[Ôn Chu Đồng Nhân] Một Nhà Bốn Người Hạnh Phúc

Chương 8: Viên đường thứ 8: NHÃI CON NHÀ TA 8




Viên đường thứ 8: Nhãi con nhà ta 8

Tào Úy Ninh và Cố Tương thuận lợi trở lại Thanh Phong Kiếm phái. Đệ tử nội môn đi theo Mạc Hoài Dương lúc trước đến Quỷ cốc đều đã chết, hiện giờ trên núi chỉ còn một ít đệ tử ngoại môn, hơn nữa đang lâm vào hỗn loạn.

Nhìn thấy Tào Úy Ninh, những đệ tử còn lại của Thanh Phong Kiếm phái như tìm thấy được người tâm phúc. Cũng là lúc này, Tào Úy Ninh mới biết được thì ra không chỉ Phạm sư thúc và đại sư huynh, một số trưởng lão và sư huynh đệ khác cũng không thấy đâu.

Tào Úy Ninh lập tức bảo đệ tử phong sơn, sau đó phái người đi tìm, không bao lâu, đệ tử Thanh Phong Kiếm phái phát hiện thi thể mất tích của các trưởng lão và sư huynh đệ ở trong một huyệt động sau núi – đều bị Mạc Hoài Dương một kiếm lấy mạng. Trong đó có cả Phạm Hoài Không và Mạc Úy Hư.

Chuyện này dấy lên sóng to gió lớn trong lòng đệ tử Thanh Phong Kiếm phái, không bao lâu, toàn bộ giang hồ đều biết trưởng lão Phạm Hoài Không của Thanh Phong Kiếm phái phát hiện chưởng môn Mạc Hoài Dương cấu kết với tội nhân Triệu Kính và Độc Hạt, bởi vậy bị Mạc Hoài Dương âm thầm giết hại. Trong lúc nhất thời, Mạc Hoài Dương là người khiến người người đòi đánh đòi giết, trực tiếp trở thành tà ma ngoại đạo bị người trong giang hồ căm hận tột cùng, thậm chí thanh danh của Thanh Phong Kiếm phái cũng bị hao tổn.

Cũng may lúc trước Mạc Hoài Dương không giết hết trưởng lão và đệ tử của Thanh Phong Kiếm phái, Tào Úy Ninh thả các trưởng lão và đệ tử nội môn bị giam lỏng ra, dẫn người đi an táng các trưởng lão và các sư huynh đệ, giúp đỡ Thanh Phong Kiếm phái đi lên quỹ đạo một lần nữa, sau đó dẫn Cố Tương lặng lẽ rời đi.

Từ nay về sau, núi cao sông dài, hai người làm bạn với nhau, đời đời kiếp kiếp không chia lìa.

Một bên khác, Tào Úy Ninh đi rồi, chuyện xử lý Mạc Hoài Dương cũng được sắp xếp xong.

Hai huynh muội Mộ Diễn và Mộ Vân muốn lão già này sống không bằng chết, đương nhiên với Thủ lĩnh Thiên Song mà nói, Chu Tử Thư am hiểu một ít phương pháp dụng hình hơn hai đứa trẻ, y cũng không muốn trên tay hai đứa trẻ dính máu bẩn của lão ta, liền nhắc nhở bọn nhỏ, đối với loại người xem thanh danh còn quan trọng hơn mạng sống như lão, so với tra tấn thể xác thì tra tấn tinh thần mới thật sự đau đớn, khiến lão thân bại danh liệt, bị giang hồ phỉ bang mới thật sự là sống không bằng chết.

Vì thế dưới sự âm thầm thúc đẩy của Ôn Khách Hành, toàn bộ giang hồ đều biết 'chuyện tốt' Mạc Hoài Dương gây ra.

Đương nhiên, việc này, Mạc Hoài Dương tạm thời bị nhốt ở quỷ lao chưa biết.

Cho dù cuối cùng thân bại danh liệt như thế nào, tra tấn trên người vẫn tới từng đợt từng đợt. Mộ Vân cuối cùng cũng nghĩ ra một phương pháp không cần dơ tay cũng không sợ dơ tay, vừa vặn không phải Đại Vu và Thất Gia cũng ở đây sao, Nam Cương có đặc sản gì? Đương nhiên là những trùng cổ kỳ kỳ quái quái công hiệu đặc biệt rồi.

Được Đại Vu cung cấp, Mộ Vân thêm mắm dặm muối, à không đúng, là gia công lần hai, thành ý tràn đầy mà chuẩn bị cho Mạc Hoài Dương một thùng sâu nhỏ đáng yêu, mỗi ngày cho lão ta tắm sâu, cho lão biết đau đớn vạn cổ phệ tâm là như thế nào.

Trong mắt huynh muội Mộ Vân, phu thê Cố Tương chết, đối với Ôn Khách Hành không phải là đau đớn vạn cổ phệ tâm sao, đối với Tào Úy Ninh, sư thúc Phạm Hoài Không và sư huynh Mạc Úy Dư chết đi cũng đau đớn như thế. Cho nên Mạc Hoài Dương xứng đáng được nếm thử đau đớn như vậy.

Ngày đầu tiên, Mạc Hoài Dương còn trụ được, chỉ trừng mắt nhìn huynh muội Mộ Vân không lên tiếng. Ngày hôm sau, Mạc Hoài Dương bắt đầu 'ê ê a a', bởi vì cằm bị cố định cho nên không thể nói chuyện, nhưng nhìn biểu tình trên mặt cũng biết nhất định là đang nguyền rủa mắng to.

Không quá hai ngày, Mạc Hoài Dương liền bị cổ trùng này tra tấn đến cả người gầy rộc đi, khi nhìn hai huynh muội cũng không có oán hận nữa, chỉ một lòng muốn chết.

Chết thì không có khả năng để lão chết, không chỉ không cho lão chết, Mộ Vân còn luyện dược chuyên chữa thương cho lão, khiến lão mỗi ngày đều phải tỉnh dậy nhận lấy đau đớn phệ tâm kia.

Thời gian qua đi, Cố Tương và Tào Úy Ninh ngao du bên ngoài đã gần một năm trở lại Quỷ cốc, chuẩn bị hôn lễ một lần nữa, cũng tổ chức trong Quỷ cốc. Người trong cốc không nhắc đến Mạc Hoài Dương, Tào Úy Ninh cũng không hỏi, chắc đã cho rằng lão ta đã chết.

Cố Tương lại cảm kích, trước khi thành thân với Tào Úy Ninh, nàng nhờ Ôn Khách Hành tiễn lão đi. Nhưng mà trước khi tiễn đi, nàng đến địa lao một chuyến, chọc lên người Mạc Hoài Dương mấy cái lỗ, đều là vị trí đối ứng với vết thương trí mạng trên người Phạm Hoài Không và Mạc Úy Hư.

Mạc Hoài Dương đương nhiên không chết, Ôn Khách Hành cũng không để lão đi tìm cái chết, chặt đứt tứ chi, khiến lão bị câm, để Chu Tử Thư đóng Thất Khiếu Tam Thu Đinh lên người lão, sau đó phái người ném lão vào trong phố xá sầm uất.

Quần áo tả tơi, võ công mất hết, tứ chi đều cụt, lại không có cách nào mở miệng, lúc này Mạc Hoài Dương nào còn bộ dáng chưởng môn một phái.

Trở thành loại người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy, đối với Mạc Hoài Dương là một sự sỉ nhục sao? Đúng. Nhưng đây vẫn chưa thể hoàn toàn phá hủy lão, Mạc Hoài Dương nghĩ, Ôn Khách Hành thật sự quá coi thường Mạc Hoài Dương lão. Không có Mạc Hoài Dương, không có Thanh Phong Kiếm phái, nhất định sẽ có một danh môn chính phái khác thảo phạt đám người Quỷ cốc kia. Lão không sợ mình cứ như vậy trở thành loại người ở tầng chót của thế gian, lão muốn sống để nhìn xem lũ yêu ma quỷ quái kia sẽ có kết cục như thế nào.

Chỉ là lão không chờ được chính tà đại chiến, lại nghe được trong miệng đệ tử danh môn chính phái tên của lão.

"Lão già Mạc Hoài Dương kia thật là...... tàn nhẫn! Sư đệ và đồ nhi của mình mà cũng có thể ra tay."

"Vị Phạm trưởng lão kia ta đã gặp qua, là một người tốt, không quan tâm ta là người của phái nào, vẫn chỉ dạy kiếm pháp cho ta rất tận tình."

"Không sai, không sai, vị Mạc Úy Hư sư huynh kia cũng rất tốt, hành tẩu giang hồ luôn hành hiệp trượng nghĩa, ta còn từng nhận ân huệ của huynh ấy...... đệ tử như vậy mà lại giết, Mạc Hoài Dương này có phải là đầu óc có vấn đề rồi không? Chính đạo mẫu mực cái nỗi gì?!"

Mạc Hoài Dương trừng mắt, đám người này xàm ngôn cái gì?! Rõ ràng là Phạm Hoài Không và Mạc Úy Hư bị yêu nữ mê hoặc, lão ta chỉ là thanh lý môn hộ mà thôi, liên quan gì tới bọn chúng.

"Mạc Hoài Dương kia còn cấu kết với Triệu Kính và Độc Hạt, hại không biết bao nhiêu người, người như vậy làm sao xứng với danh chính đạo mẫu mực?"

Nói hươu nói vượn! Nói hươu nói vượn! Bọn họ sao có thể chửi bới lão như thế! Kết minh với Triệu Kính, chỉ là muốn cho bọn họ chó cắn chó mà thôi, lão không có thông đồng làm bậy với chúng!

"Ta thấy rằng lão tặc họ Mạc này còn ác hơn ác quỷ trong Quỷ cốc kia nữa! Hổ dữ không ăn thịt con, nghe nói lúc Thanh Phong Kiếm phái phát hiện ra thi thể, có vài người là đệ tử lão ta nuôi từ nhỏ, rốt cuộc thì sao lão ta có thể ra tay được chứ, quả thực còn ác độc hơn cả Quỷ chủ Ôn Khách Hành lúc còn tại vị!"

"Còn không phải sao? Huống hồ Ôn Khách Hành kia từ thời niên thiếu đã rơi vào Quỷ cốc, cũng là thân bất do kỷ, hơn nữa hắn nhẫn nhục bao nhiêu năm đều là vì báo thù cho cha mẹ, hiện giờ đại thù đã trả, lập tức mang theo quỷ chúng trở về Quỷ cốc tuân thủ quy ước, không đặt chân vào giang hồ nữa. So với Mạc Hoài Dương thì ta cảm thấy Ôn Khách Hành kia còn đáng danh chính phái hơn, dù sao cũng là hậu nhân của phu phụ Thánh thủ Chân đại hiệp."

"Đúng vậy. Thanh Phong Kiếm phái thật là xui xẻo, có một chưởng môn như Mạc Hoài Dương, làm hại danh dự cũng đi xuống. Nếu không phải Tào thiếu hiệp Tào Úy Ninh đứng ra ngăn cơn sóng dữ, hiện tại trên giang hồ chắc sẽ không còn nghe đến tên Thanh Phong Kiếm phái nữa."

"Không sai, không sai, cũng không biết Mạc Hoài Dương này kiếp trước làm được chuyện tốt gì, nuôi ra được đệ tử ưu tú như vậy."

Không không không...... không nên như vậy! Nghịch đồ kia ưu tú chỗ nào? Cấu kết với yêu nữ, mê hoặc đồng môn, rõ ràng là tội ác tày trời. Sao trong mắt những người này, nghịch đồ Thanh Phong Kiếm phái lại trở thành đấng cứu thế, ngược lại lão đã làm sai chuyện gì mà trở thành tội nhân của Thanh Phong Kiếm phái?!

Những người này! Nói hươu nói vượn! Ta không sai! Người sai là Tào Úy Ninh! Người sai là Phạm Hoài Không! Mạc Hoài Dương ta không sai!!

"A...... a a a a a!!"

Đám người đang thảo luận chuyện của Mạc Hoài Dương, đột nhiên nghe tiếng lão kêu lên đột nhiên hoảng sợ, nhưng không nhận ra lão là ai, vẻ mặt thương hại: "Thì ra là một lão ăn mày điên điên khùng khùng...... thê thảm quá, không biết đã làm chuyện xấu gì mà gặp báo ứng như vậy."

Một người khác nói: "Cho nên mới nói, thiên lý sáng tỏ, báo ứng khó tránh!"

Cảm thán hai câu, hai người tùy tay ném xuống mấy đồng tiền, quyết định đến Thanh Phong Kiếm phái tế bái Phạm Hoài Không và Mạc Úy Hư từng giúp đỡ họ, chỉ còn lại một lão ăn mày điên ở một chỗ a a ô ô không biết phát điên cái gì, cuối cùng tiểu nhị sợ ảnh hưởng đến việc làm ăn của tiệm nên đá vào trong góc.

Lại qua một thời gian, người Quỷ cốc giám thị Mạc Hoài Dương trở về bẩm báo, Mạc Hoài Dương đã chết, hơn nữa còn chết trong tay người của Thanh Phong Kiếm phái.

Vị trưởng lão Thanh Phong Kiếm phái có một lần xuống núi nhận ra lão, Mạc Hoài Dương giết nhiều đệ tử Thanh Phong Kiếm phái như vậy, thiếu chút nữa đã hủy hoại Thanh Phong Kiếm phái, từ trên xuống dưới đều oán hận lão không thôi, trưởng lão kia phát hiện ra lão, vô cùng kích động, không cẩn thận vặn gãy cổ lão, ngoài ý muốn nhưng cách chết y hệt với việc lão từng làm với Tào Úy Ninh.

Có lẽ, khiến Mạc Hoài Dương thân bại danh liệt, không cam lòng oán hận người thân lão tự tay giết chết, sau khi chết không có nơi để trở về, là sự trừng phạt lớn nhất với lão.

...Còn tiếp...

Edit + Beta: Ngáo

Đã đăng: 23:03 - 19/06/2021