Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trên tinh cầu Darkness cực lớn.
Đội thanh tra quấn chặt quần áo, che miệng ngáp.
“Cậu nhóc Omega đó vào trong gần một tiếng đồng hồ rồi, không biết kết quả thế nào?”
Đồng đội đứng gác đối diện với anh ta đáp: “Dù thành công hay không thì cậu ấy vẫn là anh hùng trong lòng tôi.”
Đội viên kia gật đầu: “Cậu nói đúng.
Cậu ấy là Omega hệ chiến đấu, vốn không nên để cậu ấy đi chữa bệnh.”
Ngay sau đó, nhân vật chính mà bọn họ đang thảo luận bất chợt đẩy cửa sắt bình tĩnh bước ra.
Hai Alpha vội chạy tới đón, thi nhau hỏi han: “Sao rồi hạng nhất Tước Thu? Alpha hổ đó có tốt lên không?”
“Cậu vào trong hơn một giờ, bọn tôi lo lắng quá chừng.”
Thấy Tước Thu không đáp, hai người dòm nhau rồi nhanh chóng tự chữa lời: “Không sao đâu, dù không thành công thì cậu cũng đừng tự trách mình.”
“Đúng đó đúng đó, cậu không phải Omega hệ chữa trị, một hai lần không có tác dụng cũng là chuyện quá bình thường.
Chúng ta cứ từ từ, từ từ thôi.”
“Đúng vậy, cứ từ từ.”
Tước Thu dừng bước, nhìn hai người bọn họ với chút nghi hoặc: “Hình như tôi chưa hề nói là mình thất bại.”
Hai Alpha sửng sốt, sau đó mừng rỡ ra mặt, đồng thanh thốt lên: “Thật sao?!”
Hai người nhìn nhau rồi sung sướng nhảy cẫng, kích động không nói nên lời.
“Không ngờ lần đầu tiên khai thông tinh thần cho Alpha mà cậu đã thành công rồi! Đúng là thiên tài!”
“Như vậy thì những Alpha và Beta đó được cứu rồi.
À khoan, cậu có mệt không? Có cần nghỉ ngơi không?”
“Nếu thấy mệt thì cậu đừng cố nhịn đấy nhá.
Phải dừng lại đúng lúc, bổ sung năng lượng xong rồi mới tính tiếp!”
Tước Thu chưa nói được mấy câu đã bị hai người chen mồm.
Cậu đành nói một lần cho xong, kẻo lần nào cũng bị hai Alpha đang phấn khích này ngắt lời.
“Trạng thái của tôi rất tốt.
Tôi sẽ tiếp tục tiến hành chữa trị, không cần lo lắng.
Nếu các anh muốn xem tình trạng của Figo thì cứ vào, cậu ấy chưa ngủ đâu.
Cuối cùng, tôi đang vội đi chữa cho Alpha tiếp theo, nhường đường nhé?”
Ở trước mặt người lạ, Tước Thu luôn bộc lộ vẻ khó gần, cách nói chuyện lại càng ngắn gọn.
Đây là lần đầu bọn họ nghe cậu nói liền mạch nhiều như vậy nên hơi đơ.
Nhưng bọn họ nhanh chóng tỉnh táo, cuống quýt nhường đường cho cậu.
Tước Thu vừa đi, cả hai đứng cảm khái: “Thật không hổ là hạng nhất của năm nhất hệ chiến đấu.
Lúc vừa bước ra, trông cậu ấy vừa ngầu vừa đẹp trai!”
“Thì ra Omega cũng có thể chuẩn men như vậy.
Đến tôi cũng không kìm được muốn gia nhập đoàn hiệp sĩ của công chúa rồi đấy.”
Đương nhiên, Tước Thu không hề biết bọn họ tung hô sau lưng mình ra sao.
Hiện giờ, toàn bộ tâm trí cậu đều tập trung ở việc chữa trị cho Alpha và Beta.
Theo kế hoạch, Tước Thu dự định chữa cho những Alpha hệ chiến đấu năm nhất trước, sau đó mới chạy đến những Alpha và Beta hệ khác.
Tước Thu đã lấy được chìa khoá của tất cả các phòng điều trị từ Louis.
Cậu mở cửa phòng điều trị thứ hai khá dễ dàng.
Bên trong căn phòng sắt vẫn tối đen như mực.
Cậu định bật đèn thì chợt nghe một giọng nói hoảng sợ vang lên gần đó: “Không! Đừng, đừng bật đèn! Tôi xin anh, đừng bật đèn!”
Tước Thu khẽ nhíu mày, trong lòng thấy có gì đó không ổn.
Mà giọng nói này hơi quen tai.
Bất kể lời lẽ cầu xin hay giọng điệu thì chắc mẩm cậu đã từng nghe được ở đâu đó.
Tước Thu làm theo ý người kia không bật đèn, cậu mò mẫm tới gần chiếc giường sắt trong bóng tối.
Giờ cậu đã biết phòng điều trị như thế nào, dựa theo khoảng cách giọng nói, đoán rằng lúc này người nọ đang trốn trên giường.
Tước Thu cố gắng bước thật nhẹ để người nọ thả lỏng, nhưng có lẽ do biết có người vào phòng nên Alpha kia vẫn trong tình trạng sợ hãi.
Thậm chí cậu còn nghe thấy âm thanh hàm răng cậu ta run rẩy va vào nhau lập cập.
Tước Thu nhích từng chút một, nhẹ nhàng trấn an: “Đừng sợ.”
Mà nghe giọng cậu thì cậu ta càng hoảng loạn hơn, liên tục xua tay trong bóng tối, không cho phép ai đến gần mình.
“Đừng qua đây!”
Đương nhiên Tước Thu không nghe lời cậu ta.
Cậu lặng lẽ đến gần, sau đó dùng máy móc ma thuật lắp ráp thành một thiết bị chiếu sáng, đến lúc nhìn rõ mặt đối phương, cậu kinh ngạc thốt lên: “Crew?”
Biết có người đến Crew sợ hãi hét to, gạt tay Tước Thu rồi rúc vội vào trong chiếc chăn mỏng, gồ lên thành cái bọc lớn, run rẩy thì thầm: “Đừng động vào tôi, đi ra, đi ra!”
Tước Thu: “…”
Phản ứng của Crew lố thật sự, Tước Thu nghĩ không lẽ vì bị mình dạy dỗ mà tạo thành rào cản tâm lý cho cậu ta rồi sao?
Mà khi nghĩ lại, cậu thấy không đúng.
Alpha sói đen dường như rất sợ người khác trông thấy bộ dạng của mình, Tước Thu bỗng có dự cảm bất ổn: Crew… phát bệnh gen rồi ư?
Tình thế quá cấp bách, Tước Thu không màng việc Crew kháng cự nữa, kéo cậu ta ra khỏi chăn đầy mạnh bạo.
Thấy cậu ta cứ run rẩy cầu xin mình đừng nhìn, Tước Thu nghiêm mặt quát lên: “Không được khóc! Không được chống cự! Phải nghe lời!”
Alpha sói đen đang run như cầy sấy, lập tức câm nín…
Cậu ta khụt khịt mũi ấm ức.
Tuy vẫn sợ nhưng bóng ma tâm lý do bị đánh khiến cậu ta không dám đối đầu với Tước Thu nữa, phản xạ cơ thể nghe theo lời Tước Thu.
Vẻ mặt Tước Thu dịu xuống, giọng cũng nhẹ nhàng hơn: “Cậu sao rồi? Có phải là đã phát bệnh gen rồi không?”
Vừa nghe hai từ “bệnh gen” là Crew sợ hãi, giọng run rẩy theo: “Tôi… mu bàn tay tôi đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng thú hóa.
Có phải là, có phải là tôi sẽ sớm biến thành bộ dạng giống như Hoắc Đỉnh không…”
Chuyện bệnh gen phát tác ở sa mạc đêm đó, không chỉ tạo thành tổn thương tâm lý cho Figo, mà tất cả các đội viên chứng kiến cũng không tránh khỏi nỗi ám ảnh như ác mộng đeo bám ngày đêm này.
Dù đã thoát khỏi cửa tử, nhưng bất kể cái chết thê thảm của Taffy, Hoắc Đỉnh phát bệnh gen mất hết lý trí tàn sát đồng đội, hay khoảnh khắc Figo bóp cò súng, hết thảy đều không ngừng tua đi tua lại trong đầu, tra tấn bọn họ ngày ngày đêm đêm.
Crew khóc thật to, cũng thật khó coi: “Tôi không muốn biến thành con thú mất hết lý trí, tôi không muốn tàn sát đồng đội, tôi không muốn chết!”
Mặc dù Tước Thu từng đích thân dạy cho Crew một bài học ngay trước mặt mọi người, nhưng về bản chất, cậu không ghét cậu ta.
Hiện giờ trông thấy cậu ta khóc lóc thảm thương như vậy, cậu càng không có thành kiến gì khác.
Tước Thu nhẹ nhàng vỗ vai Crew, an ủi: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, cậu sẽ không biến thành dã thú đâu.”
Từ lúc bị nhốt trong phòng điều trị, Crew chưa từng gặp ai khác ngoài cậu.
Hơn nữa xung quanh luôn vang vọng những tiếng kêu rên đau đớn của các Alpha và Beta đã phát bệnh gen nên phòng tuyến tâm lý cậu ta đã sụp đổ từ lâu.
Thậm chí Crew không quan tâm việc mình từng bị Tước Thu đánh tả tơi, còn nằm tựa vào vai Tước Thu khóc thút thít.
Vì đeo rọ mõm chống cắn, đến lau nước mắt cũng không làm được khiến cậu ta càng suy sụp thêm.
“Hu hu hu, có phải là tôi sắp chết rồi không? Không có Alpha nào phát bệnh gen mà còn sống cả, tôi chết chắc rồi.”
Khóc được một lúc, như nhớ tới điều gì đó, cậu ta vội đứng dậy khỏi người Tước Thu, cuộn mình trong góc tường.
Tước Thu đang khó hiểu thì thấy mắt Crew đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Hạng nhất, cậu, cậu mau đi đi, tôi sợ lát nữa sẽ biến thành một con quái vật mất hết lý trí, sẽ làm đau cậu mất.”
Dù sắp đối mặt với cái chết, nhưng chỉ cần còn lại chút ý thức cũng không muốn để Omega gặp nguy hiểm.
Đây dường như là nhận thức chung mà mỗi Alpha đều được dạy dỗ ngay từ khi mới chào đời.
Tước Thu sửng sốt, không ngờ một kẻ trông chả giống người tốt như cậu ta lại có khía cạnh đáng yêu như vậy.
Cậu dang tay muốn ôm lấy Alpha đáng thương, nhưng người kia sợ sệt lùi ra sau, cố giấu mình đi.
“Tôi sẽ làm hại cậu mất… Hạng nhất, cậu mau đi đi.”
“Không đâu.”
“Có đó, cậu mau đi đi…”
“Tôi nói rồi, không có đâu.” Mỗi một lời của Tước Thu đều đi thẳng vào đáy lòng người khác: “Lúc có ý thức cậu còn chẳng tổn thương tôi được, sao có chuyện làm tổn thương tôi khi mất ý thức chứ?”
“Cậu quên ai là hạng nhất rồi phải không? Là ai đánh bại các cậu trong lần kiểm tra mô phỏng lúc nhập học hả?”
Crew: “Tôi…”
Cậu ta há miệng nhớ lại, rồi nhận ra hình như đúng vậy thật, không dám nói nữa.
Tước Thu thấy vừa giận vừa buồn cười.
Đã sợ đến vậy rồi mà vẫn bận tâm đến sự an toàn của mình, Tước Thu càng thêm xót xa cho cậu ta.
Tước Thu nhìn thẳng vào mắt Crew, nói rõ ràng từng chữ: “Tôi là hạng nhất của cậu, hãy tin tưởng tôi.”
Tước Thu vươn tay về phía Crew.
Sau hơn mười giây im lặng, chiếc còng tay màu bạc xuất hiện trước mắt cậu.
Da cổ tay của Crew đã bị bào mòn, những tia máu mơ hồ rỉ ra bên ngoài, quả nhiên như lời cậu ta nói, trên hai mu bàn tay đã phủ đầy lông sói màu đen.
Nếu Tước Thu đến muộn chút nữa, tầm mười phút thôi, thì e rằng đôi tay mang hình dáng loài người này sẽ bị thú hóa biến thành móng vuốt sói sắc nhọn.
Crew tự ti không dám phơi bày đôi tay mình dưới ánh sáng, cho Tước Thu nhìn mấy giây đã muốn rụt về.
Tất nhiên Tước Thu không cho phép.
Cậu giữ tay Crew lại, nói với cậu ta: “Bị bệnh gen không phải tội lỗi.
Cậu chỉ là một bệnh nhân mà thôi, không phải là phạm nhân.”
“Nhưng, nhưng mà…” Crew cúi đầu, cố gắng giấu mình đi giống như con đà điểu.
“Không nhưng gì hết”, Tước Thu ngắt lời, “Không có Alpha hay Beta nào muốn vừa sinh ra đã mang bệnh gen, chẳng phải sao? Là bệnh gen không chịu buông tha cho cậu, cậu đã chiến đấu với nó nhiều năm, làm tất cả những gì mình có thể làm rồi.”
“Vậy nên những việc tiếp theo, cứ giao cho tôi đi.”.