Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, Nguyễn Du vẫn dậy sớm, A Tương hầu hạ nàng rửa mặt xong, nói: “Tiểu thư, A Tương nghe Thải Bình tỷ tỷ nói Thục Trung vào Tết Đoan Ngọ sẽ tổ chức hội đèn lồng, chúng ta cũng đi xem cho vui nhé.”
A Tương thực ra còn lớn hơn Nguyễn Du một tuổi, nhưng là người tính tình hoạt bát, biết có hội đèn lồng thì phấn khởi không thôi.
Nguyễn Du cười gật đầu: “Được.”
“Tiểu thư, người thật tốt quá!” A Tương vui vẻ nói, rồi nghĩ một chút lại hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi ra sân trước sao?”
Bình thường bọn họ đều ra sân trước để thu thập sương sớm, mặc dù từ khi Tống Hà làm giúp, bọn họ đã trực tiếp lấy những chén sứ đầy sương từ hắn, không cần phải tự mình thu thập nữa.
Nguyễn Du gật đầu, hai người liền đi ra sân trước.
Nhưng hôm nay khi đến, Tống Hà vẫn chưa thu thập xong sương, hắn thấy Nguyễn Du đến, vội vàng nói: “Các nàng ngồi trong đình chờ một chút, nếu thấy chán thì ăn chút điểm tâm và uống trà, những thứ này ta vừa bảo hạ nhân mang tới.”
Hắn dừng một chút, rồi nói với Triệu Đông bên cạnh: “Triệu Đông, còn không mau mời Nguyễn tiểu thư qua ngồi?”
Triệu Đông vội vàng chạy đến trước mặt Nguyễn Du, nói: “Nguyễn tiểu thư, mời đi bên này.”
Trong lòng Nguyễn Du cảm thấy nghi hoặc, bình thường lúc này bọn nàng đến, Tống Hà đã thu thập xong sương rồi, sao hôm nay lại muộn như vậy. Nhưng nàng nghĩ có thể hôm nay hắn dậy muộn, nên không hỏi thêm.
Nàng không thúc giục, chỉ gật đầu với Triệu Đông rồi đi về phía đình.
Trên bàn là điểm tâm nàng thích nhất, bánh phù dung, ăn kèm với trà Long Tĩnh càng thêm thơm ngon. Nguyễn Du ăn một miếng, rồi đưa cho A Tương một miếng, A Tương đã thèm lắm rồi, liền cười hí hửng nhận lấy bánh nhâm nhi thưởng thức.
Triệu Đông có tâm sự, nhìn thiếu gia của hắn ta, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Nguyễn tiểu thư có biết vì sao hôm nay thiếu gia lại đến muộn không?”
“Vì sao?” Nguyễn Du nhướng mày hỏi.
Triệu Đông thật thà nói: “Tối qua có người đến báo án nói rằng tiểu tôn nữ nhà bọn họ mất tích, nghi ngờ bị bọn buôn người bắt cóc, lúc đó đã là giờ Dậu, trong nha môn không còn ai. Theo lý mà nói cũng phải đợi đến ngày mai mới báo án, nhưng thiếu gia vẫn tiếp nhận vụ án, bận rộn cả đêm, mới tìm được tiểu cô nương đó về.”
“Thiếu gia trở về vào cuối giờ sửu, quá mệt mỏi nên ngủ quên mất canh giờ, rồi vội vàng dậy đi thu thập sương sớm cho Nguyễn tiểu thư. Nguyễn tiểu thư, thiếu gia nhà tiểu nhân là người ăn nói vụng về không biết nói những lời hay, nhưng Triệu Đông có thể đảm bảo, thiếu gia thật lòng với Nguyễn tiểu thư!”
Triệu Đông vỗ n.g.ự.c nói, không cẩn thận dùng sức quá mạnh, suýt chút nữa làm mình ngất đi, vội vàng thu tay lại.
Nguyễn Du có chút ngạc nhiên, nàng thật sự không ngờ Tống Hà hôm nay sáng sớm mới về trở về, càng không ngờ hắn thức cả đêm, lại vì thu thập sương cho mình mà dậy sớm.
Nàng quay đầu nhìn Tống Hà, thấy hắn rất chú tâm, không nhìn về phía bọn họ. Nàng không biết trong lòng mình đang cảm thấy gì, vừa rung động, lại có chút chua xót.
Mỗi bước mỗi xa
Nàng không phải là người thích tự lừa mình dối người, nàng không thể phủ nhận rằng mình có chút thích Tống Hà.
Có lẽ là vì hôm ấy ở Thiên Trúc Tự, Tống Hà đã giúp nàng tìm lại linh vị của phụ thân, hoặc có lẽ là vì hắn liều mình đua ngựa để giành lại viên huyết ngọc cho nàng, nàng đã không phân biệt được, nhưng điều duy nhất nàng rõ ràng là, khi đối mặt với Tống Hà, nàng sẽ cảm thấy rung động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-115.html
.]
Đó là cảm xúc mà khi đối diện với Lục Hoài Ngọc, nàng không có được.
Dù rằng Tống Hà là người bá đạo, thô lỗ, luôn tỏ ra hung dữ.
Lần trước chuyện ở Như Ý lâu, Nguyễn Du cũng thật sự nản lòng thoái chí. Nhưng mọi chuyện đã qua nhiều ngày, từ ngày đầu tiên Tống Hà cầu xin nàng tha thứ đã đứng ngoài mưa, đến sau này hắn mỗi ngày đều cố gắng lấy lòng. Nguyễn Du thấy rõ, Tống Hà thật sự đã nhận ra lỗi lầm.
Nàng vốn không phải là người thích bám víu vào chuyện cũ, càng không phải là người mãi bám vào lỗi lầm của Tống Hà.
Nàng đứng dậy nói với A Tương: “Không phải ngươi thích ăn bánh phù dung nhất sao? Ngươi từ từ ăn đi, ta qua bên đó một chút rồi sẽ quay lại, ngươi không cần đi theo.”
Nói xong, nàng liền đi về phía Tống Hà.
A Tương cũng biết ý, Nguyễn Du bảo nàng ta ở lại thì nàng ta ở lại ăn bánh, thấy Triệu Đông ôm bụng trông có vẻ đáng thương, nàng ta hất cằm nói: “Đói lắm phải không? Gọi ta một tiếng A Tương tỷ tỷ, ta sẽ thưởng cho ngươi một miếng bánh phù dung.”
“Chậc, gọi một tiếng A Tương muội muội thì còn hợp lý hơn.” Triệu Đông đáp, sắc mặt hơi đỏ lên.
Sáng sớm, cây cỏ đều treo những giọt sương trong suôt lấp lánh, khi Nguyễn Du đi qua, váy nàng bị lây hơi ướt một chút.
Tống Hà đang thu thập sương trên lá sen, rất cẩn thận, không để lãng phí một giọt nào. Hắn quá chú tâm đến mức không hề nhận ra Nguyễn Du đã đến bên cạnh hắn.
“Nghe nói tối qua ngươi đã phá một vụ án?” Nguyễn Du hỏi.
Tống Hà nghe thấy giọng của Nguyễn Du, lập tức quay đầu nhìn nàng, trong lòng kinh ngạc vui mừng. Đây là lần đầu tiên trong thời gian dài, Nguyễn Du đã chủ động nói chuyện với hắn, hắn khoát tay nói: “Ừ, chỉ là đứa tôn nữ của bà lão mất tích, nghi ngờ bị bọn buôn người bắt cóc, sau đó ta tìm thấy nàng ta ở một ngôi miếu đổ nát ở thành nam.”
“Hóa ra là nàng ta nhớ phụ mẫu, nên đã chạy đến phần mộ của phụ mẫu ở thành nam, sau đó khi trở về thì trời đã tối, nàng ta không tìm được đường về nhà, may mà trong miếu có một đứa người ăn xin tốt bụng, cho nàng ta ở lại một đêm, sáng mai sẽ về.”
“Khi ta tìm thấy nàng ta, nàng ta đang ngủ rất say, không biết gia đình đã lo lắng đến mức nào…” Nói đến đây, Tống Hà lại ngừng lại, xin lỗi nói: “Ta quên rằng nàng cũng…”
Nguyễn Du lại không để tâm, cười nhẹ, nàng đã mất phụ mẫu, chẳng lẽ từ giờ trở đi không cho phép ai nhắc đến hai chữ đó sao?
Nàng mỉm cười nói: “Không ngại, tiểu cô nương không sao là tốt rồi. Ngươi cũng vất vả rồi, vẫn nên về ngủ thêm một chút đi? Việc thu thập sương cứ để ta làm là được. Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, hôm nay không đi bày sạp xem bệnh, cũng không bận rộn.”
Sau khi nghe Nguyễn Du nhắc nhở, Tống Hà mới nhớ hôm nay đã đến Tết Đoan Ngọ rồi.
Hắn không thực sự quay trở về, mà nói: “Chỉ còn thiếu một hai giọt nữa là đủ, đừng lo.”
Trong lúc nói chuyện, hắn đã thu thập xong, đưa chén sứ cho nàng, cười nói: “Xong rồi.”
“Ừ, vậy ngươi… nhanh chóng về nghỉ ngơi đi.” Nguyễn Du cũng cười, nhận chén sứ rồi bảo A Tương đi cùng nàng đến phòng của Mục thị.
Nhìn bóng dáng Nguyễn Du dần dần xa đi, Tống Hà mới nhận ra mình quên một chuyện. Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, tối nay sẽ có hội đèn lồng, hắn nên mời nàng cùng đi xem hội đèn lồng mới phải!