Ôn Hương Nguyễn Ngọc

Chương 30: Chỉ chờ gió đông




Nghe Thẩm Thất gia nói, Tạ Nguyễn Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lại theo ánh nến. Phật chủ vạn giống, các có bất đồng (Tượng Phật có vạn kiểu, mỗi kiểu đều khác nhau), nhưng tòa tượng này của Thẩm Thất gia, không giống Phật, dường như, dường như là một nữ tử.

Một tia lạnh lẽo từ lòng bàn chân lên đến da đầu, làm Tạ Nguyễn Ngọc hoảng sợ không thôi.

Tiếng nói của Thẩm Thất gia đúng lúc vang lên bên tai nàng: "Sợ hãi?"

"Thất gia, đây rốt cuộc là cái gì?" Tạ Nguyễn Ngọc che môi, xoay người nhìn Thẩm Thất gia, trong mắt khắc đầy sợ hãi.

"Đây là quá khứ của ta." Trong sự nghi ngờ của Tạ Nguyễn Ngọc, Thẩm Thất gia nhanh chóng móc súng ra, nhắm ngay ngực của tượng Phật.

Pằng...

Tiếng súng vang lên, làm chim trong viện kinh ngạc bay đi, tượng Phật có một tầng hơi mỏng, theo tiếng vỡ vụn, bên trong đựng ba hộp ngọc màu trắng.

Tạ Nguyễn Ngọc ngốc lăng nhìn tất cả những gì trước mắt, Thẩm Thất gia nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên: "Đây mới là người nhà của ta." Ngón tay chỉ vào hộp ngọc màu trắng, âm thanh mang theo sự dịu dàng chưa từng có: "Mẫu thân ta, cữu cữu, còn có em gái ruột, bọn họ đều ở chỗ này."

Đây làm gì phải Phật đường, đây là linh đường trần trụi!

"Sợ hãi?" Thẩm Thất gia không bất mãn, hắn giơ tay phủi mảnh nhỏ trên hộp ngọc, phảng phất như trân bảo.

"Vì sao... Vì sao..." Vì sao đặt tro cốt trong tượng Phật, thế nhân không phải đều chú ý xuống mồ để an lòng sao? Hết khiếp sợ Tạ Nguyễn Ngọc nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

"Đúng vậy, ta vì cái gì chứ." Ánh mắt Thẩm Thất gia lộ ra sự dịu dàng, lời nói lại lộ ra sự tưởng niệm nồng đậm: "Đại khái là muốn cho bọn họ tận mắt nhìn thấy kết cục của những người đó đi."

Những người đó... là người ở Soái phủ?

Đầu óc của Tạ Nguyễn Ngọc bỗng nhiên hiểu rõ, từng mảnh nhỏ hồi ức đan chéo với hiện thực, nàng nghĩ đến kiếp trước sau khi Thẩm đại soái qua đời, Thẩm Thất gia không nương tay chút nào mà huyết tẩy Soái phủ, sợ là đối với hắn mà nói, những người đó không phải người thân của hắn mà là hung thủ mới đúng.

"Thất gia..."

"Mẫu thân của ta là người vô cùng dịu dàng." Thẩm Thất gia đặt tất cả hộp ngọc trên mặt đất trước mặt Tạ Nguyễn Ngọc.

Đại soái đi rồi, hắn cũng không còn vướng bận gì.

Giờ phút này Tạ Nguyễn Ngọc tựa như một chỗ phát tiết từ trên trời giáng xuống, thật nhiều lời nói, hắn đè ép hai mươi mấy năm, cuối cùng cũng không áp được: "Bà ấy vừa thông minh vừa xinh đẹp, nhưng mà hình như bà ấy không phải rất thích phụ thân."

Đây là một câu chuyện rất dài rất lâu về trước, Thẩm Thất gia lại nhớ vô cùng rõ ràng, trong đoạn thời gian mẫu thân còn sống là mấy năm vui sướng nhất trong đời này của hắn.

Từng chuyện cũ trôi qua trước mắt, hắn nhớ rõ cái tốt của mẫu thân, cũng nhớ rõ nước mắt của mẫu thân, hắn còn nhớ có ngày mẫu thân cười vô cùng vui vẻ, bà ấy nói, không mấy ngày nữa hắn sẽ được gặp tiểu cữu cữu. Thẩm Bồi Viễn cũng rất vui vẻ, từ trước đến nay hắn chưa từng gặp cữu cữu, mẫu thân nói, cữu cữu của hắn là một người anh hùng, là nam tử tốt nhất trên đời.

Hắn chờ mong, cuối cùng cũng đợi được người trong miệng mẫu thân kia, một thân nhung trang nhưng lại khác biệt với quân trang màu xám của phụ thân, đó là một màu xanh, một màu xanh đến màu xanh đen. Ông ấy ôm hắn vào trong ngực, cười thoải mái.

Sau đó tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Tiếng súng không dứt quanh quẩn bên tai, hắn mạnh mẽ bị ôm ra khỏi người mẫu thân, chờ hắn giãy giụa từ phòng củi ở hậu viện chạy ra đến nơi thì thấy Thẩm phu nhân đang vòng khăn trắng lên cổ mẫu thân, lúc ấy em gái còn nhỏ bị Thẩm phu nhân một tay ôm vào trong ngực.

Sau đó bà ta cúi đầu nói gì đó với mẫu thân, mẫu thân luôn luôn không khom lưng lại cúi người xuống, nhận mệnh từ bỏ giãy giụa.

Khi đó hắn còn nhỏ nhưng cũng biết các nàng muốn giết mẫu thân. Thân hình vừa mới lao ra ngoài đã bị một bàn tay ôm chặt lấy bưng kín miệng, âm thanh của Tứ di thái vang lên sau người, mang theo sự sợ hãi: "Không được đi, đi sẽ mất mạng."

Một ngày kia, hắn không còn mẫu thân cũng không còn cữu cữu, thi thể bị lửa đốt sạch sẽ, nửa đêm hắn lén đi bốc một nắm, cũng không biết là tro của ai. Sau đó em gái được nuôi bên cạnh Thẩm phu nhân, hắn bị Ngũ di thái ôm trở về, còn về người phụ nữ cứu hắn kia lại an ổn đứng trong đám người, cúi đầu không nói tiếng nào.

"Vậy em gái đâu." Tạ Nguyễn Ngọc khó lòng mở miệng.

"Đã chết." Thẩm Thất gia nghĩ đến cô bé vốn dĩ đáng yêu kia, cô bé mới hai tuổi vẫn là tuổi tác không hiểu bất cứ điều gì: "Thẩm phu nhân nói em ấy tự mình chạy loạn, nhà hoàn không thấy, rơi xuống hồ chết đuối."

Lấy cớ này vụng về đến không được, lại là đến bịa cũng không muốn bịa.

Tạ Nguyễn Ngọc không biết nên an ủi hắn như thế nào, chỉ duỗi tay ôm lưng hắn, Thẩm Thất gia cũng không phải cái gì cũng làm được, cũng không phải nam tử sinh ra đã kiên cường: "Bởi vì cữu cữu của ngài?"

"Không." Thẩm Thất gia dựa vào đầu vai của nàng, đôi mắt đè trên xiêm y của nàng, Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy trên vai ấm áp: "Bởi vì dòng họ, mẫu thân ta họ Lâm."

Họ Lâm, quân trang, bắn chết, còn có mấy năm chinh chiến hai mươi năm trước, trận chiến ấy làm Thẩm đại soái nổi danh, ông ta dùng nhiều năm từ bá tánh tầng dưới chót đạp bạch cốt trắng như tuyết bước lên soái vị, trong mảnh máu tươi kia, làm sao lại không có người vô tội.

Tạ Nguyễn Ngọc đột nhiên nghĩ tới kiếp trước, Thẩm Thất gia rời khỏi Hà Đông, một mình chết cô độc ở trên địa bàn của Lâm gia.

"Cữu cữu là đứa con trai Lâm gia tự hào nhất." Thẩm Thất gia tự giễu nói: "Mẫu thân là người như thế nào làm sao lại thật sự coi trọng đại soái, chỉ là ông ta dùng thủ đoạn bắt được."

Vốn dĩ mẫu thân hắn hẳn là có một đoạn nhân duyên tốt đẹp, cả cho nam tử nàng khuynh tâm nhiều năm mà không phải bị nhốt ở Soái phủ, làm quân cờ cả đời, chăm sóc huynh trưởng, chăm sóc con cái cũng chôn vùi cả đời của chính mình.

Đêm nay Thẩm Thất gia vô cùng yếu ớt, Tạ Nguyễn Ngọc ở bên cạnh hắn, nghe hắn kể một câu chuyện thật dài thật dài, ánh nến dần tắt, sắc trời dần dần sáng tỏ.

Cửa sổ bị mở ra, không trung như bị gột rửa, xanh thẳm vạn dặm.

"Tuổi lớn, không thức khuya được rồi." Trong mắt Thẩm Thất gia che kín tơ máu, thuận tay đeo kính lên, kính ít nhiều cũng che đậy được chút mỏi mệt.

Hắn cứ đứng trước cửa sổ như vậy, lưng đứng thẳng tắp, phảng phất như đêm qua chỉ là một giấc mơ.

Tạ Nguyễn Ngọc đi đến phía sau Thẩm Thất gia, đôi tay vòng lấy vòng eo của hắn, gương mặt dựa vào trên lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Tượng Phật nát rồi."

"Nát thì nát đi." Thẩm Thất gia tùy ý để nàng dựa vào, đôi tay chống trên cửa sổ, nhìn tiểu viện hiu quạnh: "Thể xác và tinh thần là huyễn sinh, biến ảo bên trong hạnh phúc vô tận."

Tạ Nguyễn Ngọc biết, hắn nói ra được, lại nhìn không rõ.

Lễ tang của Thẩm đại soái làm tương đối long trọng, bạc rải ra ngoài như vứt tiền ra ngoài cửa sổ.

Thành Bảo Ninh đồ trắng một mảnh.

"Đều chuẩn bị tốt rồi?" Thẩm phu nhân nhẹ giọng nói với Thẩm Bát gia.

"Phu nhân." Thẩm Bát gia có chút chần chờ: "Có thể quá... hay không."

"Hồ đồ! Lòng dạ đàn bà!" Hình như có chút hận rèn sắt không thành thép, đáy lòng Thẩm phu nhân giận dữ, ánh mắt đảo qua Thẩm Thất gia ở nơi xa: "Cơ hội một kích mất mạng chính là lúc này!"

Tuy bà ta không phải mẹ đẻ của Thẩm Bồi Viễn, nhưng bà ta biết nhược điểm của hắn.

"Bên ngoài đều đã sắp xếp xong." Thẩm Bát gia khẽ cắn môi: "Chỉ thiếu gió đông."

"Vậy chờ."

Động tác của Thẩm phu nhân rất nhanh, Thẩm Thất gia cũng nhận được tin tức, án binh bất động, muốn nhìn xem trong hồ lô của Thẩm phu nhân rốt cuộc muốn làm cái gì.

Đại soái đi rồi, thiếu soái của Thẩm gia còn chưa định, Bảo Ninh công nhận Thẩm Bát gia, nhưng Bát gia có thể chiêu hàng Thẩm Bồi Viễn - người trong tay nắm binh quyền ba tỉnh hay không thì không biết. Bây giờ Cao Trạch một lòng vây quanh tang sự của đại soái, đối với việc trong Soái phủ nổi gợn sóng liếc một mắt nhắm một mắt, toàn coi như không biết.

Bảy ngày đầu của đại soái còn chưa trôi qua, Ngũ di thái của Soái phủ đã điên rồi, đuổi nha hoàn gã sai vặt, đập từ đường của Thẩm gia, một vụ tiếp một vụ, đầu đường truyền ồn ào huyên náo, nói là Soái phủ có quỷ, truyền có cái mũi có mắt.

"Mẫu thân, người hà tất phải vậy!" Thẩm Bát gia nhìn Ngũ di thái bị trói trên giường, hắn chỉ là để bà ta để lộ kế hoạch của phu nhân, không hiểu vì sao bà ta lại nháo lớn như vậy.

"Không được, nhất định không thể làm như vậy." Ngũ di thái không động đậy được chân tay, chỉ có thể ở trên giường điên cuồng chảy nước mắt, ngăn cũng không ngăn được.

"Con trai nghĩ đến đây là biện pháp tốt nhất." Thẩm Bát gia giúp bà ta lau nước mắt an ủi: "Mẫu thân nên biết tính tình của Thất ca, nếu hắn biết chân tướng sẽ không dung được con."

Ngũ di thái liều mạng lắc đầu, trong miệng mắng không ngừng.

Thẩm Bát gia nghe bực bội, dứt khoát vứt khăn: "Cho nên vì sao lúc ấy mẫu thân muốn hạ độc! Đây là do con trai sai sao? Con làm tất cả những thứ này không phải đang bảo vệ tính mạng của con và người sao."

Đề tài dạo qua một vòng lại về chỗ cũ.

Ngũ di thái cắn cánh môi, vừa định mở miệng đã nghe thấy âm thanh nói chuyện của Vương mama với nhóm nha hoàn: "Phu nhân của chúng ta muốn vào thăm di thái một chút."

Thẩm Bát gia nhìn Ngũ di thái, trưng cầu ý kiến của bà ta. Nữ tử trên giường gật đầu, hận ý trong mắt giấu cũng không giấu được.

Cửa được mở ra, Thẩm phu nhân phất tay bảo bọn họ ui ra ngoài, để Vương mama trông coi ngoài cửa.

Tầm mắt trong phòng không tốt, Ngũ di thái bị trói trên giường không thể động đậy, Thẩm phu nhân cứ cao cao tại thượng nhìn bà ta giống như nhìn một con kiến.

"Tội gì đâu." Thẩm phu nhân ngồi bên cạnh giường của bà ta, trên giày thêu màu đỏ có viên trân trâu cực to, bà ta duỗi tay lấy khăn lau lau, động tác này nhìn vào trong mắt Ngũ di thái lại có thêm một hàm nghĩa.

"Bà đều biết." Đây là khẳng định.

"Cô cho rằng có thể có chuyện gì giấu được đôi mắt của ta sao." Thẩm phu nhân ngừng động tác lại, khóe miệng giương lên nụ cười quỷ dị: "Cũng chỉ có cô ngu ngốc, ta mới có thể tha cho cô cẩm y ngọc thực sống đến bây giờ."

Ngũ di thái bắt đầu liều mạng giãy giụa, hận không thể bóp chết bà ta ngay lập tức: "Là bà! Năm đó bà hại tôi! Là bà đúng hay không! Bà là một lão chủ chứa! Không chết tử tế được!"

"Đây có quan hệ gì với ta? Năm đó ta chỉ là ngầm giúp cô một phen." Thẩm phu nhân nói xong vỗ nhẹ thành giường: "Ta đã quên, hai ngày này Triều tỷ nên đến rồi, trời mưa như thế này, vất vả Triều tỷ của chúng ta."

Nghe Thẩm phu nhân nhắc đến con gái, Ngũ di thái mới an tĩnh lại, ánh sáng trong mắt càng ngày càng ám: "Rốt cuộc bà muốn cái gì, bà tội gì muốn kéo Triều tỷ xuống nước."

"Có một số việc, Lão Bát không làm, chúng ta sẽ cùng chết, ta đây không phải đoàn tụ các người lại với nhau trước hay sao."

"Bà có nắm chắc như vậy?" Ngũ di thái nằm trên giường nhìn màn giường trên đỉnh đầu, ánh mắt trống rỗng.

"Có một chút khả năng, ta cũng phải đánh cược một phen." Thẩm phu nhân nhặt khăn Thẩm Bát gia ném ở mép giường, gấp thành một khối nho nhỏ đặt ở bên gối của Ngũ di thái.

"Cho nên bà đã lấy con của tôi làm lợi thế, thua thì cùng chôn cùng với bà?" Ngũ di thái nghiêng đầu nhìn bà ta, nữ tử đoan trang trước mắt trùng điệp với bóng hình ôn hòa nhiều năm trước, rõ ràng là một nhân nhi có gương mặt thanh tú, làm sao lại có tâm địa độc ác như vậy: "Trần Bích Tú, bà không sợ gặp báo ứng sao!"

"Báo ứng?" Thẩm phu nhân cười gương mặt hiền từ: "Sợ chứ, nhưng không phải còn có các người đi cùng ta sao."