Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 68




Lúc thì nói được, lúc lại nói là không được.

Phong Dã suýt nữa tức đến mức bật cười, bị Lạc Uẩn làm cho chẳng còn cảm giác. Nếu làm thật, hắn còn để ý vấn đề bẩn hay không bẩn ư?

Lại nói, vợ hắn có bẩn đâu?

Cả người trắng nõn sạch sẽ, bế lên lại thơm tho, cái eo được đỡ trong tay cực kỳ thon gọn. Sao có thể bẩn được cơ chứ.

Nhất là lúc này, những sợi tóc mềm mại của Lạc Uẩn cọ vào gáy hắn. Hai người ở cùng một chỗ, làm chút chuyện cũng hết sức bình thường.

Hắn ôm Lạc Uẩn, phòng cậu không đứng vững rồi té xuống đất. Đôi mắt của Lạc Uẩn long lanh, có thể nhìn ra đã say rồi.

"Ngọt....... Không được chê em." Giọng Lạc Uẩn bị Cocktail nhuốm qua, mang theo mùi hương chua chua ngọt ngọt, hòa quyện với mùi hoa nhàn nhạt, rất thơm.

"Là anh, không phải ngọt, nói còn không đúng nữa." Phong Dã cười cậu, ngay lập tức nhận được ánh mắt không phục của Lạc Uẩn.

"Không chê em, sao chồng lại chê em được chứ." Lúc nói ra hai chữ này, tim Phong Dã đập có hơi nhanh, nhịp thở cũng bất giác tăng lên.

Như trở lại đoạn thời gian yêu thầm trước kia vậy. Đôi lúc hắn sẽ ảo tưởng cảnh tượng hắn vào Lạc Uẩn bên nhau.

Mỗi sáng, hắn sẽ dỗ dành Lạc Uẩn dậy, nhân lúc cậu còn buồn ngủ mà hôn lên mặt cậu.

Ánh nắng chiếu vào qua bức màn, Lạc Uẩn muốn ngủ mà không ngủ được sẽ dùng giọng điệu mềm mại và thiếu kiên nhẫn gọi hắn là chồng.

Như lúc này, ở bên cạnh hắn mơ màng nói mớ.

Hàng mi của thiếu niên cụp xuống, khuôn mặt trắng sứ xinh đẹp không chút tì vết, cánh môi cũng đo đỏ long lanh, dưới ánh đèn có vẻ rất mềm, rất muốn hôn.

Lòng Phong Dã hơi ngứa, vậy nên hắn nâng mặt cậu lên, ngón tay chạm vào lông mi cong dài, nhận được hai tiếng hừ nhẹ không kiên nhẫn của đối phương. Phong Dã cúi đầu hôn lên miệng cậu hai cái.

Hôn hai cái đã ngoan, nếu chưa..... Vậy thì hôn thêm cái nữa.

"Có phải miệng em giấu kẹo không? Ngọt quá." Trong mắt Phong Dã đầy sự nhiệt tình, hắn lẩm bẩm: "Để chồng nhìn một cái được không?" Hắn nhéo mặt Lạc Uẩn.

Lạc Uẩn cắn môi, đôi mắt chớp chớp nhìn Phong Dã. Hơi mơ màng, nhưng cũng đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

"Không có giấu, nếu có em sẽ chia cho anh ăn." Giọng cậu rất ngọt, như bơ bọc sương vậy. Như sợ hắn không tin, cậu còn chầm chậm mở miệng: "A ---"

Giữa môi lộ ra chút đầu lưỡi, ý bảo hắn kiểm tra xem có kẹo hay không.

Lòng Phong Dã mềm cực kỳ, khóe miệng bất giác vểnh lên, cúi đầu hôn cậu thật mạnh, tình cảm giấu trong ngực thoát ra.

Một ít âm thanh mờ ám vang lên như có như không ở trong không gian nhỏ hẹp.

Đôi mắt Lạc Uẩn phiếm nước, nhẹ nhàng đẩy hắn một chút.

"Không hôn....." Lạc Uẩn hơi mất kiên nhẫn, rồi lại cảm thấy thái độ của mình không tốt, "Không thể hôn lâu như vậy, chỉ được hôn một chút thôi."

Trái tim của Phong Dã sắp bị sự đáng yêu của cậu làm tan chảy rồi, cứ cảm thấy hôn bao nhiêu cũng không đủ. Mỗi nụ hôn đầy tình cảm nồng cháy, cho đến khi Lạc Uẩn bị hôn đến mức hừ hừ, hắn mới bằng lòng buông cậu ra.

Vợ say rượu thật là đáng yêu.

Cơ hội kiểu này có nhiều lần cũng tốt.

***

Lòng bàn tay của Lạc Uẩn đón lấy nước rửa tay màu xanh nhạt, Phong Dã ôm hờ cậu, nắm cổ tay cậu, tỉ mỉ giúp cậu xoa bóp lòng bàn tay dưới vòi nước. Bọt màu trắng trôi theo dòng nước. Phong Dã lại mang cậu đi hong khô tay.

"Có thơm không?" Trên đường về, Lạc Uẩn giơ tay che kín miệng Phong Dã, Phong Dã thấp giọng ừ hai tiếng.

Những người khác ở trong quán bar nhìn với ánh mắt nghiên cứu, tìm tòi. Phong Dã ôm Lạc Uẩn, bước nhanh hơn để về.

Không nhận được câu trả lời, Lạc Uẩn bất mãn hừ hai tiếng, sau đó cắn tai Phong Dã: "Có thơm không? Anh nói đi."

Phong Dã bị bịt kín miệng cười bất đắc dĩ: "........"

Em không bỏ tay ra thì anh nói như thế nào?

Lúc về lại ghế cũng đã không còn sớm nữa, khách của Thanh đã rời khỏi mấy bàn. Nữ ca sĩ trên sân khấu tô đậm không khí cũng không còn bóng dáng nữa, quán bar bật nhạc có nhịp chầm chậm.

"Hôm nay chơi đến đây thôi nhé?" Phong Dã quay đầu nhìn Lạc Uẩn đang mơ màng, hắn nhỏ giọng nói: "Cậu ấy say rồi, tôi dẫn cậu ấy về nghỉ ngơi trước."

Lạc Uẩn cúi đầu nhìn chằm chằm phía trước, con ngươi hổ phách có vẻ hơi ngốc. Cậu dựa vào người Phong Dã, miệng thường phát ta tiếng nói mớ mơ hồ, nhìn có vẻ uống không ít. Phản ứng lúc say rượu cũng dần hiện lên mặt, khuôn mặt trắng nõn lộ màu hồng nhạt, đôi mắt hơi mê ly.

"Lớp trưởng không sao chứ?" Tô Nùng đứng dậy sờ mặt Lạc Uẩn, "Mới một chút đã uống nhiều vậy rồi, sáng mai lại đau đầu cho coi."

Trương Thiên Hà: "Lại chẳng, biết thế vừa rồi đã ngăn lại một chút rồi."

Cậu ta nhớ lúc chơi trò chơi, Lạc Uẩn không may mắn lắm, người mới cùi bắp mà thích chơi, nổi hứng là bảo muốn chơi. Phong Dã bảo là uống thay cậu, Lạc Uẩn cũng không cho, cứ nói là mình không say.

Quả nhiên, người nói câu này đều là người uống nhiều nhất.

"Cậu ấy không sao, chỉ là uống nhiều quá thôi, buổi tối tôi sẽ chăm sóc cậu ấy." Phong Dã nói, "Bọn tôi đi trước đây."

Lúc đi, Thượng Quan Nghị còn không quên nhắc: "Nhớ cho lớp trưởng uống mấy viên thuốc giải rượu nha."

Mấy đoạn đối thoại cứ vo ve bên tai Lạc Uẩn, cậu mềm như bông dựa vào lưng Phong Dã, có chút thiếu kiên nhẫn nhấc tay vòng lại cổ hắn.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, đại não đang mê man của cậu phục hồi chút tỉnh táo. Cảnh sắc trước mắt mơ hồ, ánh đèn màu sắc chồng chéo lên nhau.

Mùi hương bạc hà lạnh lẽo dụ dỗ người khác.

Lạc Uẩn thả lỏng vân vê ngọn tóc ở ót của Phong Dã. Ngón tay dần dịch đến vị trí tỏa ra mùi hương, nơi đó có rất nhiều chất dẫn dụ thuần túy của Alpha.

Cậu bất giác muốn thân cận với mùi hương này.

Nơi tỏa ra mùi hương cỏ cây tự nhiên đang ở trước mắt cậu, tuy ý thức không mấy tỉnh táo, nhưng Lạc Uẩn vẫn bị hương bạc hà hấp dẫn. Cậu cầm lòng không đặng mà muốn ngửi được nhiều hơn, vậy nên, cậu chầm chậm cúi đầu..... Hôn hắn.

Đột nhiên bị hôn một cái, Phong Dã ngoảnh đầu lại nhìn cậu, đúng lúc hôn đến tuyến thể. Hắn không nhịn được mà mắng thầm.

"Anh không được nói tục......." Lạc Uẩn hé miệng lẩm bẩm.

Phong Dã vừa bực vừa buồn cười.

Bây giờ là lúc nào rồi mà vẫn còn nhớ quản kỷ luật nữa.

Lạc Uẩn ngửi lấy, chất dẫn dụ lạnh lẽo như có thể giúp cậu giảm bớt cơn say. Miệng cậu lẩm bẩm: "Còn nói tục nữa, em sẽ trừ điểm hạnh kiểm đấy."

Chợt, Lạc Uẩn không báo trước cúi đầu cắn vào cổ Phong Dã.

Phong Dã nhăn mày, hắn chưa từng bị như vậy, ngốc không nói nên lời. Người phía sau còn ỷ vào việc say rượu mà làm càn. Vành tai của hắn bị Lạc Uẩn hôn.

"Tôi với cậu đưa cậu ấy về." Tô Nùng lo lắng sốt ruột, cổ tay áo lại bị kéo một cái.

Trong bóng tối, Thượng Quan Nghị sán lại sát tai cậu ta nói: "Cậu bị ngốc à, đi theo làm bóng đèn hả? Anh tôi sẽ tự chăm sóc lớp trưởng thật tốt."

Hai người dựa gần nhau, tai Tô Nùng nóng lên, hàng mi phẳng phiu của Thượng Quan Nghị rơi vào mắt cậu ta.

"Không cần đâu, một mình tôi là được rồi." Phong Dã đáp rất dứt khoát.

Tô Nùng hé miệng thở dốc, đang định nói lại thấy hành động ỷ vào say mà làm hành động lưu manh khiến cậu ta ngây người.

... Lớp trưởng cũng có lúc mềm mại dụ dỗ người khác như vậy ư?

Nhận ra mình còn cố nữa sẽ thành bóng đèn mấy ngàn oát, cậu ta lẩm bẩm: "Vậy được."

Cậu ta đứng dậy, đứng bên cạnh Lạc Uẩn để tránh cảnh tượng này bị người khác nhìn thấy: "Tôi đưa các cậu ra cửa."

"Ok, hôm nay chơi đến đây thôi." Trương Thiên Hà nói, "Tôi đi tính tiền, các cậu gọi xe đi nhé."

***

Trong xe, Lạc Uẩn mềm mại yên tĩnh ngủ trong lòng Phong Dã.

Ven đường vắng người, có gió lạnh thổi vào từ cửa sổ. Lông mi Lạc Uẩn run run, càng dựa gần nguồn nhiệt phía sau hơn.

Khác với lúc ở quán bar, lúc này cậu rất ngoan, mí mắt mỏng khép chặt, tựa như đã ngủ. Cánh môi dưới ánh sáng bật lên vẻ long lanh.

Một tay Phong Dã ôm eo cậu, một tay khác bao lại nửa khuôn mặt của Lạc Uẩn, ngón tay chầm chậm vuốt ve trên khuôn mặt.

Vốn dĩ tài xế không định chở bọn họ, anh ta lo người say rượu nôn lên xe lại phiền. Nhưng Phong Dã hứa nếu nôn lên xe thì sẽ trả nhiều tiền hơn mới chịu đồng ý.

Quan hệ giữa hai người nhìn có vẻ rất thân mật, tài xế liếc nhìn, nói: "Tửu phẩm* của cậu này tốt thật đấy."

*Tính tình sau khi uống rượu

“...... Vâng, rất ngoan.” Chất giọng trầm trầm của Phong Dã khuếch tán trong bóng đêm.

Lạc Uẩn dựa vào lòng hắn, khuôn mặt dính sát Phong Dã, khuôn ngực nhẹ nhàng phập phồng hít thở.

"Người yêu hả? Tôi thấy hai cậu còn trẻ lắm." Tài xế tò mò.

Phong Dã ừ một tiếng, không có hứng thú nói chuyện nhiều, lại nhớ đến chuyện mua thuốc: "Bác tài, phiền anh dừng xe ở tiệm thuốc gần tiểu khu, tôi muốn mua thuốc giải rượu."

“Không thành vấn đề.” Tài xế đồng ý một cách sảng khoái, làm lại hướng dẫn chỉ đường.

Không lâu sau, xe dừng ven đường, tài xế nói một câu: "Nhớ mang theo đồ quý giá."

***

Bây giờ là rạng sáng, buổi tối vừa mới có một cơn mưa nhỏ, đường phố được nước dội qua sạch sẽ, bóng đêm càng thêm quạnh quẽ.

Tiệm thuốc kinh doanh 24h, dưới sự đề cử của nhân viên, Phong Dã lấy một hộp thuốc giải rượu.

Hắn đỡ Lạc Uẩn vào thang máy, tới cửa, khó khăn lắm mới hỏi được mật mã nhà cậu. Sau khi vào cửa, hắn nhấn chốt mở ở huyền quan, phòng khách thoáng chốc sáng lên.

Lạc Uẩn bị ánh đèn lóa mắt, hơi nhíu mày. Cậu mơ màng hừ hai tiếng, gọi: "Phong Dã."

"Anh đây." Phong Dã khom lưng, một tay lấy dép lên trên tủ giày, "Em nhấc chân lên một chút nào."

Lạc Uẩn dựa vào lưng hắn hơi mím môi, không phản ứng gì với hắn. Phong Dã đành phải ngồi xổm xuống, vừa đỡ vừa nắm cổ chân, giúp Lạc Uẩn thay giày, rồi lại mang người đến phòng ngủ nằm.

Trong nhà không có nước ấm nên bây giờ phải đun. Phong Dã đặt người lên giường, thuận tay kéo chăn đắp cho cậu. Vừa định đứng dậy rời khỏi, vạt áo hắn bị Lạc Uẩn kéo lại, sau đó hai cánh tay nhỏ trắng quấn lấy hắn không bỏ.

"Không cho đi, anh ở đây với em." Mặt Lạc Uẩn phiếm hồng, giọng nói hàm hàm hồ hồ.

"... Phong Dã, em khát." Cậu cảm thấy mình dần nóng lên, nhỏ giọng nỉ non mấy câu: "Muốn."

Giọng thiếu niên mềm nhẹ, khi ghé lại gần tai Phong Dã hít thở, hơi nóng phả vào nhĩ tiêm của Phong Dã. Hắn cho rằng cậu đang nói đến thuốc giải rượu.

Phong Dã nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn mặt cậu: "Ngoan, anh đi nhà bếp đun nước, sẽ về ngay, em ở đây nhé."

Nói xong, Phong Dã giúp Lạc Uẩn đắp chăn đàng hoàng. Hắn cong lưng, vuốt tóc mái của Lạc Uẩn lên, hôn vào trán cậu.

“???” Lại hôn em làm gì?

Lông mày thanh tú của Lạc Uẩn hơi chau lại, có chút không hiểu được vì sao Phong Dã lại phải rời đi. Cậu không dùng được sức. Nhưng vẫn lờ mờ cảm thấy kỳ phát tình của mình đến rồi.

Sau khi uống rượu, não bị cồn làm tê phát ngốc, tiếng nghẹn trong cổ họng. Nhận ra Phong Dã sắp rời đi, Lạc Uẩn duỗi tay kéo vạt áo của hắn, ngón tay cọ nhẹ qua vải dệt mỏng.

Hương bạc hà cứ thế mà rời đi, Lạc Uẩn cúi đầu, ấm ức phát khóc. Giọng cậu khô khốc, muốn kêu hai tiếng nhưng lại không nói nên lời, cả người cứ khó chịu.

Máu chảy nhanh hơn, tỏa ra mùi hoa sơn chi ngào ngạt. Không đến vài giây sau, căn phòng dường như bị cánh hoa màu trắng xanh phủ kín.

Lạc Uẩn nằm nghỉ ngơi, mặt nóng vô cùng, ngón tay đặt lên cổ áo, muốn cởi ra nhưng lại không có sức, chỉ có thể mất kiên nhẫn đạp chân hai cái.

Thời gian trôi qua, xương quai xanh và cổ dần nhiễm màu hồng nhạt.

Lạc Uẩn lật người vô số lần như bánh rán. Thấy Phong Dã vẫn chưa về, cậu dẩu môi, nhỏ giọng gọi vài tiếng, không có ai đáp lại cậu, cậu đành phải cuộn chăn lại, hòng giảm bớt cảm giác khó chịu này.

Trong bếp, Phong Dã rót đầy một ấm nước lạnh, mới lắp xong ấm nước bằng điện, khứu giác nhạy bén của Alpha khiến hắn ngửi được mùi hoa ngào ngạt. Hắn sửng sốt một giây, nhận ra là Lạc Uẩn đến kỳ phát tình, hắn nhíu chặt mày, không kịp nghĩ đến thuốc giải rượu gì hết, nhanh chóng chạy vọt vào phòng ngủ.

Phong Dã bước vào phòng ngủ, mùi hoa che trời lấp đất xông vào mũi. Hắn tiến lên vài bước mới thấy rõ dáng vẻ khó chịu của Lạc Uẩn.

Đệm giường không biết đã bị Lạc Uẩn đá xuống gầm giường từ lúc nào, áo khoác lỏng lẻo cũng bị ném lên gối đầu, áo sơ mi bên trong hơi mở, lộ ra làn da trắng và xương quai xanh tinh xảo.

Có thể là do nóng quá, cậu ngước mặt lên, khuôn mặt đỏ bất thường. Không biết vì sao mà mặt cậu có mấy chỗ đỏ nhạt. Có lẽ do quá khó chịu, cậu dùng tay tự ôm cổ mình.

Chóp mũi trắng sứ phủ lớp mồ hôi mỏng, một chiếc tất bị cậu đạp rơi, còn một chiếc treo lủng lẳng trên bàn chân của cậu.

Cậu vô thức gọi tên Phong Dã, gần như trong chớp mắt, Phong Dã phản ứng lại.

Càng đến gần, mùi hoa sơn chi tỏa khắp phòng. Lạc Uẩn đang gọi tên hắn: "Phong... Dã."

Mặt cậu ửng hồng, giọng nghe cực kỳ ấm ức.

Đầu Lạc Uẩn rất loạn, giống như không tìm thấy đầu cuộn len ở đâu. Giọng cậu cực kỳ khô, ánh mắt mơ hồ, chỉ không ngừng gọi tên Phong Dã, làm như vậy khiến cậu có cảm giác cực kỳ an toàn.

Phong Dã ngửi thấy mùi hương dụ hoặc, yết hầu bất giác trượt mấy hồi. Ham muốn chiếm hữu và khống chế sâu trong đáy lòng Alpha bị khơi lên, ý nghĩ đánh dấu hoàn toàn không ngừng hiện ra lại bị Phong Dã áp xuống nhanh chóng.

Hắn bước qua, nhìn tấm lưng mảnh khảnh của Lạc Uẩn. Phong Dã bế người lên.

"Khó chịu." Lạc Uẩn ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc, hít một hơi rồi kéo cổ áo ra, cúi đầu xuống để lộ ra cần cổ trắng nõn: "...Ở đây."

"Anh giúp em." Giọng Phong Dã trầm khàn, "Xin lỗi, lỗi tại anh phát hiện muộn."

Nháy mắt, hắn rất tự trách. Rõ ràng Lạc Uẩn vẫn luôn ở cạnh hắn, nhưng hắn lại không nhận ra.

Ngón tay chạm rãi chạm vào gáy, Phong Dã xé miếng dán bạc hà. Chớp mắt, vị bơ nồng nặc lan khắp phòng. Có vài sợi tóc màu hạt dẻ bị miếng dán kéo theo, Lạc Uẩn hừ khẽ, nhĩ tiêm không khỏi run rẩy.

Phong Dã tỏ ra cực kỳ kiên định. Hắn nâng cổ Lạc Uẩn lên, chầm chậm cúi đầu, đôi mắt đen nhánh hiện lên một chút đen tối.

Trong một cái chớp mắt, chất dẫn dụ được rót vào, đôi mắt nhạt màu của Lạc Uẩn mở lớn. Cậu không nhịn được muốn cử động, nhưng cổ tay đã bị Phong Dã nắm chặt.

Phong Dã ôm cậu từ phía sau, âm giọng lười biếng vang lên bên tai cậu: "Đừng gấp, sẽ ổn ngay thôi."

Giọng hắn nghe rất có cảm giác an toàn, Lạc Uẩn ừ nhẹ một tiếng. Dần dần, chất dẫn dụ nồng đậm phủ đến đây, bạc hà lạnh lẽo tiến vào từng chút một, hòa vào dòng máu chảy xuôi trong cơ thể Lạc Uẩn.

Trong quá trình này, đôi mày thanh tú của Lạc Uẩn hơi chau, khóe miệng phát ra một vài tiếng hừ. Phong Dã giơ tay niết vành tai Lạc Uẩn, làm cậu thả lỏng.

Chất dẫn dụ bọc hơi tuyết, lạnh lẽo, tựa như một trận tuyết rơi xuống rào rạt.

Gần hoàn thành việc đánh dấu, tim Phong Dã đập nhanh hơn, ngón tay ấn ót Lạc Uẩn cũng dần mạnh hơn.

"Được rồi..." Phong Dã ôm Lạc Uẩn, dịu dàng hôn lên hàng mi của thiếu niên, trong đôi mắt đen nhánh chan chứa tình yêu không đếm xuể.

Lạc Uẩn có chút ngượng ngùng, đỏ mặt mơ màng nỉ non: “Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn cái gì, anh là bạn trai em đấy." Phong Dã cười cậu, "Em còn khó chịu không? Có choáng đầu không?"

Phong Dã giơ tay chạm vào trán cậu, có hơi nóng.

"Sờ trán em làm gì? Em có bị sốt đâu." Lạc Uẩn bị hắn làm cho giở khóc giở cười, dần tỉnh táo. Vừa ngước mắt lên, yết hầu cong rõ nét của Phong Dã đập vào mắt cậu.

"Cũng phải... Em không bị ốm." Phong Dã cảm thấy mình hơi ngốc, đứng dậy đến nhà bếp rót nước đưa cho cậu, "Em muốn uống ngụm nước cho nhuận họng không?"

Lạc Uẩn đáp lại, nhẹ nhàng nhấp vài ngụm nước để giải khát. Chất dẫn dụ có tác dụng, màu đỏ trên khuôn mặt Lạc Uẩn dần rút đi.

"Vẫn muốn cảm ơn anh." Cậu nói.

"Khi nào mình đến chỗ ba anh để kiểm tra lại sức khỏe, xem có chuyển biến tốt đẹp chút nào không nhé?" Phong Dã đột nhiên nói.

Lạc Uẩn: “Vâng, bọn Tô Nùng đâu? Đã về nhà an toàn chưa?"

Phong Dã cười cậu lúc này mà còn nghĩ đến người khác: “Để anh xem.”

Hắn lấy điện thoại ra, xác nhận các bạn đã về đến nhà, Phong Dã cũng gửi tin nhắn vào nhóm: [Tôi với Lạc Uẩn cũng về đến nhà rồi]

Tất cả đều là cú, Tô Nùng nhanh chóng nhắn tin riêng cho hắn: [Lớp trưởng có khỏe không? Đã uống thuốc giải rượu chưa?]

Phong Dã đáp lại, mới nhớ ra còn phải uống thuốc giải rượu.

Thuốc giải rượu là một viên bình thường, lúc uống Lạc Uẩn không để ý, uống hết nước, chưa kịp nuốt thuốc xuống mà chớp mắt lưỡi đã chua xót.

"A a a, nước, đắng chết em rồi." Lạc Uẩn gấp đến độ dựng thẳng nửa người, lại chợt nhận ra đã uống hết nước mất rồi.

Phong Dã cười thành tiếng: “Anh ra ngoài rót cho em."

"Anh nhanh lên." Lạc Uẩn không nhịn được mà thúc giục hắn.

***

Buổi tối, Lạc Uẩn ngủ ở bên trong, Phong Dã ôm eo cậu, hai người nói chuyện phiếm câu được câu không.

Nói một hồi Phong Dã không nhịn được mà hôn vành trai trắng nõn của Lạc Uẩn, từng nụ hôn dịu dàng lần lượt rơi xuống.

"Ưm." Lạc Uẩn bị nụ hôn làm cho nhũn cả tay, đuôi mắt hồng hồng, giọng run rẩy: "Anh làm gì vậy?"

Giọng cậu như cái móc nhỏ câu đi toàn bộ ý chí của Phong Dã.

Trong đêm có thể nghe rõ tiếng nuốt nước miếng và nhịp tim của ai nhảy thình thịch.

Ngón tay Phong Dã bất giác siết lại, chầm chậm dịch đến ót Lạc Uẩn, niết cậu như mèo con.

Hắn nhìn Lạc Uẩn, rất muốn ôm cậu một cái, để trong ngoài cậu đều nhiễm mùi hương chất dẫn dụ của hắn.

Lạc Uẩn đã ngủ trên xe một lúc nên giờ cậu không buồn ngủ lắm, thuốc rượu cũng tan mấy phần. Ngón tay đặt trên áo Phong Dã, nhìn chằm chằm viền môi rõ nét của hắn. Trong phòng im ắng, ngập tràn mùi hương chất dẫn dụ, hai loại mùi hương quyện với nhau, hài hòa khó hiểu.

Bầu không khí đạt mức, Lạc Uẩn không nhịn được nâng người để hôn Phong Dã. Cậu muốn hôn Phong Dã, cũng thật làm như vậy.

Mũi Phong Dã thẳng tắp, cậu phải nghiêng đầu thì hai người mới không chạm vào nhau. Chất dẫn dụ trên người đối phương phả vào mũi, mùi hương nhàn nhạt trong lành, lạnh lẽo.

"Lạc Uẩn..." Phong Dã nhỏ giọng gọi tên cậu, bắt đầu từ tên, sau đó nhanh chóng đổi thành vợ, tiếng nói trầm khàn gợi cảm vang lên trong bóng đêm.

Phong Dã quá dính người. Nhưng mà... Cậu không ghét là được.

Khóe môi Phong Dã dính hương hoa sơn chi vô tình bị khơi lên. Hắn cụp mắt nhìn: "Bây giờ phải làm sao đây?"

Lạc Uẩn đỏ mặt, ánh mắt thoáng chốc mê mang. Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "... Sao em biết được."

Hai người ôm nhau mặt đối mặt, lưng cậu bị Phong Dã đè xuống, hai người dính sát nhau, Lạc Uẩn vừa định nói đợi chút, nhưng giây phút ngước mắt nhìn Phong Dã, cậu sửng sốt.

Chóp mũi của Phong Dã phủ một lớp mồ hôi, mái tóc màu đen giản dị, viền cằm cong cong rõ nét, vạt áo của hắn vô tình bị cuốn lên, cả người lộ vẻ lười biếng.

Cổ tay cậu bị nam sinh nắm lấy, bên tai là giọng nói lười biếng bị đè xuống của nam sinh nghe thật ám muội.

Hàng mi dài cong cong của Lạc Uẩn nhẹ nhàng rung động, Phong Dã cười một tiếng, hôn vành tai của cậu, nụ cười như có như không đối diện với cậu.

"..." Lạc Uẩn cố gắng tự thôi miên bản thân rằng, dù sao cũng đã yêu nhau rồi.

Không biết qua bao lâu, quanh tai cậu toàn là lời nói dễ nghe của Phong Dã.

Giọng nam sinh khàn khàn, vùi đầu vào vai cậu, tóc đen cọ vào cổ khiến cậu bị ngứa. Nam sinh lại thỉnh thoảng hôn cằm cậu.

Giây lát, chất dẫn dụ của Alpha trong không khí nồng lên, hương bạc hà hỗn sáp.

"Em còn nhớ phần thưởng mà em đã đồng ý với anh trong đại hội thể thao không?" Đôi mắt Phong Dã lộ ra vẻ thỏa mãn, hắn giơ tay xoa ngọn tóc của Lạc Uẩn.

"... Có hả? Có phải anh nhớ nhầm không?" Lạc Uẩn lắc tay nhằm giảm cảm giác tê dại đang lần lan trên ngón tay.

Nghe thấy suy nghĩ lặp lại trong lòng Phong Dã, lưng cậu căng lên như mèo xù lông.

Phong Dã sẽ không muốn làm như vậy thật chứ...?

Không đâu, không phải đâu...

Phong Dã nhìn đôi mắt hổ phách của cậu, khóe miệng mang nụ cười như có như không.

Lạc Uẩn nhìn vẻ mặt của hắn, đầu trống rỗng, hồi lâu mà vẫn chưa phản ứng lại. Môi cậu bị Phong Dã hôn lên, một nụ hôn mờ ám mềm nhẹ kéo dài một hồi lâu mới kết thúc.

Bóng đêm đặc sệt. Ngoài cửa thi thoảng có chiếc xe chạy qua mang theo tiếng bóp còi.

Lạc Uẩn ngửa đầu nhìn trần nhà, ánh đèn hơi chói mắt, vậy nên cậu che hốc mắt lại.

Cậu bất cẩn đụng vào Phong Dã, nam sinh dừng lại, mí mắt mỏng ngước lên.

Đối phương ngước mắt nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh thâm thúy u ám, mày nhíu chặt, nhìn có vẻ không thoải mái.

Lạc Uẩn nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của hắn, yết hầu lăn nhẹ, vành tai nóng bừng: "Xin lỗi"

"Ặc... Không sao." Là âm thanh rất hàm hồ.

Phong Dã cao, mỗi lần đi song song với cậu, bình thường mắt cậu chỉ nhìn đến nửa mặt dưới của Phong Dã.

Cậu từng quan sát môi Phong Dã. Không giống như viền môi nhu hòa ủa cậu, môi hắn giống hệt như chất dẫn dụ bạc hà của hắn.

Hình môi mỏng, viền môi rõ nét, cho người ta cảm giác sắc bén cũng rất mạnh mẽ.

Mỗi lần hôn môi cũng như vậy, Lạc Uẩn rất ít khi suy nghĩ kĩ càng. Vậy nên bây giờ chỉ có thể dùng cái não hỗn loạn để nghĩ đến vấn đề đó.

Có lẽ là do ngại ngùng khi nhìn hắn, cậu dùng tay che hết đôi mắt. Xuyên qua kẽ ngón có thể nhìn thấy lông mi đen nhánh của hắn.

Đôi mắt xinh đẹp bị che lại, Phong Dã cảm thấy tiếc, hắn thích đôi mắt màu hổ phách kia nhất.

Có lẽ do những người yêu nhau sẽ tự hiểu lòng nhau nên giây sau, hắn thấy Lạc Uẩn thả tay xuống, đôi mắt xinh đẹp lộ ra.

Trong mắt thấm hơi nước, mặt cậu đỏ vô cùng, vì da trắng nên khuôn mặt thanh tú đầy nước.

[Đôi mắt thật đẹp]

[Quả nhiên vợ xứng đôi với mình nhất]

[Mình muốn nhìn, vợ ngoan ngoãn cũng có thể thần giao cách cảm.]

"Thật ra không phải là cảm ứng." Lạc Uẩn mím môi, có chút thất thần nói, "Là em nghe thấy..."

Nghe thấy? Nghe thấy cái gì?

Vừa rồi hắn... không nói chuyện đâu nhỉ?

Phong Dã bắt đầu tự nghi ngờ bản thân, câu này có lượng thông tin quá lớn, vậy nên hắn quên mất mình đang làm gì, chỉ là hắn đã mau chóng hoàn hồn lại.

“Phong, Phong Dã.” Cậu gọi tên hắn.

[Ơi? Vợ làm sao vậy?] Phong Dã không nói ra được, thầm trả lời trong lòng theo bản năng.

"..." Khuôn mặt Lạc Uẩn bỗng chốc đỏ lên.

Cậu muốn nói gì nhỉ?

Lòng cậu loạn vô cùng, Lạc Uẩn nuốt nước miếng, giơ tay sờ hàng mi phẳng phiu của Phong Dã, thật lâu sau mới nhả ra một câu: "Cái đó... Cảm ơn anh."

Tim cậu đập thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, cậu vội ngồi dậy, muốn giúp Phong Dã xử lí một chút.

Nhưng cậu đánh giá mình quá cao, vừa đứng lên trọng tâm đã không vững, ngã xuống sàn nhà. Phong Dã nheo mắt, vội đỡ lấy cậu, định nói cậu lại muốn bị dạy dỗ hả?

Hắn giật môi nhưng không tiện, vậy nên nuốt lại lời muốn nói.

Sau khi xử lí xong, Phong Dã giơ tay xoa vành tai cậu, nói không nhanh không chậm: "Em đoán xem có ngọt giống bơ không?"

"... Có thể đừng thảo luận chuyện này không?" Lạc Uẩn nuốt nước miếng.

Phong Dã nhướng mày: "Em không hề mong chờ kết quả xíu nào hả?"

"Không... mong, chuyện này tự anh biết là được rồi." Mặt Lạc Uẩn đỏ bừng.

Phong Dã nheo mắt, sắp xếp lại rồi nói: "Vừa rồi em nói có thể nghe thấy là có ý gì?"

Hắn muốn hôn Lạc Uẩn, môi sắp chạm lên mới nhớ ra gì đó: [Đành hôn mặt vậy]

Hắn mở miệng cắn khuôn mặt Lạc Uẩn.

Thịt má của Lạc Uẩn vốn đã không nhiều, chưa cạp hai cái mà đã đỏ một mảng.

"Em bảo là em có thể nghe thấy suy nghĩ của anh." Lạc Uẩn lau nước miếng trên má, ôm khuôn mặt rõ nét của Phong Dã, ánh mắt nghiêm túc.

"Em không chê, chỉ là anh nói sai rồi... Em không ghét bỏ đến thế, sau này còn như vậy thì có thể hôn em." Nói xong, Lạc Uẩn nghĩ, cảm thấy nói chỗ nào đó sai sai.

Phong Dã nao nao, trong mắt hiện vẻ không thể tưởng tượng.

Có thể nghe thấy thật à?

Giây tiếp theo, môi hắn bị lấp kín, một nụ hôn kéo dài hoàn toàn do Lạc Uẩn chủ động.

"Anh có sợ không?" Lạc Uẩn rất căng thẳng, cậu không biết thái độ của Phong Dã đối với chuyện này.

"Sợ cái gì?" Phong Dã cầm ngọn tóc bên tai Lạc Uẩn, bàn tay mân mê không nặng không nhẹ.

"Em có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng anh đó." Lạc Uẩn nuốt nước miếng, "Chẳng khác nào anh không **, muốn gạt em cũng không được.

"À..." Phong Dã dừng một chút, nhìn Lạc Uẩn, giọng nói lộ ra nụ cười lười nhác -- "Vậy nên em sẽ biết anh đang nghĩ gì hả?"

Lạc Uẩn sửng sốt, sau đó khuôn mặt đỏ bừng. Cậu thật không ngờ, phản ứng của Phong Dã không phải là lo lắng mà là không đàng hoàng thử nghiệm cậu.

"Em... Em không nghe thấy." Đầu cậu sắp nổ tung đến nơi, thuận miệng biên lời nói dối. Cậu muốn rụt tay về nhưng cổ tay lại bị nắm chặt.

"Không phải em nói em có thể nghe thấy hả?" Phong Dã cười cậu, "Xem ra là... gạt anh hả?"

Khó khăn lắm mới thoát được hắn, Lạc Uẩn lập tức trốn chui vào ổ chăn.

"Sao lại trốn mất rồi, không nghe được thật hay làm bộ không nghe được vậy?" Giọng điệu của người bên ngoài mang theo chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng lại cưng chiều.

Mặt Lạc Uẩn nóng bừng, nói: "Không nghe được, dù sao bây giờ cũng không nghe được!"