Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, mọi người lần lượt về nhà, các tiểu thương cũng bắt đầu dọn hàng, tranh thủ về trước giờ giới nghiêm.
Triệu Đông và A Tương mua hai cái kẹo đường thổi trước khi người ta dọn hàng, lúc này đang chơi đùa ở phía trước. Nguyễn Du và Tống Hà đi bên nhau, Nguyễn Du cầm một chiếc đèn lồng thỏ nhỏ, Tống Hà thì cầm chiếc đèn lồng kết đồng tâm kia, cả hai không nói gì, mỗi người một tâm tư khác nhau.
Tống Hà nghĩ đến việc Nguyễn Du vừa rồi đã đứng về phía hắn, rõ ràng là ủng hộ hắn. Điều đó có nghĩa là, so với Lục Hoài Ngọc, Nguyễn Du thực sự thích hắn hơn một chút.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ nỗ lực bấy lâu không phải là vô ích.
Nguyễn Du thì từ trong n.g.ự.c lấy ra một chiếc túi thơm nhỏ, trên túi thêu hình một chiếc bánh ú, rất dễ thương. Bên trong chứa chu sa, hùng hoàng, hương dược, ngày Tết Đoan Ngọ đeo trên người có ý nghĩa trừ tà xua dịch.
Nàng bỗng dừng bước, đứng lại tại chỗ.
Tống Hà thấy nàng dừng lại, cũng dừng theo, hỏi: “Sao vậy?”
Nguyễn Du nhìn hắn, rồi lén lút đưa túi thơm ra, nói: “Đây, tặng cho ngươi.”
Thực ra nàng hiểu rõ trong lòng, nàng không muốn thành thân với Tống Hà, không muốn liên lụy đến hắn, vì vậy tốt nhất là giữ khoảng cách với hắn. Nhưng Nguyễn Du cũng là một tiểu cô nương mới lớn, nàng cũng có những suy nghĩ riêng của mình.
Chiếc túi thơm với hình bánh ú là nàng cẩn thận thêu từng đường kim mũi chỉ, mặc dù nàng xuất thân từ gia đình thư hương, nhưng vì phụ mẫu cưng chiều, nàng ở nhà rất ít khi động đến kim chỉ, vì vậy thêu chiếc túi này mất vài ngày, còn làm trầy cả ngón tay.
May mắn thay, cuối cùng chiếc túi thơm này làm ra nàng cũng rất hài lòng.
Tống Hà nhìn chiếc túi hương nhỏ trong tay, có chút không thể tin, hắn xác nhận: “Thật sự là tặng cho ta sao?”
Nguyễn Du mím môi, cười nói: “Nếu ngươi không muốn thì ta sẽ tặng cho Triệu Đông đó.”
“Ta, ta muốn!” Tống Hà vội vàng đáp, sợ rằng Nguyễn Du sẽ hối hận, nhanh chóng nắm chặt chiếc túi trong tay, hắn nâng lên quan sát kỹ, phát hiện bên cạnh chiếc bánh ú còn thêu một chữ “Hà” nho nhỏ.
Là đặc biệt thêu cho hắn, trong lòng Tống Hà dâng lên một niềm vui, như thể ăn phải mật ngọt.
-
Chỉ có điều, sự ấm áp của Nguyễn Du chỉ giới hạn trong ngày Tết Đoan Ngọ hôm ấy, hôm sau bắt đầu, Nguyễn Du lại trở lại như những ngày trước. Không thể nói là lạnh lùng, nhưng cũng không thân thiết với Tống Hà được bao nhiêu.
Tống Hà cũng không để tâm nhiều, vẫn như thường lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-120.html
.]
Hôm đó Nguyễn Du đến một nhà xem bệnh, hộ nhà này họ Trương, gia đình mở cửa hàng làm ăn buôn bán, Trương lão thái bị bệnh, nghe nói Nguyễn Du có y thuật tốt, liền mời nàng đến nhà xem bệnh.
Nguyễn Du vừa đến Trương gia, đã có một bà tử đến dẫn đường cho nàng.
Trương gia giăng đèn kết hoa, hình như vừa tổ chức hỉ sự, Nguyễn Du hỏi: “Quý phủ có tổ chức hỉ sự hay sao?”
Bà tử cười nói: “Đúng vậy, hôm qua là ngày thiếu gia nhà ta cưới thê tử, cũng do trước đó lão phu nhân sức khỏe không tốt, trước đó lão gia đã đi tìm thầy bói, vừa hỏi ra mới biết cần phải ‘xung hỉ’…”
Nguyễn Du thấy bà tử nói có vẻ mơ hồ, iền không nói thêm gì nữa. Hiện nay có rất nhiều người tin vào “xung hỉ”, nhưng Nguyễn Du là người làm y, tự nhiên hiểu nguyên lý bên trong.
“Xung hỉ” không phải là phương pháp chữa bệnh, chỉ đơn giản là vì người bệnh lâu ngày tinh thần không tốt, bệnh càng nặng thì khỏi càng chậm, lúc này nếu có chuyện vui đến thì tâm trạng thoải mái, sẽ cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn một chút.
Thực ra không liên quan gì đến việc bệnh có khỏi hay không.
Nếu muốn chữa khỏi bệnh, vẫn phải tìm đại phu xem bệnh.
Đến hậu viện, bà tử mở cửa, bên trong có chút tối tăm, Nguyễn Du mơ hồ thấy một người nằm trên giường, dường như tinh thần không tốt.
Nguyễn Du muốn vào, nhưng bà tử lại khẩn trương kéo nàng lại. Nguyễn Du nheo mắt, có chút khó hiểu nhìn bà tử, không biết ý của bà ta là gì.
Bà tử biết mình đã vượt qua khuôn phép, lập tức nhận lỗi, lại lắp bắp nói: “Nguyễn đại phu, nếu ngươi vào xem lão phu nhân nhà ta, thì chuyện này nhất định không được nói ra ngoài nhé, nếu không sẽ hỏng việc lớn…”
Thấy bà tử ấp úng như thế, Nguyễn Du càng thêm tò mò. Trương lão thái rốt cuộc bị bệnh gì? Tại sao bà tử ại nói như vậy? Không cho nàng nói ra ngoài, nếu nói ra ngoài sẽ hỏng việc lớn?
Vì sao lại như vậy?
Nàng đầy nghi hoặc, gật đầu nói: “Chưa được sự đồng ý của người bệnh, người làm y phải giữ kín bệnh tình, đây là điều mà bọn ta nên làm, bà cứ yên tâm.”
Bà tử nghe Nguyễn Du nói vậy, mới yên tâm, thở phào một hơi rồi dẫn Nguyễn Du vào.
Mỗi bước mỗi xa
Tinh thần của Trương lão thái có chút suy nhược, nằm trên giường thấy có người đến, cố gắng muốn ngồi dậy, bà từ vội vàng đỡ người dậy: “Đây chính là Nguyễn đại phu phải không?”
Nguyễn Du bảo Trương lão thái nằm xuống, gật đầu với bà cụ: “Đúng vậy, lão thái, ta là Nguyễn Du. Ta đến để xem bệnh cho lão thái, giờ trước tiên hãy để ta bắt mạch cho lão thái đi.”
Sắc mặt Trương lão thái có vẻ hoảng hốt, dường như bệnh tình đã quấy rầy bà cụ lâu lắm rồi. Nghe Nguyễn Du nói muốn bắt mạch, bà cụ và bà tử thoáng nhìn nhau, thấy bà tử gật đầu, Trương lão thái mới đưa cổ tay ra.