Crew ngừng khóc, ngơ ngác nhìn Tước Thu.
Người nọ là Omega mỏng manh yếu đuối trông còn nhỏ tuổi hơn cậu ta, giọng trong trẻo trẻ con chẳng có tí sức thuyết phục nào, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng Crew lại nảy sinh cảm giác tin tưởng vô cùng sâu sắc, từ tận đáy lòng cậu ta cảm thấy Tước Thu chính là người có thể cứu vớt mình.
“Vậy, vậy tôi cần phải làm gì?” Crew nhỏ giọng hỏi.
Trước đây cậu ta khá may mắn, được xếp cho một Omega hệ chữa trị cấp C tiến hành khơi thông tinh thần lực.
Khi ấy quá trình điều trị không hề thuận lợi, tinh thần lực của hai bên kết nối chẳng khác gì tra tấn, bọn họ thử rất nhiều lần mới miễn cưỡng xây dựng được con đường kết nối tinh thần lực, mà quá trình khơi thông cũng lắm khó khăn, hiệu quả rất hạn chế.
Ngoại dự đoán của Crew là Tước Thu lắc đầu: “Cậu không cần làm gì hết, nhắm mắt ngủ một giấc là được.”
Crew kinh ngạc mở to mắt, không phải cậu ta nghi ngờ năng lực của Tước Thu, mà vì không hiểu được cách điều trị của cậu: Ngủ một giấc là khỏi ư? Không cần mình phối hợp tiến hành liên kết tinh thần lực sao? Đơn giản vậy thật hả?
Dù Crew vẫn ôm hoài nghi nhưng xuất phát từ lòng tin với Tước Thu, cậu ta vẫn nằm xuống, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Sau khi xác nhận đối phương không nhìn thấy động tác của mình, Tước Thu mới vận chuyển linh lực, lùa một luồng ra khỏi đầu ngón tay chảy vào trong cơ thể Crew.
Ánh sáng màu vàng tụ lại thành biển lớn, chiếu sáng gương mặt tinh xảo của Tước Thu khiến cả người cậu chìm trong thứ ánh sáng ấm áp rực rỡ này.
Cậu cụp mi, hàng bóng nhạt màu hắt xuống gương mặt, đôi môi mỏng khẽ mím, khoảnh khắc ấy gương mặt cậu toát lên vẻ hiền từ của thần linh.
Bất cứ ai nhìn thấy Tước Thu vào thời khắc này e rằng sẽ đều thành khẩn chắp hai tay cầu nguyện với cậu như thể cậu là thần linh thực sự.
Có kinh nghiệm điều trị cho Figo trước đó, bây giờ gặp tình huống tương tự có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Cả quá trình diễn ra rất thuận lợi, chưa tới bốn mươi phút, hiện tượng thú hóa trên tay Crew đã dần dần biến mất.
Tinh thần lực hỗn loạn trong đầu cậu ta đã trở về bình thường, đôi mày cau chặt cũng từ từ giãn ra.
Tước Thu thu hồi linh lực, thở một hơi nặng nề.
Cậu giơ tay sờ trán Crew, biết cậu ta đã hạ sốt thì trong mắt dâng lên nỗi vui mừng.
Mà có lẽ Crew đã mệt quá rồi, còn phải lo lắng sợ hãi lâu như vậy nên khi Tước Thu sử dụng linh lực điều trị thì cậu ta đã ngủ thiếp đi, còn ngáy khe khẽ, đôi tai sói màu đen lông xù xù khẽ phe phẩy, cả người đã hoàn toàn thả lỏng, chưa biết chừng còn mơ thấy giấc mộng đẹp nào đó.
Tước Thu bất đắc dĩ lắc đầu, không đánh thức cậu ta: “Ngủ một lát đi.”
Cậu đứng dậy chuẩn bị sang phòng điều trị tiếp theo, trước lúc đi cậu nhẹ nhàng đặt một bông hoa cát lên lồng ngực phập phồng theo quy luật của Crew.
Trời lờ mờ sáng, nắng mai chiếu qua song sắt, tuy rằng chỉ có một tia sáng nhỏ bé nhưng cũng đủ chiếu sáng cả căn phòng, xua tan bóng tối.
Crew ngáp, mơ màng mở mắt rồi thoáng sững sờ.
Kể từ sau cuộc đánh giá thực chiến, cậu ta chưa từng ngủ một giấc ngon như vậy.
Crew mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà trống không, đầu óc trống rỗng, sau đó mới nhớ lại chuyện tối qua.
“Hạng nhất…”
Crew vô thức gọi ra tiếng nhưng không ai đáp lại.
Cậu ta bật dậy hoang mang nhìn quanh, phát hiện Tước Thu đã đi từ lâu rồi.
Sực nhớ điều gì đó, Crew vội vàng cúi đầu nhìn xuống hai tay, giật mình khi thấy dấu vết thú hóa của bệnh gen đã biến mất, cơ thể lại khỏe mạnh như bình thường!
Mà đâu chỉ vậy, hai cổ tay trầy xước do cậu ta không ngừng vật lộn trong cơn đau đớn sợ hãi cũng đã lành lặn, không còn vết thương nào!
Nỗi kinh ngạc hết lần này đến lần khác ùa tới khiến đầu óc Crew gần như chết máy, cậu ta nhìn cảnh tượng không thể tin được trước mắt, kích động rưng rưng nước mắt.
“Không ngờ kỳ tích thực sự xuất hiện rồi…”
“Mình sẽ không biến thành quái vật, không chết nữa…”
Nghĩ tới áp lực tâm lý khổng lồ và nỗi đau thể xác chân thật mà mình vừa trải qua trong một ngày ngắn ngủi, tinh thần bị dày vò đến gần như sụp đổ, sống mũi Crew cay cay, nước mắt dâng đầy hốc mắt.
Bây giờ xem như cậu ta đã trải qua thời kỳ khó khăn nhất, cậu ta khóc rống lên chẳng thèm quan tâm đến hình tượng, chúc mừng kỳ tích khó khăn lắm mới có được này.
Hơn nữa kỳ tích này là do Tước Thu mang đến.
Cậu ta chắp hai tay trên trán, thành khẩn nhắm mắt, lẩm nhẩm hai từ này trong lòng hết lần này đến lần khác như muốn khắc sâu nó vào từng ngóc ngách trong cơ thể, đời này kiếp này không thể nào quên được.
Trong lúc cậu ta cử động, bông hoa cát rơi xuống, màu vàng nhạt thoáng qua đã thu hút tầm mắt của Crew.
“Đây là gì?”
Cậu ta nghi hoặc, khoảnh khắc nhìn thấy rõ thì mắt cậu ta tròn xoe, miệng cũng há lớn, cậu ta chẳng dám tin những gì mình đang nhìn thấy.
Thậm chí Crew còn tưởng mình đã chết và tới thiên đường rồi.
Đôi tay cậu ta run run, chiếc còng tay màu bạc phản xạ ánh sáng lạnh lẽo, nhưng khoảnh khắc đôi tay vụng về nâng niu bông hoa vàng nhạt nho nhỏ kia lên thì dụng cụ tra tấn tượng trưng cho trói buộc và giam cầm ấy dường như cũng trở nên mềm mại.
Crew cẩn thận áp bông hoa nhỏ trước ngực mình, cảm nhận được nguồn năng lượng và hy vọng lớn lao từ bông hoa nhỏ bé này, giống như những gì mà Omega nhỏ bé kia đã mang đến cho mình.
Gương mặt Crew ngập tràn nụ cười hạnh phúc, nước mắt tuôn rơi trên gò má, từng giọt từng giọt rơi xuống cánh hoa mềm mại.
Không riêng Figo và Crew nhận được bông hoa cát của Tước Thu, mỗi Alpha và Beta bị quăng trong phòng điều trị đều nhận được một bông hoa nho nhỏ xinh đẹp như vậy.
Phản ứng của tất cả mọi người như cùng một khuôn đúc ra, kinh ngạc, vui mừng, khó tin, rưng rưng nước mắt, khóc không thành tiếng.
Bọn họ chào đời ở tinh cầu Darkness tựa như những bông hoa cát kia, trưởng thành trong môi trường khắc nghiệt nên hiếm ai được thấy hoa nở hay ngửi hương hoa trong cả cuộc đời.
Bọn họ chỉ là vũ khí được mài nhẵn rồi quăng ra chiến trường, cuối cùng tiêu hủy.
Đây là vận mệnh của bọn họ, không ai thoát được chứ đừng nói thay đổi.
Mà vào một buổi sáng nào đó, có một Omega nhỏ bé, xinh đẹp bước vào thế giới lạnh lẽo và tuyệt vọng của bọn họ, tặng một đóa hoa thơm cho những con thú dữ bị vứt bỏ đang đau khổ vùng vẫy trong bóng tối.
Giờ phút này bóng tối đã bị nắng mai xua tan, an ủi mọi khó khăn đau khổ.
Những kẻ bị vứt bỏ như bọn họ có được hy vọng mới, nguồn sáng mới, cùng với thần linh mới.
Bọn họ sẽ không bao giờ quên kỳ tích ấy đã từng xuất hiện trong sinh mệnh cằn cỗi của mình, càng khắc sâu thần linh mang kỳ tích tới vào tận đáy lòng.
Tước Thu ở trong khu điều trị suốt một ngày một đêm, chạy qua rất nhiều phòng mới điều trị xong cho tất cả những Alpha năm nhất hệ chiến đấu.
Louis vừa nhận được tin thì bỏ hết công việc chạy đến.
Gặp Tước Thu thì anh ta cau mày bảo: “Cậu phải nghỉ ngơi ngay bây giờ, tôi bảo đội điều tra đưa cậu về trước, những Alpha và Beta chưa điều trị tạm thời chưa cần phải vội.”
Tước Thu tính từ chối thì bị Louis chặn họng: “Tôi biết cậu khéo ăn khéo nói nhưng giờ cậu đừng có cãi tôi, về soi gương coi mặt của mình tái đến cỡ nào xem.”
Tước Thu hoang mang, nhưng đúng là cậu đang cảm nhận được tác dụng phụ do linh lực trong cơ thể hao mòn liên tục gây nên.
Ví dụ cậu không thấy mệt nhưng hiện tại chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc.
Thấy cậu không nói gì, Louis dịu dàng khuyên nhủ: “Tôi biết cậu rất muốn cứu bọn họ nhưng số lượng Alpha và Beta bị nhốt trong đó phải tới cả trăm, tuân theo lưu trình trực ban bình thường cũng mất gần một tháng.
Cậu không thể cứu được nhiều người như vậy trong thời gian ngắn đâu, việc quan trọng nhất lúc này là cậu nên về phòng nghỉ ngơi, khôi phục thể lực xong mới tính tiếp.”
“Một tháng? Vậy thì không kịp.” Trường hợp của Figo và Crew đã đủ cho Tước Thu thấy tốc độ phát tác của bệnh gen nhanh đến cỡ nào.
Cậu biết mình phải chạy đua với căn bệnh gen chẳng khác gì Thần Chết kia, mới cứu kịp mọi người trước khi quá muộn.
Louis: “Những Omega trực ban luân phiên không chỉ trông nom phòng điều trị, mỗi ngày còn có Alpha và Beta xếp hàng chờ khơi thông tinh thần lực và xoa dịu pheromone.
Số lượng tối đa một ngày là năm, bằng không tinh thần lực sẽ cạn kiệt.
Dù cậu có giỏi đến đâu thì cũng không nên bỏ mặc sức khỏe của mình.
Nếu vì gắng gượng cứu người mà cạn kiệt tinh thần lực thì tính mạng cậu cũng khó giữ.”
“Tính đến thời điểm hiện tại, tôi đã điều trị cho cho hai mươi tư Alpha rồi.”
Trong đó có bốn người đã phát tác bệnh gen, mười hai người đang quanh quẩn ở mức chuẩn bị phát tác.
Khi nói ra những lời này, gương mặt Tước Thu lạnh lùng không cảm xúc giống như chỉ đang trần thuật một sự thật, không có ý khoe mẽ nhưng lại khiến Louis há hốc mồm.
Louis kinh ngạc la lên: “Hai mươi tư người?!”
Vậy bình quân mỗi tiếng đồng hồ điều trị cho một người sao?! Anh ta nhìn Tước Thu với ánh mắt không thể tin nổi, còn Tước Thu chỉ bình tĩnh, không hề coi con số này là vốn để mình mang ra khoe mẽ.
Vì nếu cậu còn ở Trái Đất sẽ có thể điều trị cho hơn một trăm Alpha và Beta cùng lúc, nhưng bây giờ mới trị cho hai mươi tư người thôi mà linh lực trong cơ thể đã tiêu hao phân nửa.
Một lần nữa Tước Thu thấy rõ sự chênh lệch của mình khi ở Trái Đất và thế giới này, thậm chí cậu còn nghi ngờ ý thức của thế giới này đang gây chuyện, không cho cậu vượt qua sức mạnh mà thế giới hiện tại có thể chịu đựng nên mới hạn chế cậu như vậy.
Cậu biết mình cứu vớt được những người này, cũng dễ dàng hủy diệt họ.
Tuy Tước Thu chẳng để chuyện đó vào mắt nhưng Louis thì sợ hết vía.
Bao năm qua anh ta làm việc ở đội thanh tra, chịu trách nhiệm trông coi phòng điều trị, trừ Bạch Thiên Tinh mang gen hệ chữa trị cấp bậc cao nhất trong trường, tinh cầu Darkness không phải chưa từng xuất hiện Omega hệ chữa trị cấp A, nhưng gộp chung Omega hệ chữa trị cấp cao trong toàn đế quốc thì một ngày nhiều lắm chỉ khơi thông cho mười Alpha hoặc Beta thôi.
Mà khi khơi thông với cường độ cao xong, trạng thái bọn họ không phải chỉ hơi mệt như Tước Thu mà còn tệ hơn nhiều, đôi khi còn ngã quỵ.
Hơn nữa trong thời kỳ ủ bệnh thì vẫn còn cứu được, đến khi phát tác thì coi như hết cứu.
Louis vẫn chưa biết cậu đã chữa khỏi cho bốn Alpha đã phát tác bệnh gen, tưởng cậu chỉ khơi thông tinh thần lực bình thường.
Nhưng dẫu vậy, với con số khó tin kia cũng đủ khiến Louis kinh ngạc tới mức thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Anh ta chợt thấy tò mò, lúc đầu Tước Thu chọn vào hệ chiến đấu vì là Omega khiếm khuyết hệ chữa trị, không rõ cấp bậc.
Dựa vào trình độ càn quét hạng nhất trong các cuộc huấn luyện và thực chiến thì sợ rằng cậu không chỉ đơn giản như vậy.
Nếu đổi thành Alpha, ít nhất cậu phải là Alpha chiến đấu cấp A trở lên.
Louis càng nghĩ càng thấy Tước Thu quá tài giỏi, anh ta đang định hỏi thăm nhưng khi nhìn lại thì Tước Thu không còn ở đây nữa.
“Cậu ấy đi đâu rồi?”
“Báo cáo đội trưởng, hạng nhất Tước Thu về rồi ạ.”
Louis nhận được đáp án vừa ý thì thở phào, dặn dò đội viên trông coi phòng điều trị cẩn thận, còn mình thì đi báo cáo tình hình với Cloth và Nghiêm Vi Lễ.
Trở về ký túc xá, Tước Thu vừa mở cửa đã thấy hai Alpha ngồi đó mong ngóng mình về.
“Giờ này rồi mà hai cậu chưa ngủ à, sao ngồi ở đây?”
Hai vành mắt Đường Bất Điền thâm đen, sắc mặt tiều tụy: “Từ lúc cậu đi, tôi và thỏ lầm lỳ chưa chợp mắt miếng nào, cứ sợ cậu xảy ra chuyện.”
Đôi mắt thỏ vốn đã đỏ của Hứa Phong bấy giờ đỏ như máu, mặt mày tái nhợt: “Khi chúng tôi đưa thuốc xoa dịu cho thầy An, thầy ấy không cho bọn tôi vào phòng điều trị nên bọn tôi chẳng biết làm sao.”
Thấy sắc mặt Tước Thu không tốt, cậu ta lo lắng hỏi: “Thu Thu, cậu vẫn ổn chứ?”
Hai người tự biến mình thành bộ dáng sắp chết đến nơi, giờ dòm mặt Tước Thu còn hồng hào hơn họ.
Tước Thu: “…”
“Đỡ hơn hai người.”
Đường Bất Điền không nhiều lời, chạy vào phòng lấy dịch dinh dưỡng cho cậu, Hứa Phong nhanh tay rót nước, chờ Tước Thu nghỉ mệt xíu mới dám hỏi chuyện trong phòng điều trị.
“Figo vẫn ổn chứ? Bệnh gen quá đáng sợ, tôi rất lo cho cậu ấy.” Đường Bất Điền ủ rũ sờ tai mình, bởi vì không nhận được thông tin xác thực mà suốt một ngày qua cậu ta đều thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Tước Thu không muốn khiến bọn họ lo lắng bèn che giấu chuyện Figo đã phát tác bệnh gen, chỉ nói: “Figo vẫn ổn, tôi khơi thông tinh thần lực cho cậu ấy xong thì trạng thái cậu ấy đã tốt hơn rất nhiều, cơ thể hồi phục rất nhanh nhưng cần quan sát thêm ít ngày nữa, đến lúc hoàn toàn ổn định thì mới về được.”
Đường Bất Điền và Hứa Phong yên tâm, khẽ thở phào.
“Tốt quá, mọi người đều không sao!” Đường Bất Điền kích động ôm Tước Thu: “Thu Thu, cậu quả thực là chúa cứu thế của bọn tôi á!”
Hứa Phong cũng kích động nhìn cậu: “May có Thu Thu ở đây, đúng là may mắn trong bất hạnh.”
Tước Thu đã bớt mệt, cậu vỗ vỗ đầu Đường Bất Điền ra hiệu cậu ta buông mình ra.
Cậu đứng dậy nói với hai người: “Có tôi ở đây, mọi người yên tâm đi.”
“Hai ngày nay tôi đã tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, bây giờ muốn nghỉ ngơi, mấy ngày tới chắc sẽ ở phòng điều trị suốt, hai cậu không cần lo lắng cho tôi quá đâu.”
“Cậu phải đi nữa à?!” Đường Bất Điền và Hứa Phong nói cùng lúc.
Hai người ngạc nhiên nhìn nhau bằng ánh mắt bất an, nhưng không ai khuyên nhủ Tước Thu.
Sống chung với nhau bao ngày qua, sao bọn họ không hiểu tính cách cậu thế nào, hễ Omega nhỏ này đưa ra quyết định thì chẳng ai thay đổi được.
Quả nhiên, Tước Thu gật đầu: “Đúng vậy, tôi phải vào đó nữa.”
“Hoặc không cứu ai cả, hoặc cứu tất cả.”
Dù sắc mặt Tước Thu tái mét, đôi môi trắng bệch, dáng vẻ mệt mỏi, nhưng khi nói ra câu này, ánh mắt cậu kiên định lạ thường, đồng tử màu vàng giống như vàng thật.
Đường Bất Điền và Hứa Phong không can dự vào bất cứ quyết định nào của Tước Thu, tuy bọn họ không tán thành nhưng ngoại trừ quan tâm thì bọn họ chẳng nói thêm lời dư thừa nào.
Đường Bất Điền: “Nhớ phải chú ý an toàn nhé.
Bất kể ra sao thì sức khỏe cậu vẫn là quan trọng nhất.”
Hứa Phong: “Thu Thu, tôi luôn tin tưởng cậu.”
Tước Thu sửng sốt, sau đó khóe môi hơi nhếch.
“Ừm.” Cậu đáp sảng khoái.
Tước Thu về phòng, mới đóng cửa thì đụng phải Morfa.
“Mẹ không thể đến phòng điều trị nữa, trạng thái của mẹ đang rất bất ổn, mẹ cần nghỉ ngơi hơn là cứu người.”
Mới mấy ngày không gặp Morfa mà Tước Thu có cảm giác như bọn họ đã lâu lắm rồi không gặp, còn cảm thấy bị xâm phạm vì khoảng cách thân mật quá đáng của đối phương.
Cậu vô thức né tránh ánh mắt lo lắng của Morfa, nhưng động tác nhỏ này không thể thoát được tầm mắt của cậu ta.
“Tôi biết tình trạng bản thân lúc này, có kiên trì được không thì tự tôi biết.”
So với trước đây, giọng Tước Thu có phần xa cách khiến Morfa thấy như bọn họ chẳng hề thân thiết, sự lo lắng của mình chẳng khác nào mạo phạm đến cậu.
“Mẹ đang cố ý tránh con đúng không?”
Giọng Morfa run run, Tước Thu nghe mà nhói lòng, càng không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
Cậu không trả lời, khẽ đẩy Morfa biểu thị giờ mình muốn nghỉ ngơi.
Đồng tử của Morfa chợt co lại, khoảnh khắc bị đẩy, ánh mắt cậu ta ngập tràn vẻ khó tin và đau lòng.
Alpha sửng sốt nhìn theo bóng lưng quen thuộc, trái tim đau như ai nhéo, cảm giác sợ hãi khi đối diện với sự thật dâng trào trong lòng: Mình sẽ bị vứt bỏ ư?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này thôi là vành mắt Morfa đỏ au.
Cậu ta không thể chịu nổi hậu quả giả thiết thành sự thật, không thể tưởng tượng một ngày nào đó mình sẽ thực sự bị Tước Thu vứt bỏ.
Rõ ràng trước đây mối quan hệ của hai người còn rất tốt cơ mà.
Tất cả đều thay đổi từ lúc Alpha sói bạc kia xuất hiện, đập tan tành giấc mộng đẹp đẽ này.
Thậm chí Morfa còn từng hận Alpha chết tiệt kia, hận tất cả những người và sự việc cướp đi sự chú ý của Tước Thu, hận cả những ký tức bản thân đã mất đi, hận thân phận khác trong quá khứ của mình.
Cậu ta hận tất cả những nhân tố khiến Tước Thu rời xa mình, dù cho đó là chính bản thân cậu ta.
Cậu ta nhìn đăm đăm vào bóng lưng Tước Thu từ xa với ánh mắt đau lòng, giọng run run: “Mẹ, mẹ không cần con nữa hả?”
Tước Thu chợt dừng bước, biết bây giờ Morfa cần một lời khẳng định, một đáp án thiết thực, nhưng ngay trước khi hai từ “không phải” trượt ra khỏi miệng thì trong đầu cậu lại xuất hiện những lời Khiếu Nguyệt từng nói trên sa mạc.
Hai từ ngắn ngủi ấy chưa kịp bật ra đã biến mất, qua mấy chục giây nghẹt thở, Tước Thu nhắm mắt, cuối cùng vẫn nói một câu khác.
“Đừng nghĩ linh tinh nữa Morfa.” Cậu nói, “Bây giờ để tôi một mình nghỉ ngơi trước được không?”
“Nếu mẹ đã mệt vậy rồi, sao còn đi cứu những Alpha và Beta kia!”
Không nhận được đáp án mình mong đợi, cảm xúc Morfa kiềm nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ.
Cậu ta rảo bước tới trước mặt Tước Thu, cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của Omega, đôi mắt màu bạc đã đỏ ngầu.
“Trước đây mẹ chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện của bọn họ, nhưng lần này lại biến thành một người khác, do mẹ thực sự muốn cứu người hay chỉ mượn nó làm lý do né tránh con?!”
“Đương nhiên con đau lòng vì mẹ tiêu hao nhiều linh lực, muốn mẹ nghỉ ngơi đàng hoàng, nhưng mẹ nghỉ ngơi là vì muốn tiếp tục đi cứu những người kia.
Con không hiểu, mẹ cứu được những Alpha năm nhất của hệ chiến đấu, thì có thể cứu tất cả hơn một trăm Alpha và Beta ở phòng điều trị kia không? Cứu được hơn trăm Alpha và Beta đó rồi, mẹ có thể cứu tất cả Alpha và Beta của tinh cầu Darkness không?!”
“Còn tinh cầu Capital thì sao? Cả đế quốc thì sao?”
“Chỉ dựa vào sức một mình mẹ thì cứu được bao nhiêu người đây?!”
Đối diện với hàng loạt câu ép hỏi của Morfa, Tước Thu đứng yên không nhúc nhích, biểu cảm bình tĩnh như cũ.
Cậu nói: “Tôi cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu, tôi cứu thêm một người thì bọn họ bớt chết đi một người.”
Đã tới nước này rồi mà Tước Thu vẫn lựa chọn bỏ qua những câu hỏi của cậu ta.
Morfa đã sớm đoán được đáp án, mắt cậu ta rưng rưng: “Đáng giá không? Mẹ đã nói thế giới này thối nát đến cùng cực, cho dù mẹ có cứu bọn họ, cũng sẽ không thay đổi được tình trạng hiện tại, tất cả điều này có ý nghĩa không?”
“Khi làm những chuyện này, tôi chẳng quan tâm nó đáng giá hay không.
Trên đời có quá nhiều chuyện không đáng giá, cũng không phải chuyện nào cũng đều có ý nghĩa.” Tước Thu nói: “Tôi nghĩ gì thì tôi làm đó.
Còn nếu cậu muốn thăm dò những thứ sâu xa hơn thế nữa thì xin lỗi, cậu biết đấy, tôi chỉ là một bông hồng Canary, tôi không thể nghĩ nhiều chuyện phức tạp như vậy.”
“Mẹ chỉ là một đóa hoa hồng nên mẹ không hiểu tình cảm của con người ư?” Morfa nhìn cậu đầy bi thương.
Tước Thu gật đầu, chẳng chút do dự: “Đúng.”
“Vậy nên mẹ không nhận ra con yêu mẹ đúng không?”.