"Phu nhân nói rất đúng, là Kim Chương suy nghĩ không đủ chu đáo." Thẩm Thất gia nhìn Thẩm đại soái nằm thẳng trên giường.
Thẩm Thất gia nguyện ý nhường bước, trong lòng Bát gia nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi ra hòa giải: "Thất ca vừa về, nên nghỉ ngơi thật tốt trước, mẫu thân chăm sóc phụ thân lâu như vậy cũng mệt mỏi, có chuyện gì chúng ta ngày mai lại bàn."
"Được." Thẩm Thất gia gật đầu, ôm quyền cáo từ với Thẩm phu nhân, đổi lấy một nụ cười hiền lành của Thẩm phu nhân.
Trời càng mưa xuống càng lớn, hoàn toàn không có xu thế dừng lại, Thẩm Thất gia khăng khăng phải về phủ đệ của mình, quản gia của Soái phủ cũng không dám cản trở hắn, chỉ nói rõ việc ngày mai phải làm, chớ đến nhầm giờ.
"Thật là dong dài."
Thẩm Thất gia không kiên nhẫn mà nghe, nhưng Giang Sính Đình rất tâm đắc với việc đối nhân xử thế: "Quản gia yên tâm, những lời ngài nói ta đều nhớ kỹ." Nói xong duỗi tay kéo tay Thẩm Thất gia, thuận thế đứng ở bên cạnh hắn.
Một đen một trắng, bóng dáng thật sự rất xứng đôi.
Tạ Nguyễn Ngọc chưa từng thấy Giang Sính Đình chủ động như vậy, một chốc một lát cũng có chút nghi ngờ, thấy Thẩm Thất gia không hé răng, nghĩ rằng chắc bọn họ ngày thường cũng ở chung như vậy đi.
Trong lòng nổi lên một chút chua xót, chỉ là ý niệm này vừa mới trào lên đã bị Tạ Nguyễn Ngọc hoảng sợ ép xuống dưới.
Có một số việc nghĩ cũng không cần nghĩ.
Chiếc xe chạy qua bốn con phố, các cửa hàng đều do mưa to nên đóng cửa, trên đường an an tĩnh tĩnh, không có người đi đường, càng không có tiếng hét tho khắp các hang cùng ngõ hẻm trong trí nhớ.
Tạ Nguyễn Ngọc kéo cửa sổ xuống, duỗi tay đón giọt mưa bên ngoài, nước mưa rất nghịch ngợm, ngẫu nhiên hỗn loạn trong gió bị thổi vào trong xe.
Thẩm Thất gia nhìn Tạ Nguyễn Ngọc ở phía trước, nàng dường như không bị cái chết của Thẩm đại soái ảnh hưởng đến, nên công phu bên ngoài cũng khinh thường làm, định nghịch nước cho vui vẻ.
Giang Sính Đình dựa vào trên vai Thẩm Thất gia, nhìn theo tầm mắt của hắn, một đôi tay nhỏ trắng duỗi ra ngoài cửa sổ, nước mưa rơi xuống trong tay nàng, đã đầy thì lại đổ đi, tới tới lui lui làm vậy không biết mệt.
Ngực của Thẩm Thất gia phập phồng vững vàng, không giống như tức giận. Móng tay đâm ra mấy dấu vết ở lòng bàn tay, Giang Sính Đình vững vàng suy nghĩ, mới mềm mại mở miệng, mang theo sự dịu dàng của nữ tử Giang Nam: "Tốt xấu gì cũng là ngày tang của đại soái, hành động này của Nguyễn Ngọc nếu như bị người có tâm nhìn thấy sợ là không ổn."
"Em lo lắng nhiều rồi." Thẩm Thất gia thu hồi tầm mắt, vỗ vỗ bả vai của nàng ta, không hề có ý trách cứ Tạ Nguyễn Ngọc. Thẩm đại soái đối với Tạ Nguyễn Ngọc mà nói so với người xa lạ cũng không kém bao nhiêu. Tử tức tẫn hiếu (con trai con dâu tận hiếu), mấy thê thiếp nhà các anh em khóc đến hai mắt đẫm lệ, khi rời đi đứng cũng không vững. Nhưng trong lòng Thẩm Thất gia hiểu rõ, đó là làm cho người khác xem, việc phân chia gia nghiệp cố sản mới là điều các nàng muốn biết nhất.
Tội gì phải làm ra biểu cảm đau khổ, ghê tởm người khác cũng ghê tởm chính mình.
"Đây là Bảo Ninh, không phải Phàn Thành." Giang Sính Đình nhìn chiếc xe phía trước chằm chằm, đó là Thẩm Thất gia mua cho hậu viện, tuy nói là như vậy, nàng ta rất ít khi ngồi xe ra cửa nhưng không phải là cho Tạ Nguyễn Ngọc sao, vốn dĩ dựa vào thân phận của nàng, đáng lý nên đi theo sau xe của Thẩm Thất gia, nhưng Thất gia không biết nghĩ như thế nào, nhất định phải để xe của Tạ Nguyễn Ngọc đi trước.
Giang Sính Đình đi cùng Thẩm Thất gia nhưng trong mắt lại chỉ có người trước nàng. Hắn đặt Tạ Nguyễn Ngọc ở trước mắt mình, nơi đó là nơi an toàn nhất. Mà chính mình lại yên lặng nhìn phía sau.
Tám năm, Giang Sính Đình theo Thẩm Thất gia suốt tám năm, nàng ta gặp rất nhiều người phụ nữ của hắn, có bế nguyệt tu hoa (Hình dung sắc đẹp đến nỗi khiến mặt trăng phải che lại, hoa phải hổ thẹn), có băng tuyết thông minh, có người huệ chất tâm lan (tao nhã thanh khiết). Biết thói quen của Thẩm Thất gia không chỉ có hai người các nàng, nhưng chân chính có thể lưu lại chỉ có hai người bọn họ.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, địa vị bình đẳng giữa các nàng đã thay đổi, ánh mắt của Thẩm Thất gia càng ngày càng lưu luyến người phụ nữ kia, Giang Sính Đình không hiểu, rõ ràng nàng ta cũng không kém, vì sao chỉ có Tạ Nguyễn Ngọc vào mắt Thẩm Thất gia, được hắn che chở như châu như bảo.
"Nha đầu này, em chính là nghĩ quá nhiều." Thẩm Thất gia cười nói, đôi mắt mị thành độ cung xinh đẹp: "Nếu em ấy không khổ sở, làm sao ta có thể bức em ấy ra vẻ khổ sở."
"Thất gia, ở Bảo Ninh có bao nhiêu đôi mắt nhìn chúng ta chằm chằm, trong lúc mấu chốt này, ngài không thể quá dung túng em ấy."
Thẩm Thất gia trầm mặc một lát, quay cửa kính xe xuống, vươn tay búng một cái, lập tức có binh lính mặc áo tơi trẻ tuổi chạy đến, chờ hắn đến gần mới chậm rãi mở miệng: "Đi nhắc nhắc Tạ di thái ở phía trước một chút, bảo em ấy chú ý một chút."
"Vâng!" Binh lính nhận nhiệm vụ, một đường chạy chậm đuổi theo chiếc xe đi từ từ ở phía trước, khoa tay múa chân truyền lời của Thẩm Thất gia.
Chỉ thấy bàn tay để bên ngoài của Tạ Nguyễn Ngọc nhanh chóng lắc lắc, vòng tay thúy ngọc trên tay vẽ ra đường cong duyên dáng như đang đáp lại Thẩm Thất gia, sau đó nhanh chóng chui vào trong cửa sổ xe.
Thật là đáng yêu. Khóe miệng Thẩm Thất gia giương lên, ý cười bò lên khóe mắt, tiểu nữ nhân kia chưa bao giờ cố tình che giấu cảm xúc của chính mình cũng sẽ không hiểu lầm mỗi hành động của hắn. Phảng phất như ở trong lòng này, chính mình làm cái gì cũng đúng, đều có thể bị tha thứ.
Đầu ngón tay của Giang Sính Đình đặt trên ống tay áo màu nhạt của Thẩm Thất gia, đầu ngón tay sơn chất lỏng màu đỏ tươi, đỏ chói mắt. Nàng ta rũ đầu, che tất cả cảm xúc trong mắt.
Đêm ở Bảo Ninh bởi vì lễ rửa tội mưa to càng thêm thông thấu, không trung có mưa bụi tinh tế bay, mây như khói giống như đứng ở trước mắt, dễ như trở bàn tay. Thi thể của Mang Nguyên được tìm thấy trên ngọn núi cách năm dặm, thi thể bị treo trên cây cao, làn da đã hư thối khó nhìn, thứ có thể chứng minh thân phận duy nhất chính là tàng châu nạm ở đùi, hắn ta từng nói, thân phân của bọn họ đặc thù, không chừng ngày nào đó sẽ bị người ám sát, đến lúc đó dù sao cũng phải có đồ vật chứng minh thân phận.
Người là do Mang Mạo tự tay đón về, người đàn ông từ trước đến nay đều khiêu thoát dường như khóc ngất, bọn họ với anh em Đinh gia giống nhau, đều là cô nhi, từ nhỏ đã được nuôi bên cạnh Thẩm Thất gia. Mang Nguyên ổn trọng, Thẩm Thất gia thích hắn ta nhất cho nên mới có thể an tâm để hắn ta trông coi Bảo Ninh. Chỉ là không nghĩ đến, lần này từ biệt, gặp lại nhau một lần nữa lại là âm dương cách biệt.
Thẩm Thất gia nhận được tin tức, vừa mới bước vào phòng khách, bước chân vội vàng bị người ngăn lại, Mang Mạo khóc đau lòng, gắt gao giữ chặt góc áo của hắn quỳ trước mặt hắn: "Thất gia, tôi muốn báo thù cho anh trai." Nói xong khấu đầu hai cái.
"Là sơ sót của ta." Thẩm Thất gia duỗi tay nâng Mang Mạo dậy, hắn ta đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ chỉ tới ngực hắn nữa: "Thật xin lỗi."
Lần đầu tiên Thẩm Thất gia xin lỗi hắn ta, Mang Mạo làm sao dám tiếp thu, không có Thẩm Thất gia, bọn họ không biết đã chết bao nhiêu lần rồi, đầu liều mạng lắc: "Không phải lỗi của Thất gia."
"Mang Mạo, cậu đã theo ta bao lâu?" Thẩm Thất gia bỗng nhiên mở miệng.
"Từ mười tuổi đến bây giờ, mười bốn năm." Mang Mạo lau nước mắt, ngơ ngẩn nhìn Thẩm Thất gia.
Mười bốn năm, thời gian trôi qua thật nhanh. Thẩm Thất gia nghiền Phật châu trong tay, văn tự khắc trên hạt châu in lên tay hắn, lưu lại dấu vết nhợt nhạt: "Cậu đi xử lý đồ vật của Mang Nguyên một chút, đồ vật dưới tay cậu ấy do cậu tiếp nhận toàn bộ."
"Thất gia." Mang Mạo biết anh trai được trọng dụng, đồ vật trên tay đều là tâm huyết Thất gia tích lũy nhiều năm, lần này lại giao toàn bộ lên tay hắn ta.
"Nhớ phải làm việc không được nóng nảy." Thẩm Thất gia dường như cảm thấy không có gì không ổn, duỗi tay xoa xoa đầu hắn, tựa như cách đối xử với đứa trẻ nhiều năm trước: "Chờ cậu hiểu rõ tâm sự, ta sẽ sắp xếp cậu ra bên ngoài, cho cậu thân phận thể diện, cưới vợ sinh con."
"Cảm ơn Thất gia." Mang Mạo biết, mình vừa xúc động lại có chút tùy hứng, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Thất gia: "Lỡ như..."
"Cho dù là ai, ta cũng sẽ không nhúng tay." Thẩm Thất gia giải quyết dứt khoát.
"Cảm ơn Thất gia thành toàn."
Trán chạm vào sàn nhà, phát ra âm thanh thùng thùng động đất. Thẩm Thất gia nhìn bóng hình trên mặt đất, có một tia mỏi mệt trước nay chưa từng có.
Dạo bước ở trong viện, Thẩm Thất gia đi đến tiểu Phật đường theo thói quen.
"Thất gia." Nến đỏ hơi lóe, Tạ Nguyễn Ngọc ngồi ở trong đình hóng gió chờ hắn, tin tức là Đinh Chí cố ý thông báo, bọn họ và Mang Nguyên là cùng được nuôi lớn bên cạnh Thẩm Thất gia, Mang Nguyên chết bọn họ khổ sở, trong lòng Thẩm Thất gia cũng không chịu nổi.
Hắn ta cũng không biết nói cho Tạ Nguyễn Ngọc đến tột cùng là đúng hay sai, chỉ là Thất gia hiếm khi có người vừa ý, hắn ta không nghĩ Thẩm Thất gia vẫn luôn một mình, trên lưng hắn gánh vác quá nhiều, cô đơn đi mấy năm, quá đáng thương.
"Làm sao em lại ở đây?" Thẩm Thất gia sửng sốt, nàng không mang theo Phỉ Thúy, tóc có chút hơi hơi ướt, hiển nhiên là dầm trong mưa phùn đã lâu.
"Em đặc biệt đến tìm Thất gia." Không hề lấy cớ.
Tạ Nguyễn Ngọc bưng thanh đuốc, một tay bung dù, bước nhanh đi đến bên cạnh Thẩm Thất gia, chống dù giấy trên đầu hắn, trong ánh mắt ánh lên ánh nến, lóe sáng giống như ngôi sao trên bầu trời.
"Không sợ ta tức giận." Thẩm Thất gia không nhúc nhích.
Tạ Nguyễn Ngọc dứt khoát nhét thanh đuốc vào trong tay hắn, tháo khăn lau nước mưa trên trán hắn: "Em đến tìm tướng công của mình, có gì mà phải tức giận, em còn không ghét bỏ ngài đâu, người lớn như vậy, sao đến còn gặp mưa, lỡ như bị bệnh thì sao..."
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Thất gia liền kéo Tạ Nguyễn Ngọc vào trong ngực, thanh đuốc bị ném trên mặt đất, ngọn lửa đụng phải giọt nước trên mặt đất, xung quanh lập tức lâm vào bóng tối.
Tạ Nguyễn Ngọc không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Thẩm Thất gia, chỉ tùy ý hắn ôm, rất lâu sau mới buông tay: "A Nguyễn muốn đi Phật đường với ta không?"
"Được." Dù trong tay bị Thẩm Thất gia nhận lấy, Tạ Nguyễn Ngọc dựa vào bên cạnh Thẩm Thất gia.
Phật đường là trọng địa của Thẩm phủ, không có mệnh lệnh của Thẩm Thất gia ai cũng không dám vào. Trong nhà bởi vì hàng năm không ai ở, trên mặt bàn tích một tầng bụi rất dày.
Ngọn nến trong nhà được châm lửa, 108 cây, chiếu trong phòng sáng như ban ngày. Phật Tổ bình yên mỉm cười, Thẩm Thất gia để Tạ Nguyễn Ngọc dâng hương lại dập đầu ba cái mới duỗi tay đỡ nàng dậy.
"A Nguyễn tin Phật không?" Thẩm Thất gia đột nhiên hỏi.
Tạ Nguyễn Ngọc lắc đầu mở miệng: "Không biết nhưng em tin luân hồi."
Bởi vì nàng chính là người luân hồi.
"A Nguyễn thật không đáng yêu." Thẩm Thất gia phất qua bàn thờ, nhìn hương bị đốt nói: "A Nguyễn nói tin mới có thể làm ta vui vẻ."
"Nhưng ngài thật sự tin Phật sao? Dù cho tràng hạt không bao giờ rời khỏi tay ngài, treo Phật kệ trên miệng, ngài thật sự tin tưởng sao?" Tạ Nguyễn Ngọc quan sát Thẩm Thất gia, vẻ mặt của hắn theo lời nói của Tạ Nguyễn Ngọc mà trở nên lãnh liệt.
Tiếng cười trầm thấp phát ra từ trong miệng của Thẩm Thất gia, tựa như đang áp lực: "A Nguyễn phát hiện từ khi nào?"
"Rất lâu trước đó rồi." Tạ Nguyễn Ngọc đối diện với đôi mắt Thẩm Thất gia cũng không muốn lại giấu hắn: "Em nhát gan, không dám hỏi Thất gia."
"Lá gan bây giờ thật là lớn." Thân hình của Thẩm Thất gia càng tiến gần lại, cho đến khi lông mi của Tạ Nguyễn Ngọc quét qua cằm hắn mới dừng lại, âm thanh thanh lãnh nói: "A Nguyễn cẩn thận nhìn xem, Phật ta cung phụng khác biệt gì với các tượng Phật khác?"