[Ôn Chu Đồng Nhân] Một Nhà Bốn Người Hạnh Phúc

Chương 7: Viên đường thứ 7: NHÃI CON NHÀ TA 7




Viên đường thứ 7: Nhãi con nhà ta 7

Tào Úy Ninh bên này đã bị lời Mộ Diễn nói ra khiến cho cả kinh á khẩu không nói nên lời, Mộ Vân chớp mắt một cái, đi lên nhanh nhẹn bổ thêm một đao.

"Hơn nữa, Tào cô phụ, người biết lão còn làm gì nữa không? Cha nói, lão không chỉ giết người và cô cô, hại những người khác trong Quỷ cốc, lão còn giết sư đệ của lão, hình như là một vị gia gia họ Phạm, và đại đồ đệ của lão."

"!!! Con nói gì?!" Tào Úy Ninh khiếp sợ lui lại vài bước, cuối cùng trực tiếp quỳ rạp xuống đất, Cố Tương ở một bên đỡ lấy hắn: "Không thể nào! Không thể nào! Sư phụ sao lại giết Phạm sư thúc và đại sư huynh?!"

Cố Tương cũng thật sự sợ hãi, nhưng nàng hoàn toàn tin tưởng lời của Mộ Vân và Mộ Diễn, không dám tin nhìn về phía Mạc Hoài Dương: "Chẳng trách Phạm sư thúc và sư huynh không tới...... Bọn họ thế nhưng...... thế nhưng!!!"

"Dù sao lão đã ở đây rồi, cô cô và cô phụ có thể hỏi lão!"

Trong giây lát, Mộ Diễn ra tay giải huyệt khiến cằm của Mạc Hoài Dương hợp trở về.

"Sư phụ! Sư phụ!" Tào Úy Ninh quỳ gối đến trước mặt Mạc Hoài Dương, cầu xin hỏi: "Sư phụ, đây không phải sự thật đúng không, sư thúc và sư huynh chỉ là bận việc không tới được, bọn họ còn ở môn phái đúng không?"

Mạc Hoài Dương nhìn bộ dáng không dám tin tưởng của Tào Úy Ninh, trong mắt tất cả đều là căm ghét, trực tiếp phun một ngụm máu lên mặt Tào Úy Ninh: "Còn không phải đều do ngươi sao!"

"Vì sao? Sư phụ, vì sao? Sư thúc và sư huynh rốt cuộc đã làm gì sai?" Nước mắt nóng ấm từ trong cặp mắt sáng ngời của Tào Úy Ninh không ngừng chảy ra, cầu xin một lời giải thích.

"Nếu không phải ngươi bị yêu nữ này mê hoặc, đem ả ta về Thanh Phong Kiếm phái, khiến ả cũng mê hoặc Hoài Không và Úy Hư, thì sao bọn họ phải chết? Đắm mình trụy lạc cũng thôi đi, bọn họ thế mà dám nghĩ đến việc tham gia hôn sự của ngươi và yêu nữ ở Quỷ cốc, muốn cả giang hồ biết Thanh Phong Kiếm phái ta cấu kết với Quỷ cốc sao, còn sinh ra loại phản đồ như ngươi!"

Cả người Tào Úy Ninh lung lay sắp đổ, suy sụp hỏi: "Bởi vì việc này thôi sao? Sư phụ nếu không muốn sư thúc và sư huynh tới, còn có cách khác mà, giam lỏng họ cũng được, đánh gãy tứ chi cũng được, vì sao, vì sao lại...... giết họ?"

"Không có ai có thể làm bẩn danh dự trăm năm của Thanh Phong Kiếm phái ta được." Đối với chất vấn của Tào Úy Ninh, Mạc Hoài Dương không có nửa điểm chột dạ và hối hận nào, lão gằn từng chữ một nói: "Không! Có! Ai! Tào Úy Ninh ngươi nhớ kỹ, đều là bởi vì...... A!!!"

Mộ Diễn thu hồi tay, nhìn Mạc Hoài Dương đau đến chết đi sống lại, lạnh nhạt nói: "Nếu đã không biết nói tiếng người như vậy thì sau này không cần nói nữa."

Tào Úy Ninh nhìn Mạc Hoài Dương trợn mắt như điên cuồng, đột nhiên phát hiện, thì ra trước nay hắn vẫn chưa hiểu được con người của sư phụ mà hắn tôn kính.

"A...... Ha ha...... Ha ha ha......" Sau một lúc lâu, Tào Úy Ninh đột nhiên phá lên cười, chẳng qua vì một cái thanh danh chó má, mà chính tay giết chết người thân nhất của mình, hắn thế mà có một sư phụ phát rồ như vậy, buồn cười đến cực điểm! Buồn cười đến cực điểm!

"Tào, Tào đại ca......" Cố Tương chưa từng nhìn thấy bộ dáng thương tâm đến mức này của Tào Úy Ninh, sợ hãi vô cùng: "Huynh làm sao vậy, huynh đừng làm ta sợ."

Lúc này Tào Úy Ninh mới ngừng cười to, hốc mắt đỏ bừng đau thương nhìn Cố Tương: "A Tương, không có sư thúc, không có sư huynh, cũng không có sư phụ nữa, ta không có người thân nữa rồi."

Cố Tương đau lòng rơi nước mắt không ngừng, nàng ôm lấy Tào Úy Ninh: "Tào đại ca, huynh còn có ta. Ta vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh huynh, vĩnh sinh vĩnh thế, đời đời kiếp kiếp luôn ở bên cạnh huynh."

"A......"

Cuối cùng Tào Úy Ninh đau thương tột độ mà ngất đi, lại là một trận binh hoang mã loạn.

Một giấc ngủ này của Tào Úy Ninh, ngủ suốt 3 ngày liền, nếu không phải có hai đại phu y thuật cực cao xác nhận hắn chỉ thương tâm nên bị kích thích quá độ mà ngất đi, trong lúc này Cố Tương không ăn không uống chăm sóc Tào Úy Ninh cũng không chịu nổi nữa, khiến Ôn Khách Hành tức giận đến nỗi muốn tạt một chậu nước lạnh cho Tào Úy Ninh tỉnh lại.

Hơn nữa, Cố Tương còn cầu xin Ôn Khách Hành tạm thời đừng xử trí Mạc Hoài Dương, Ôn Khách Hành biết Cố Tương sợ trong lòng Tào Úy Ninh có khúc mắc, lại không nỡ mắng nàng, chỉ có thể lôi kéo Chu Tử Thư uống say một trận, sau khi say còn lải nha lải nhải nếu Tào Úy Ninh tỉnh lại nhất định phải đuổi Tào Úy Ninh đi, không gả Cố Tương cho Tào Úy Ninh nữa.

Chu Tử Thư có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể một mặt ứng hòa, dỗ dành Ôn Khách Hành là được rồi.

Cũng may Tào Úy Ninh sau khi tỉnh lại cũng không có làm mọi người thất vọng, hắn khóc lớn một trận, nhốt mình trong phòng hết một ngày một đêm, sau đó sửa sang mặc một thân bạch y đi ra.

Sau khi thương lượng với Cố Tương, hai người quyết định trở về Thanh Phong Kiếm phái tìm thi cốt của sư thúc và sư huynh, an táng đàng hoàng cho họ. Sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng xong, Tào Úy Ninh sẽ mang Cố Tương ngao du giang hồ, thưởng thức mỹ thực khắp thế gian, sống những ngày vô ưu vô lo. Còn Mạc Hoài Dương thì...... Tào Úy Ninh không nói gì, mọi người biết hắn đã chết tâm với người sư phụ này.

Ngay sau đó là thân thể của Chu Tử Thư, vẫn may là Chu Tử Thư không tiếp tục giấu giếm nữa, dù vậy cũng khiến Ôn Khách Hành vừa tức giận vừa đau lòng tự trách.

Mộ Vân vừa vặn đã nghiên cứu ra biện pháp trọng tố kinh mạch, nhưng nàng vẫn nói ra thêm một kiến nghị, đó là tu luyện Lục Hợp Thần Công, trực tiếp làm một đôi thần tiên quyến lữ giống như cha và tiểu cha của mình vậy.

Thật ra hai người cũng động tâm, đặc biệt là Ôn Khách Hành, nếu chỉ là cô ảnh một mình, đương nhiên không nghĩ nhiều, sống đơn giản qua mấy năm rồi chết cũng không sao, nhưng nếu là hai người...... Ôn Khách Hành cảm thấy, nếu mỗi ngày đều có thể nhìn A Nhứ nhà hắn, đừng nói làm lão nhân trăm tuổi giống Diệp Bạch Y, cho dù làm lão yêu quái ngàn năm hắn cũng nguyện ý.

Chu Tử Thư nhìn hắn đang cười ngây ngô, cũng không biết người nọ đang ảo tưởng cái gì, không nói gì chỉ cười cười, sau đó nghiêm túc tự hỏi mình mấy ngày, cuối cùng quyết định để Mộ Vân và Đại Vu trọng tố kinh mạch cho mình trước.

Những người khác không rõ vì sao y lại quyết định như vậy, nhưng Ôn Khách Hành đương nhiên biết, A Nhứ nhà hắn sợ hắn hối hận. Sợ hai người ngày ngày tương đối, hoặc có một ngày từ tình lữ biến thành oán lữ.

A Nhứ nhà hắn cũng thật ngốc, sao hắn có thể hối hận chứ, ngược lại hắn đang lo lắng, lỡ như có một ngày A Nhứ chịu không nổi ác quỷ dong dài như hắn...... nhưng mà tạm thời như vậy cũng tốt, chờ ngày tháng lâu rồi, A Nhứ sẽ hiểu rõ lòng hắn, đến lúc đó lại học Lục Hợp Thần Công cũng không muộn. Chỉ hy vọng ngày này sẽ không lâu lắm.

Không bao lâu, Chu Tử Thư vừa trọng tố kinh mạch xong đang trong thời gian tĩnh dưỡng, Diệp Bạch Y lúc trước về núi Trường Minh chờ chết lại khí thế rào rạt đi vào Quỷ cốc, vừa thấy hai người Ôn Chu liền ném một quyển sách bìa rách tung tóe lên người họ, mắng to: "Hai tiểu tử các ngươi có phải có bệnh hay không?! Cùng một việc rảnh rỗi quá hay sao mà phải tách ra hỏi! Không thể thương lượng xong rồi mới hỏi sao?"

Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành nhìn nhau một cái, thấy được trong mắt đối phương là hai chữ 'xấu hổ' như mình. Sau đó nhìn bìa quyển sách Diệp Bạch Y ném tới, bên trong viết bốn chữ 'Lục Hợp Thần Công'.

Diệp Bạch Y đối với việc hai người muốn học Lục Hợp Thần Công cũng không tỏ thái độ gì, đều là người trưởng thành rồi, lợi và hại tự mình rõ ràng, hai người cũng không phải người đại gian đại ác gì, cũng không đến nỗi học xong đi gây họa cho giang hồ, thích học thì cứ học đi, cũng coi như là hiểu được tiếc nuối của ông và Dung Trường Thanh.

...Còn tiếp...

Edit + Beta: Ngáo

Đã đăng: 22:15 - 18/06/2021