Trên đường, Triệu Đông không nhịn được nói: “Nguyễn tiểu thư, tiểu nhân cũng không biết hiện giờ có nên nói với ngài chuyện này không, vì dù sao ngài và Lục công tử sắp thành thân rồi… Chẳng qua thiếu gia là người khẩu thị tâm phi, thiếu gia... Trong lòng thiếu gia thì có thể rất thích ngài… Chỉ là cứng miệng không chịu nói ra mà thôi.”
Sau đó, Triệu Đông kể lại chuyện lần trước Tống Hà rõ ràng mong Nguyễn Du đến xem vết thương cho hắn, rồi sau đó ném bình thuốc đi rồi lại nhặt lại, còn ôm bình thuốc nỉ non, thở dài than ngắn.
Nguyễn Du có chút ngơ ngác, vì nàng biết tính cách của Tống Hà, hắn là người khẩu thị tâm phi, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng… hắn cũng có tình cảm với mình. Nếu theo lời Triệu Đông, thì Tống Hà thực sự thích mình?
Nàng cảm thấy tim đập mạnh, không biết trong đầu nên nghĩ gì, chỉ cảm thấy choáng váng. Vì thích mình nên hôm đó ở tiệm thuốc thấy mình với Lục Hoài Ngọc ở cùng một chỗ, hắn mới ghen tuông chạy đến Như Ý lâu uống say hay sao?
Cũng vì thích mình, hôm nay biết mình sắp thành thân với Lục Hoài Ngọc, hắn lại chạy đến Như Ý lâu sao?
Nguyễn Du không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy cách giải quyết vấn đề của Tống Hà thực sự là… Hắn có thù với Như Ý lâu sao? Một điều nữa là… trong lòng nàng có chút phấn khởi, mặc dù nàng cố gắng bỏ qua, nhưng vẫn cảm nhận được sự phấn khởi đó.
Mỗi bước mỗi xa
Có phải vì biết Tống Hà thích mình không? Nàng không biết, cũng không muốn biết. Ít nhất hiện giờ, dù biết được tình cảm của Tống Hà, nàng cũng không có cách nào đáp lại.
“Phu nhân nói muốn nhận Nguyễn tiểu thư làm nghĩa nữ, thiếu gia liền nổi giận. Nếu Nguyễn tiểu thư trở thành nghĩa nữ của phu nhân, thì với thiếu gia sẽ thành huynh muội…” Triệu Đông nghĩ, nếu thực sự thành huynh muội, thì thiếu gia với Nguyễn tiểu thư sẽ không còn khả năng nào nữa.
Nguyễn Du liếc nhìn Triệu Đông, đáp: “Những điều đó đều là hạ nhân nói bậy, giữa ta và Lục công tử không có chuyện gì… về chuyện phu nhân và lão phu nhân, ta cũng đã nói rồi, việc nhận thân tạm thời hoãn lại…”
Nói xong, Nguyễn Du mới nhận ra mình vậy mà lại đi nói những điều này trước mặt Triệu Đông. Nàng giải thích với hắn ta làm gì? Nàng lắc đầu, không nói nữa.
Nhưng mà khi nghe Nguyễn Du nói xong, trong lòng Triệu Đông cả kinh, sắc mặt cũng hiếm khi lộ ra vẻ vui mừng.
Nhìn ý của Nguyễn tiểu thư, có vẻ nàng đối với Lục công tử cũng không có ý gì? Thì hắn ta có thể yên tâm… nếu Nguyễn tiểu thư thật sự gả cho Lục công tử, thiếu gia có lẽ sẽ rất đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-109.html
.]
Đến bên ngoài Như Ý lâu, Triệu Đông liền dẫn Nguyễn Du vào. Nói thật, đây cũng là lần đầu hắn ta đến nơi như vậy, tay hơi căng thẳng ra mồ hôi. Những cô nương ăn mặc lòe loẹt đứng dựa vào cột, gọi mời khách: “Khách quan, mau lại đây~”
Nguyễn Du gọi Triệu Đông lại, nói: “Chờ chút, ta như thế này đi vào Như Ý lâu, nếu bị người khác biết thì không hay, ta đi cải trang một chút.”
Không lâu sau, Nguyễn Du đã mặc một thân nam trang đi ra. Làn da nàng trắng trẻo, tóc đen chỉ dùng một chiếc trâm ngọc búi lại, để lộ cần cổ trắng như tuyết, không muốn bị người ta nhìn ra là cô nương, nàng còn cầm một chiếc quạt lớn, mở ra che nửa mặt, chỉ lộ đôi mắt đen như mực.
“Đi thôi.” Nguyễn Du hạ thấp giọng nói với Triệu Đông.
Triệu Đông ngẩn người một lúc, ban đầu gần như không nhận ra người trước mặt lại là Nguyễn Du, chỉ khi nghe nàng nói mới phản ứng lại. Hắn ta nhìn Nguyễn Du từ đầu đến chân, mới nhận ra hành động của mình quá thất lễ, vội vàng thu ánh mắt lại không dám nhìn nữa.
Trong lòng hắn ta nghĩ: Không ngờ Nguyễn tiểu thư mặc nam trang lại anh tuấn như vậy, ngay cả thiếu gia nhà mình cũng không bằng…
Bước vào Như Ý lâu, hóa ra trang phục của Nguyễn Du còn qua mặt được những cô nương này, bọn họ thấy Nguyễn Du anh tuấn, liền ào đến muốn hầu hạ nàng. Nguyễn Du bị sự táo bạo của những cô nương này làm hoảng hốt, may mà có Triệu Đông ngăn lại, nàng mới thoát được.
Quay lại thấy Triệu Đông dang tay ngăn chặn những cô nương muốn lao tới, quay đầu nói với Nguyễn Du: “Nguyễn tiểu… Công tử, ngài mau lên lầu tìm thiếu gia đi, hình như… hình như đang ở Thính Trúc Hiên, ở đây… ở đây để tiểu nhân giải quyết…”
Triệu Đông cảm thấy mình sắp bị hai cái n.g.ự.c tròn trịa trước mặt làm nghẹt thở, gần như không nói ra lời.
Nguyễn Du: “……” Nàng sợ đến mức rùng mình, không dám ở lại lâu, vội vàng lên lầu tìm Tống Hà.
Các phòng bao trong Như Ý lâu được chia thành bốn vị quân tử Mai Lan Trúc Cúc, Nguyễn Du liền tìm theo thứ tự này, rất nhanh đã tìm thấy ‘Thính Trúc Hiên’. Cửa khép hờ, từ bên ngoài có thể nghe thấy âm thanh bên trong, Tống Hà đang nói: “Ngươi mau uống rượu đi, sao lại ngẩn ra vậy!”
Tạ Thính thở dài, có chút bất đắc dĩ nâng chén rượu lên uống một ngụm, không phải hắn ta ngẩn ra, mà là sợ phụ thân của hắn ta lúc nào tìm đến lột da hắn ta. Hu hu hu, hắn ta thực sự đã liều mình bồi quân tử rồi.