tiểu Đổng sợ run rẩy cả người, vội vàng chạy ra ngoài: “Lão đại, ta đi Thiên Hương lâu ngay đây!”
Chẳng bao lâu, Tiểu Đổng đã mang về hai hộp thức ăn, năm người bọn họ gọi khoảng mười món, món nào cũng là món Tống Hà thường thích. Hắn kén ăn, nếu hắn khen món nào ngon, thì mấy bổ khoái cũng thấy ngon.
Trương gia xảy ra chuyện như vậy, tự nhiên không ai đến chăm sóc Hứa Nhược Nương, Trương gia cưới nàng ta về là để xung hỉ trừ tà, giờ tà không trừ được, Trương Văn Ngạn lại mất, Trương gia không đến gây rối với Hứa Nhược Nương đã là tốt rồi.
Giờ đã là giờ ăn tối, Hứa Nhược Nương vẫn ở trong chính sảnh, cũng không có tì nữ nào đến mang cơm cho nàng ta.
Tống Hà đã nhờ Tiểu Đổng mang một phần cơm đến cho Hứa Nhược Nương, nàng ta không từ chối, nhận lấy và bắt đầu ăn từng miếng nhỏ. So với trước đây, lúc này nàng ta trông có vẻ bình thường hơn nhiều.
Mỗi bước mỗi xa
Khi mấy người đang chuẩn bị ăn cơm thì Nguyễn Du đến. Nàng cầm một hộp thức ăn, theo sự chỉ dẫn của tì nữ bước vào chính sảnh, thấy Tống Hà và mọi người, cùng với Hứa Nhược Nương đang ngồi ở góc ăn cơm.
Hứa Nhược Nương vẫn mặc áo cưới mới, tóc có phần rối bời, Nguyễn Du không khỏi nhìn nàng ta vài lần. Nàng mỉm cười với đám người Tống Hà, nói: “Các ngươi làm việc vất vả quá, tổ mẫu lo lắng các ngươi bận rộn điều tra vụ án quên ăn cơm, nên bảo ta mang đồ ăn đến cho các ngươi, các ngươi…?”
Nàng chớp chớp mắt, như muốn hỏi đã ăn chưa?
Tống Hà nghe vậy liền bảo mấy bổ khoái giấu hộp thức ăn của Thiên Hương lâu dưới bàn, rồi đứng dậy nhận lấy hộp thức ăn từ tay Nguyễn Du, thấy cổ tay nàng có dấu hằn đỏ, hắn xót xa nói: “Sao tổ mẫu lại bảo nàng mang đến, ban ngày khi xem bệnh cho người ta đã vất vả rồi, chắc hẳn rất mệt mỏi nhỉ? Nhanh ngồi xuống đi.”
Hắn bảo Nguyễn Du ngồi xuống, Nguyễn Du cười nói: “Ta không mệt, tổ mẫu vốn định để Thải Bình đến, nhưng ta muốn đến xem, nên đã cướp công việc của Thải Bình.” Nàng nói, “Vụ án tiến triển thế nào rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-126.html
.]
“Gần xong rồi.” Tống Hà đáp.
Mấy bổ khoái đặt hộp thức ăn lên bàn, mở nắp ra thì ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt. Món ăn của Tống phủ và Thiên Hương lâu đều ngon, nhưng món ăn của Tống phủ mang hương vị gia đình, dễ bắt cơm hơn.
Món ăn không nhiều, tổng cộng chỉ có tám món, nhưng đủ cho mấy người ăn.
Nguyễn Du nói: “Trong đó có một món thịt lợn xào chua ngọt là ta làm, không biết các ngươi có quen ăn món Dương Châu không.”
Vừa dứt lời, Tống Hà liếc mắt nhìn, mấy bổ khoái lập tức ngoan ngoãn thu đũa lại, không dám động đến món thịt xào chua ngọt.
Nhìn món thịt xào chua ngọt màu sắc hấp dẫn, bọn họ nuốt nước bọt ừng ực. Trong lòng nghĩ: Tẩu tử… nếu tẩu không nói ra, thì còn có thể ăn được món thịt xào chua ngọt do tẩu tự tay làm, nhưng giờ tẩu nói ra, thì e rằng chỉ cần nhìn thêm một cái, lão đại đã dùng ánh mắt g.i.ế.c c.h.ế.t bọn ta rồi…
Nguyễn Du nói thêm vài câu rồi chuẩn bị về, nàng không hiểu chuyện điều tra, cũng không thể giúp gì, chỉ có thể khẳng định rằng lời nói trên người có yêu quái không đáng tin.
Tống Hà đứng dậy, định để Tiểu Đổng tiễn nàng, nhưng nàng lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy, bây giờ trời còn sớm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nguyễn Du đi rồi, Tống Hà mới ngồi xuống bàn, bưng đĩa thịt xào chua ngọt trước mặt, bắt đầu ăn ngon lành, chậc, tay nghề của Tiểu Ngư nhi thật sự rất tuyệt~
Ăn xong, Tống Hà hỏi Hứa Nhược Nương: “Ngươi có một người đệ đệ tên A Chính phải không?”
Thân mình Hứa Nhược Nương run lên, ngẩng đầu nhìn Tống Hà, rồi lại nói: “A Chính không liên quan đến chuyện này, tâm trí thằng bé như trẻ con bốn năm tuổi… sao có thể làm ra chuyện g.i.ế.c người được…”
“Ồ? Sao giờ lại không nói là yêu quái gây rối nữa?” Tống Hà nhướng mày, Hứa Nhược Nương từ khi bọn họ bắt đầu hỏi đã luôn nhấn mạnh là yêu quái gây rối, giờ nhắc đến A Chính, mới có dấu hiệu lơi lỏng, “Ai biết được thằng ngốc có thể làm ra chuyện g.i.ế.c người vứt xác? Biết đâu ngươi thấy hắn ngốc, lại đúng lúc dụ hắn làm việc cho ngươi.”
“Ngươi không muốn gả cho Trương Văn Ngạn, vì ngươi không thích hắn, ngươi muốn ở cùng với người mà mình thật sự thích…” Nói đến một nửa, sắc mặt Tống Hà biến đổi, “Ngươi có người trong lòng không?”
Hứa Nhược Nương sững người lại, vội lắc đầu: “Ta không có! Hứa thị đối xử với ta rất tệ, cả ngày ta làm việc còn không hết, đâu có thời gian để thích người khác. Các ngươi là quan gia, sao lại không có chứng cớ liền thích vu khống người khác như vậy? Ngày ta thành thân, A Chính bị Hứa thị nhốt trong phòng, còn không thể tiễn ta lên kiệu, sao có thể g.i.ế.c người?”
Câu trả lời của Hứa Nhược Nương rất khéo léo, nàng ta đã đảo ngược thứ tự câu trả lời, lại đặt chuyện A Chính sau câu hỏi, như vậy, những câu tiếp theo sẽ lại bị nàng ta dẫn dắt về trên người A Chính.
Nhưng Tống Hà không mắc bẫy của nàng ta, mà nhanh chóng đứng dậy, ra lệnh cho hai người canh chừng Hứa Nhược Nương, ba người còn lại cùng hắn rời khỏi Trương phủ.