Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 69




Phong Dã thầm nghĩ, thật ra vài lần hắn để ý có những lúc Lạc Uẩn thật sự kì lạ. Chỉ là hắn sẽ không suy tưởng đến việc có thể đọc được suy nghĩ, nên đã xem nhẹ.

Nghĩ lại thấy cũng đúng, ở quán bar, Lạc Uẩn từng cảnh cáo hắn không cho nói tục. Nhưng hắn chỉ nghĩ là Lạc Uẩn hồ ngôn loạn ngữ, mơ thấy cảnh bắt được hắn nói tục, muốn trừ điểm hạnh kiểm của hắn.

Hóa ra là khi hắn bị cắn vào gáy đã nói tục.

Chỉ là, bắt đầu từ khi nào? Đã từ lớp 10 hay học kỳ I của lớp 11?

Nếu từ học kỳ I lớp 11 đã nghe thấy tâm tư của hắn, ha ha, làm bộ như không có việc gì đúng không? Gọi bao nhiêu tiếng vợ mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, là ảnh đế Oscar hả?

Đôi mắt hắn sâu thẳm đen tối, lộ ra tín hiệu nguy hiểm và không vui.

Chỉ là, những suy nghĩ ngay lúc này cậu cũng có thể nghe thấy?

Thấy Lạc Uẩn không hề có chút phản ứng nào với những suy nghĩ liên tục trong lòng mình, Phong Dã đè sự nghi hoặc trong lòng xuống.

Dù sao so với cái này thì trạng thái gấp gáp không thể chờ đợi của hắn càng quan trọng hơn.

Hắn không muốn để mình bị nghẹn hỏng đâu. Đã có vết xe đổ không hài hòa giữa Phong Yến và Lăng Ý Tuyết, Phong Dã càng coi trọng vấn đề này hơn.

"Em như vậy có phải chơi xấu không?" Mặt mày hắn lộ ra nụ cười, cúi người chọc cục bông trên giường, "Không nghe thấy thật hả? Anh đã làm em sướng vậy mà."

“Ừ... Không nghe được, anh đừng nghĩ nữa, có nghĩ cũng phải trong sáng lên."

Cậu cuộn tròn trong chăn, tựa như chỉ cần không nhìn thấy thì có thể đánh mất sự xấu hổ tột độ. Mặt cậu vẫn nóng, áo sơ mi nhăn nheo chẳng còn hình, cậu vươn tay sửa lung tung hai cái.

Nhưng không nhìn thấy không có nghĩa là không nghe thấy. Từng câu càng mơ màng to gan hơn giống như tự có ý thức mà chui vào tai cậu, khiến mặt cậu càng đỏ hơn.

Thậm chí... Thậm chí còn nghĩ đến việc đánh dấu hoàn toàn, muốn đút cậu căng tràn...

Cậu phơi bày khả năng đặc biệt của mình không phải là để dùng như vậy đâu!!!

Cậu chỉ là không muốn gạt Phong Dã, sớm hay muộn gì cũng phải nói vậy nên mới chọn một mốc thời gian tương đối thích hợp.

"Anh đừng... Anh đừng suy nghĩ lung tung." Lạc Uẩn cực kì đáng thương xốc chăn lên, từ bên trong lộ ra khuôn mặt nhỏ và đôi mắt long lanh to tròn.

Cậu ngó ra một chút để nhìn lén. Sau đó vừa ngẩng đầu liền thấy... phản ứng cực kì rõ ràng của Phong Dã.

Hắn không thèm che.

Đều là nam, vậy tại sao lại khác biệt lớn như vậy chứ!

Lạc Uẩn cảm thấy bị sỉ nhục, lòng tự trọng bị tổn thương một chút.

Sau đó cậu đối diện một đôi mắt cười như không cười, bên trong tràn ngập sự vui vẻ, nhìn cậu đầy nghiền ngẫm.

"Sao vậy? Lớp trưởng tính tình lớn như vậy, không chỉ muốn xen vào ta, mà còn muốn xen vào suy nghĩ của anh nữa cơ à?"

Phong Dã khàn giọng cúi đầu đối diện với Lạc Uẩn, Lạc Uẩn xấu hổ đến mức muốn chui lại vào chăn, nhưng cổ tay bị Phong Dã đè xuống, còn mờ ám nhéo cổ tay cậu hai cái.

"Muốn chạy hử? Không được chạy." Phong Dã dính sát miệng cậu để nói.

Lạc Uẩn nhìn miệng hắn, lại nghĩ đến chuyện hoang đường vừa rồi, mím môi hôn hắn: "Thưởng cho anh."

"Một nụ hôn thôi á? Có phải lớp trưởng keo kiệt quá rồi không?" Phong Dã dùng lưỡi đẩy hàm trên.

"..." Lạc Uẩn cảm thấy trái tim mình bị bệnh rồi, mắc phải bệnh nhịp tim không đều.

Cậu hơi ngẩng lên thò lại gần, hôn Phong Dã thêm một cái: "Hai lần là đủ rồi chứ, anh không được suy nghĩ nữa."

[A a a, vợ thật là đẹp]

[Miệng ngọt mà cái kia cũng ngọt nữa]

Đôi mắt Lạc Uẩn gần như trợn tròn, cả người đỏ ửng, nói chuyện run rẩy: "Anh... Đã nói không được nghĩ đến cái đó nữa rồi mà. Ngọt gì mà ngọt, làm sao mà ngọt được cơ chứ, không hợp thường thức chút nào!"

"Anh nếm thì anh định chứ. Em không thử lại còn phản bác lại anh." Phong Dã chống cằm cười cậu, ngón tay thon dài đè lên khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mặt hắn tản mạn lười biếng. Khi đuôi mắt hướng lên trên, mí mắt cong cong rõ nét.

Ánh sáng rọi vào chiếc mũi cao thẳng của nam sinh, phác họa ra ngũ quan xuất sắc của Phong Dã.

Trước kia Lạc Uẩn rất ít khi để ý đến bạn cùng bàn của mình, cậu chỉ biết Phong Dã rất đẹp, nhưng cụ thể là đẹp ở đâu thì một người chỉ một lòng nhào vào học tập như cậu sẽ không phân tích.

Không thể không thừa nhận, lúc này đây Lạc Uẩn đang bị hắn mê hoặc. Cậu cảm thấy Phong Dã tựa như bảo tàng, càng ở chung sẽ càng thích hắn hơn. Đặc biệt là khi biết cậu có thể đọc được suy nghĩ, hắn hoàn toàn không hề lo lắng hay phiền chán. Tính hắn tùy tiện, Lạc Uẩn cảm thấy hắn như vậy càng đẹp trai.

Có lẽ do cậu trầm tư quá lâu nên mặt cậu bị Phong Dã nhéo: "Sao vậy, ngắm mê luôn rồi hả?"

Nếu là khi trước Lạc Uẩn sẽ phản bác lại hắn ngay, nhưng mà Phong Dã mới dùng miệng giúp cậu, Lạc Uẩn thầm nghĩ không phải không thể khích lệ đôi câu.

Vậy nên, cậu dẩu môi, nhỏ giọng nói: "Ừ, mê rồi." Cậu cảm thấy nhất định đầu mình đang bốc khói.

Lạc Uẩn da trắng, mặt đỏ là hiện rất rõ. Phong Dã hiển nhiên cũng biết cậu còn xấu hổ, cảm thấy hơi buồn cười. Hắn dùng miệng còn không xấu hổ, trái lại Lạc Uẩn lại ngại vô cùng.

Chẳng qua là có thể hiểu được, chuyện này làm nhiều thì sẽ không có phản ứng lớn như thế.

"Anh còn nghĩ!" Giọng Lạc Uẩn hung dữ, trừng Phong Dã.

Thấy cậu như vậy, Phong Dã không nhịn được cười thành tiếng, vừa cười liền cảm thấy phải chống chịu nhiều hơn, còn như vậy nữa hắn thật sự không chịu nổi.

"Được rồi, em nghỉ ngơi trước đi, anh đi rửa mặt rồi tắm cái đã."

Trước khi đi, Phong Dã còn xoa tóc Lạc Uẩn như mèo, còn dùng ngón tay nâng cằm cậu xoa xoa nữa.

Càng giống... Vuốt mèo hơn.

Tiếng cửa phòng tắm đóng lại và tiếng nước chảy ở bồn rửa mặt dần vang lên.

Trong lúc Phong Dã súc miệng, Lạc Uẩn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cuối cùng cũng có thể cho đầu óc suýt nổ tung nghỉ ngơi một chốc.

Đến tận bây giờ Lạc Uẩn còn chưa kịp hoàn toàn hồi thần. Phong Dã vậy mà thật sự giúp cậu.

Tuy rất xấu hổ nếu phải suy nghĩ lại kĩ càng nhưng trong đầu Lạc Uẩn đang nằm trên giường chỉ toàn là hình ảnh vừa rồi. Vẻ mặt khó chịu chịu đựng của nam sinh, khi cánh môi khép lại, lông mi cụp xuống.

Chuyện này vốn sẽ khó chịu, cậu thấy trên mạng có những cặp đôi bài xích kiểu tiếp xúc thân mật này, không ngờ Phong Dã lại không hề có gánh nặng tâm lí nào cả.

Lạc Uẩn thả trôi suy nghĩ của mình, chỉ thể đánh giá chuyện này là --- thật sự rất thoải mái.

Cậu xòe tay mình ra, lại nghĩ đến sự khác biệt giữa hai trải nghiệm, đột nhiên sinh ra một chút nuối tiếc.

Phong Dã không thể trải nghiệm cảm giấc sung sướng này...

Giữa hai người với nhau không phải nên có phúc cùng hưởng ư?

Yết hầu Lạc Uẩn lăn nhẹ, đột nhiên cảm thấy dũng khí đã biến mất của mình trở lại.

Tiếng nước tí tách vờn quanh tai, Lạc Uẩn nhìn thoáng qua cửa phòng tắm, cửa kính không phủ sương mù, có lẽ không dùng nước ấm mà là dùng nước lạnh. Tuy đã vào hè nhưng buổi tối vẫn khá là lạnh.

Tắm nước lạnh có bị cảm không? Cậu chỉ là quan tâm sức khỏe của Phong Dã... Tránh cho hắn bị cảm thôi.

Lạc Uẩn chậm chạp đứng lên, xỏ xép vào. Eo cậu mềm nhũn suýt nữa là ngã ra đất. Tê lại dựng lên từ xương cùng quá khủng bố, một lần như vậy khắc sâu vào kí ức cả đời của cậu.

Đột nhiên cậu không dám nghĩ cảm giác đánh dấu làn toàn của AO thiên mệnh là gì.

Theo cậu biết câu trả lời trên mạng đối với vấn đề này tuy ít nhưng miêu tả khiến nhiều người tán thành, còn có nhiều Omega đặt ra mục tiêu phải tìm được Alpha thiên mệnh của mình.

Vừa nghĩ Lạc Uẩn vừa dời bước đến phòng tắm, tốc độ có thể so với ốc sên. Cậu ôm tâm trạng thấp thỏm bất an đứng ngoài cửa, trái tim lại bắt đầu phát bệnh, cứ nhảy thình thịch không ngừng.

Vì không dùng nước ấm nên xuyên qua lớp kính mờ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn mơ hồ bên trong, nhưng không thể thấy rõ Phong Dã đang làm gì.

Âm thanh giọt nước tí tách lướt qua tai, nhịp tim Lạc Uẩn dày như nổi trống.

Cậu nắm tay, hít thở mấy lần. "Cạch" một tiếng, cửa bị cậu mở ra.

Có lẽ do tiếng nước lấp mất tiếng cửa mở, Lạc Uẩn phát hiện Phong Dã không để ý đến mình mà toàn tâm toàn ý làm chuyện trên tay mình.

Hình ảnh rõ nét, cực kì có lực công phá, Lạc Uẩn suýt nữa kéo cả cái cửa rời ra.

Lọt vào mắt cậu là dáng người xuất sắc của Phong Dã, hắn đứng dưới vòi sen, nước chảy từ đầu xuống, tóc đen ướt nhẹp, khuôn mặt dính nước, dịu dàng hơn bình thường. Nước chảy xuống xương quai xanh, dọc theo đường cong rõ ràng của cơ thể chảy xuống cẳng chân, mu bàn chân, bắn lên tạo thành bọt nước màu trắng.

Nhưng mà hình ảnh cực kì có sức hút này bây giờ lại bị làm cho ảm đạm vô sắc.

Tất cả lực chú ý của Lạc Uẩn đều ở tay và... Động tác của hắn.

"..." Lạc Uẩn sinh ra xúc động muốn nói tục trước cảnh tượng này, chỉ là vừa mở miệng phát ra âm tiết đơn lại nén những âm thanh còn lại về.

Bàn tay cầm then cửa bất giác siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, ngón tay phiếm màu trắng xanh.

Sự kiềm chế nói tục vất vả của cậu bị hắn đánh vỡ hoàn toàn trong một giây. Bởi vì, cậu nghe thấy Phong Dã đang nhỏ giọng gọi tên mình.

Cuối cùng, Lạc Uẩn vẫn không nhịn được: "Đệch!"

Một tiếng như thế đánh thức Phong Dã đang đứng trong trạng thái mông lung. Tựa như không ngờ cậu sẽ vào, Phong Dã dừng lại, mất mấy giây mới phản ứng lại, biến thành vẻ mặt bất cần đời.

"Trước khi em đến chắc đã chuẩn bị tinh thần anh sẽ làm gì đó ở đây nhỉ?" Phong Dã buông tay, trên mặt không hề xấu hổ, khóe miệng còn tạo thành nụ cười.

Hắn kéo khóe miệng, cười như có như không, nhìn Lạc Uẩn nói: "Nếu đã chuẩn bị sẵn sàng vậy lại đây, giúp anh."

Khi Phong Dã nghiêng người nhìn cậu, Lạc Uẩn không nhịn được lùi về sau một bước, máu khắp người vụ lên đầu, não trống rỗng tựa như có vô số pháo hoa nổ tung bên trong.

Lạc Uẩn hít thở hỗn loạn, mặt nóng vô cùng, cũng không biết nên nhìn đi đâu.

Cậu cảm thấy Phong Dã thật phiền, vì sao không lại đây kéo tay cậu, sau đó lại chửi tục, vừa dụ vừa dỗ cậu giúp mình.

Bây giờ hắn đứng ở đó, không nhúc nhích, tựa như đặt quyền quyết định vào tay Lạc Uẩn.

Cậu muốn chạy cũng được, không chạy cũng được.

Lạc Uẩn đột nhiên hít một hơi, siết chặt tay, sau đó, sau đó cánh cửa bị cậu khép lại, cậu... không trốn được nữa.

Cậu chỉ sợ Phong Dã bị cảm, cậu tự thôi miên mình như thế.

Tóc Lạc Uẩn bị người xoa nhẹ, Phong Dã cụp mắt hỏi cậu: "Vừa rồi anh đã làm mẫu một lần rồi, em biết không?"

Khoảng cách gần như trong gang tấc, Lạc Uẩn mắt choáng, cậu nuốt nước miếng, có thể ngửi được hương bạc hà và một chút chát.

Để giảm áp lực, Lạc Uẩn hít một hơi thật sâu. Vốn là động tác đơn thuần nhưng vô tình phả vào Phong Dã.

Phong Dã có chút không chịu nổi, mu bàn tay run lên, phát ra tiếng hừ. Hắn nhéo nhĩ tiêm của Lạc Uẩn, xoa nhẹ, sờ yết hầu cua Lạc Uẩn: "Em muốn làm thật à?"

"Anh tốt đến vậy cơ à, bây giờ còn hỏi ý kiến của em?" Tim Lạc Uẩn đập không thôi, mí mắt cũng nóng. Theo lẽ thường, Phong Dã phải rất bá đạo mới đúng.

"Không muốn khiến em khó chịu, anh thương vợ anh không được hả?" Phong Dã cười nhìn cậu, tuy khóe miệng cong lên nhưng giọng nói không giấu được sự khô nóng.

Lòng Lạc Uẩn đột nhiên ê ẩm, không còn nghĩ đến lí do lo Phong Dã bị cảm nữa.

"Em vui, không được hả?" Lạc Uẩn nhớ lại cảnh tượng trước đó, dừng lại vài giây rồi ngửa đầu chạm lên.

Rất ngại khoe nhưng ai cũng nói Lạc Uẩn học giỏi, dù học cái gì cũng nhanh. Nhưng không thể phủ nhận rằng năng lực của Phong Dã ở phương diện này vượt xa cậu.

Vậy nên cần có Phong Dã dạy cậu, dạy cậu trong lòng.

Nhận ra khả năng đọc suy nghĩ của mình có thể dùng như thế, mặt Lạc Uẩn đỏ bừng, khó chịu vô cùng, yết hầu sáp. Khuôn mặt cậu thỉnh thoảng bị Phong Dã vuốt ve, ánh mắt của đối phương dịu dàng cổ vũ và một chút không được thỏa mãn.

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức cái trán trắng nõn của Lạc Uẩn thấm ra lớp mồ hôi mỏng, khóe miệng cũng có chút tê dại.

Chỉ là nghĩ đến Phong Dã cũng từng khó chịu như cậu, cậu lại cảm thấy mình có thể kiên trì thêm nữa.

Đôi mắt trong trẻo dần mờ hơi nước, ánh đèn rọi từ trên xuống, rơi vào con ngươi nhạt màu của cậu, tựa như những ngôi sao nhỏ vụn, ảnh ngược trong mắt là khuôn mặt của Phong Dã.

Nhịp tim Phong Dã dường như lỡ một nhịp, ánh mắt chuyển từng tấc từ đôi mắt Lạc Uẩn đến môi, rồi xương quai xanh.

Hắn muốn khắc sâu hình ảnh này vào linh hồn hắn.

Ngón tay chuyển động đến tóc Lạc Uẩn, xúc cảm mềm mại dịu ngoan. Trước kia hắn không tưởng tượng được Lạc Uẩn sẽ vì hắn làm được đến nhường này.

Hắn thích Lạc Uẩn, hắn làm tất cả đều là cam tâm tình nguyện. Tuy hắn đã nghĩ rất nhiều lần, chỉ cần Lạc Uẩn không muốn, hắn chắc chắn cũng sẽ đồng ý, chỉ cần ôm Lạc Uẩn thôi cũng đủ lắm rồi.

Cảm thấy sung sướng, Phong Dã nheo mắt, chầm chậm thở ra, trái tim bị tình yêu này lấp đầy.

Quanh tai là tiếng hít thở của Lạc Uẩn, mặt cậu đẹp cực kì, mỹ lệ động lòng người.

Cuối cùng, yết hầu Phong Dã lăn lên xuống, giơ tay đỡ ót Lạc Uẩn, giọng như ngậm cát: "...Được rồi."

Hắn vốn không định đến mức để Lạc Uẩn phải súc miệng, không nhất thiết phải đến cuối, hắn ấn mặt Lạc Uẩn để đẩy cậu ra.

Lạc Uẩn nghe thấy hắn nghĩ, hơi nhíu mày, không phải nếm vị nên cũng chẳng sao, cậu không phục.

Nhận ra ý đồ của Lạc Uẩn, Phong Dã nheo mắt: "Em đừng..."

Phong Dã phản ứng mau lẹ, nhưng vữa muộn, gương mặt Lạc Uẩn hơi nóng, cậu cũng sửng sốt, kinh ngạc mở miệng, chóp mũi có thể cảm nhận được hương vị bạc hà lạnh lẽo.

“...”

“...”

Hai người yên lặng nhìn nhau thật lâu, Phong Dã không thể tưởng được mình sẽ làm bẩn mặt Lạc Uẩn, hắn phản ứng lại trước, vội cầm lấy khăn lông trên giá lau giúp cậu.

"Cuối cùng không phải đã bảo em đừng tiếp tục rồi sao?" Phong Dã nhíu mày, nhìn đôi mắt sạch sẽ như pha lê của Lạc Uẩn, đột nhiên sinh ra cảm xúc hối hận.

- -- Hắn dựa vào đâu nhỉ?

"..." Mặt Lạc Uẩn đỏ rực, giọng ngắt quãng: "Có, có lẽ vì..."

"Vì sao?"

"Bởi vì thích anh."