Lục lão phu nhân gật đầu với Lục Hoài Ngọc, nhưng dường như không nhìn thấy Phương Ánh Nhu, ngay cả ánh mắt cũng không hướng tới nàng ta. Nghe xong lời của Tiểu Phương thị, bà cụ cười lạnh: “Ta nghe nói các ngươi đang bàn về chuyện hôn nhân của Hoài Ngọc? Hoài Ngọc, cháu nói cho tổ mẫu biết, có phải kế mẫu của cháu đang ép cháu cưới nha đầu Phương gia này không?”
Bà cụ nói “kế mẫu” chứ không phải “mẫu thân”, điều này thể hiện sự khinh miệt sâu sắc đối với Tiểu Phương thị.
Lục Hoài Ngọc nhìn Lục lão phu nhân, gật đầu: “Thưa tổ mẫu… Mẫu thân đúng là đang bàn chuyện này với con, chẳng qua…” Hắn ta không phải là người biết nói dối, nhưng cũng biết tổ mẫu không thích Tiểu Phương thị, sợ tổ mẫu hiểu lầm, nên muốn giải thích một chút.
Nhưng Lục lão phu nhân không đợi hắn ta giải thích, nghe hắn ta nói vậy, sự khinh thường trên mặt càng rõ ràng: “Muốn lợi dụng ta không có mặt để dụ dỗ tôn nhi của ta cưới ngoại sanh của ngươi? Ta nói cho ngươi biết, đừng có mà mơ. Mẫu thân của Hoài Ngọc tuy đã qua đời, nhưng chuyện hôn nhân của thằng bé tự nhiên có ta quyết định, không đến lượt một ả kế thê như ngươi đến thu xếp!”
Mỗi bước mỗi xa
“Ta là người đầu tiên không đồng ý nữ nhi Phương gia gả vào Lục gia bọn ta! Một số người nào đó vẫn nên nhanh chóng từ bỏ những ý tưởng không nên có, tránh để sau này mất mặt!” Lục lão phu nhân nói, “Hoài Ngọc, tổ mẫu đã tìm cho cháu một người thích hợp, chính là Du nha đầu, tổ mẫu thấy cháu cũng rất thích con bé, cháu yên tâm, tổ mẫu nhất định sẽ làm chủ cho cháu.”
Tiểu Phương thị nghe Lục lão phu nhân nói mà suýt nữa tức đến ngất đi, may mà bà ta có tâm lý vững vàng, lại biết rõ bà mẫu này không ưa mình, nên cũng giữ được bình tĩnh, bà mẫu hơi ngượng ngùng nói: “Mẫu thân, Nguyễn tiểu nương tử này tuy tốt, nhưng con nghe nói nàng ta và Tống tiểu lang quân kia mới là một đôi, Hoài Ngọc của chúng ta không nên chen vào chuyện nào nhiệt này đâu?”
Lục Hoài Ngọc vốn nghe lời Lục lão phu nhân, trong lòng đầy hy vọng, nhưng khi Tiểu Phương thị nói ra, hắn ta lại thấy chua chát.
“Xì, ta biết ngươi nói lời này chỉ để châm chọc Hoài Ngọc, ngươi nghĩ những gì ngươi có thể nghe được, ta lại không biết sao?” Lục lão phu nhân cười khinh bỉ, ánh mắt đầy châm chọc. Bà cụ nhìn Lục Hoài Ngọc, nói: “Hoài Ngọc, cháu hãy yên tâm. Tống tổ mẫu của cháu đã nói qua với ta, Du nha đầu không hợp với tiểu tử Tống phủ, hôn ước của bọn họ đã được hủy bỏ, không còn giá trị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-100.html
.]
Đến tận đây, lòng Lục Hoài Ngọc mới hoàn toàn sáng tỏ. Hôn ước của Du muội muội và Tống Hà đã không còn, hắn ta có thể cưới Du muội muội, như vậy thật là tốt quá!
Nhưng hắn ta chưa kịp vui lâu, đã nghe Tiểu Phương thị ấp úng nói: “Nhưng… nhưng mẫu thân… còn một chuyện mẫu thân không biết, vừa rồi Hoài Ngọc và Nhu nhi… Khi ở trong sân không biết vì sao bọn họ đã ôm nhau, lại bị nhiều hạ nhân thấy… nếu Hoài Ngọc không thể cho Nhu nhi một danh phận, e rằng Nhu nhi không có cách nào sống nổi!”
“Con biết mẫu thân vì chuyện tỷ tỷ qua đời chưa tròn một năm mà phu quân đã cưới con vào cửa nên ghét con, nhưng điều đó liên quan gì đến Phương gia, liên quan gì đến Nhu nhi? Nhu nhi thật sự vô tội!” Nói đến cuối, Tiểu Phương thị gần như chực khóc.
Lục lão phu nhân lại không hề động lòng, hừ lạnh: “Ngươi đừng ở đây khóc lóc sướt mướt, làm như ta mắng chửi đánh đập ngươi vậy. Ngươi cũng không có tư cách nhắc đến chuyện của ta, chuyện đó cần ta phải nói sao? Nói ra ta sợ làm bẩn tai trẻ nhỏ!”
Bà cụ đang nói về việc Lục Vi Tri đã thông đồng với Tiểu Phương thị trước khi Thẩm Lan San chết, chuyện này tuy bà cụ không nói rõ, nhưng không có nghĩa là không biết. Chính vì chuyện này, bà cụ mới căm ghét Tiểu Phương thị đến vậy, thậm chí trong suốt mười mấy năm không nói chuyện tử tế với nhi tử mình.
“Phương gia các ngươi có thể dạy ra đứa nữ nhi như ngươi, có thể là dạng người trong sạch gì? Đứa ngoại sanh này của ngươi đương nhiên thừa hưởng thủ đoạn của ngươi, nếu không sao lại nhìn chuẩn Hoài Ngọc của ta như vậy, như một con ch.ó ghẻ, đuổi mãi không đi? Dù lão bà này đã lớn tuổi, nhưng mắt nhìn người vẫn có bản lĩnh!”
“Cái gì mà không biết vì sao lại ôm nhau, chỉ sợ đó là mưu kế của hai cô chất các ngươi đi! Đã như thế, ta không quan tâm đến việc nàng ta có thể sống nổi hay không? Nếu muốn đi làm ni cô thì hãy mau đi, đừng ở đây làm chướng mắt!”