Chuyển ngữ: Hoa Hoa nè
- ---
Tên quỷ đó chẳng hề cho Lương Diệp thời gian để bối rồi, xuống giường rồi chạy mất dạng.
Chỉ làm khổ thái tử điện hạ.
Trong cuộc đời xuôi chèo mát mái của Lương Diệp, theo tính toán thì lẽ ra hắn nên gặp được một cô gái, hai người sẽ yêu thương nhau như cha mẹ hắn bây giờ, sau đó cả hai sẽ tình nồng giữ ý, sau khi hỏi cưới thì đưa nàng về Đông Cung làm thái tử phi của hắn, cuối cùng thì sinh thêm mấy đứa con, vậy là viên mãn.
Sư thúc đã tính cho hắn rồi, thái tử phi định mệnh của hắn là một tiểu thư khuê các dịu dàng thùy mị, hai người là một đôi trời sinh, đông con nhiều cháu.
Khi còn nhỏ hắn không phải chưa từng suy nghĩ đến điều đó, nhưng giờ thứ quẩn quanh tâm trí hắn lại biến thành tên lệ quỷ vô lại kia, trong bộ não học sách thánh hiền chỉ còn toàn những bóng hình triền miên giữa gối chăn. Gã lệ quỷ đeo một gương mặt chẳng khác hắn là bao, đầu mày khóe mắt lại luôn mang theo chút cười dịu nhẹ, hơi thở lạnh lẽo đi theo khi gã khom lưng.
"Tiểu điện hạ, kêu lên một tiếng cho ta nghe có được không?"
"Há miệng ra, cho ta hôn một cái".
"Đừng khóc, không thích sao?"
"... Nhãi ranh, nhẹ thôi!"
"Ta thấy ngươi muốn chết, chết đi xuống đây với ta".
"Không được cắn cổ ta đồ chó này".
"Điện hạ... Điện hạ!" Văn Tông đập bàn một cái, quát.
Lương Diệp giật thót, ngồi bật dậy, hắn đỏ mặt đứng lên hành lễ, "Em chào thái phó".
Văn Tông nhíu mày lắc đầu.
Lương Diệp cũng không rõ mình có ý gì, hắn vô cùng ghét tên lệ quỷ kia, nhưng lại không thể phủ nhận việc hắn rất muốn gặp lại đối phương, dù chỉ là để hỏi được một cái tên, sau khi bối rối hắn vẫn làm một chuyện tồi tệ.
Dùng chút thủ đoạn, hắn giấu đi sự thật mình và gã kia đã làm việc tình ái, ngay cả sư phụ và sư thúc hắn cũng không phát hiện ra.
Chớp mắt lại qua hai năm, cuối cùng Lương Hoa cảm thấy mình có thể buông gánh được rồi bèn chuẩn bị truyền ngôi cho hắn để mình đưa Vương Húc Toại đi tận hưởng cuộc sống, nhưng có một khó khăn không nhỏ mà họ đang gặp phải, đó chính là Lương Diệp mãi không chịu cưới thái tử phi.
"Con à, năm nay con đã cập quan rồi, Tiêu Viêm và Kỳ Minh cũng tầm tuổi con mà con chúng đã biết chạy rồi đó". Vương Húc Toại nhìn hắn sầu não, "Con gái của đại thần trong triều nhiều như thế, con không ưng mắt được ai trong buổi tiệc ngắm hoa hôm trước sao?"
Lương Diệp mỉm cười lắc đầu, "Thừa An cũng chưa lấy vợ mà?"
"Con sao có thể so sánh với người ta được?" Vương Húc Toại lại càng buồn hơn, "Thừa An vừa ra khỏi cửa con gái khắp Đại Đô đều khao khát được lại gần, Nguyệt Lệ quay về Đông Thần rồi vẫn còn tương tư, mấy quận chúa suốt ngày tranh giành nhau vì thằng bé. Còn con, ra đường đến chó còn không thèm sủa, con ơi tỉnh táo lại đi".
"..." Lương Diệp cúi đầu sờ mũi.
"Chiều quá rồi, mấy ngày nữa trẫm sẽ cho người đi chọn thái tử phi cho nó". Lương Hoa - sốt ruột muốn quăng gánh bỏ chạy, đập bàn một cái, lấy một ngày làm ngày tuyển phi cho Lương Diệp.
Tranh chân dung cuồn cuộn được đưa vào Đông Cung.
"Anh, sao anh không muốn có thái tử phi?" Sung Hằng trèo lên trên xà nhà, háo hức muốn nhảy xuống thử xem.
Lương Diệp gác hai chân lên cột giường nằm gối tay đọc sách, nghe vậy thì ỉu xìu đáp: "Em thì biết gì, anh sống thanh tịnh".
Sung Hằng vỗ tay, "Em hiểu rồi".
Lương Diệp bật cười, "Em biết gì chứ".
Sung Hằng nhảy tót xuống từ trên xà nhà, bị Khưu Cam từ đâu xuất hiện đỡ bằng lưng, Sung Hằng liền phụng phịu, "Muốn anh bế cơ!"
"Điện hạ đang bận tuyển phi kìa". Rõ ràng Khưu Cam được Vương Húc Toại dặn dò, bế Sung Hằng nói với Lương Diệp: "Điện hạ, hoàng hậu nương nương nói ngài phải quyết định trước mùng tám, nếu không bệ hạ sẽ quyết định thay ngài".
Lương Diệp úp sách vào mặt rên rỉ.
Khưu Cam nhịn cười, bế Sung Hằng đang quơ quào đi ra cửa.
Lương Diệp nằm một lát, rồi như đã hạ quyết tâm, đứng dậy đi đến ống đựng tranh bên cạnh bàn, thuận tay cầm một cuộn tranh lên.
Vừa cởi dây, bức tranh lập tức biến thành giấy vụn rơi ra khỏi tay hắn.
Hơi thở lạnh băng vừa lạ vừa quen ập tới từ phía sau, Lương Diệp bị một vòng tay kéo vào lòng. Đối phương gác cằm lên vai hắn một cách vô cùng tự nhiên, thân mật ôm eo hắn rồi cười nói: "Lương Diệp à, hình như ngươi cao lên rồi".
Lương Diệp đột ngột nín thở, bàn tay cứng đờ giữa không trung bắt đầu run rẩy. Hắn siết chặt nắm tay chống xuống bàn, nhưng bị tên kia tách ra và đan mười ngón tay vào nhau, "Ta đáng sợ đến vậy sao?"
Dứt lời, gã nghiêng đầu khẽ hôn vào vành tai hắn.
Lương Diệp hít một hơi thật sâu, nghiến răng: "Không phải ngươi đã đi rồi à?"
"Ai nói ta đã đi?" Gã ngạc nhiên: "Ta chỉ nằm ngủ trên giường ngươi một giấc thôi".
Lương Diệp xoay ngoắt lại nhìn gã chằm chằm, phẫn nộ lên án: "Dối trá! Rõ ràng ngươi đã đi hai năm!"
Sắc mặt vốn là một màu xanh trắng của gã giờ đã có vẻ bình thường hơn hẳn, ngoài việc thiếu sinh khí ra thì trông gã đã không khác gì một người sống. Gã chớp mắt ra vẻ vô tội, diễn trò: "Vậy sao? Ta chỉ thấy như ra ngoài đi dạo một vòng".
Lương Diệp lạnh lùng nhìn gã, "Ngươi quay lại để làm gì?"
Một nụ cười u ám hiện lên trên gương mặt người nọ, gã ghé sát lại gần, chạm vào chóp mũi hắn, "Ta nghe nói ngươi muốn nạp thái tử phi?"
"Ha". Lương Diệp cười khẩy, "Cô muốn nạp phi, thì có liên quan gì đến thứ quỷ ma như ngươi?"
"Cũng không tính là không liên quan". Đối phương đè hắn bên cạnh bàn, vung tay lên một cái, toàn bộ những bức tranh đều hóa thành tro bụi. Gã tủm tỉm cười nói: "Đến khi chết ta cũng chưa từng thành hôn, vậy ngươi cũng đừng hòng".
Khoảng cách quá gần, đầu Lương Diệp ong ong, mọi lời đối phương nói ra đều biến thành tạp âm, hắn chỉ ngửi được hương hoa thoang thoảng từ người gã, thêm cả chút quỷ khí lành lạnh âm u. Qua hai năm hắn đã cao lên nhiều, xấp xỉ cao bằng đối phương rồi, chỉ cần hắn muốn thì có lẽ sẽ có thể thoải mái ôm gã vào lòng.
Lương Diệp chăm chú nhìn vào đôi môi tái nhợt của gã, hắn có nghe ra đối phương đang nghi ngờ, nhưng không có kiên nhẫn để xem gã nói cái gì.
Mùi hoa quái dị đó xuất phát từ nơi cần cổ đối phương, khi tình cảm trào dâng sẽ có một đóa hoa hải đường nở rộ ở sau gáy gã, hắn đã từng nếm thử từng cánh một.
Nhưng thời gian đã qua quá lâu, và những hồi ức đó lại mang theo chút thương cảm.
"Ngươi... phá hỏng hết các bức tranh rồi, cô biết cưới ai?" Lương Diệp cụp mắt, nhấc tay, chậm rãi đặt lên lưng gã, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận rõ ràng tấm lưng cứng còng của đối phương trong chớp mắt.
"Đương nhiên là ngươi không thể cưới ai cả". Đối phương cười giễu cợt, cúi xuống hít ngửi phần cổ hắn, có lẽ là đang nghĩ xem chỗ nào thì ngon miệng để ra tay, "Ta bị thương nhẹ, để ta hấp thu đôi phần tinh khí trước bồi bổ có được không?"
Hai năm trước tên này đã là như thế, lấy đi hầu hết tinh khí của hắn, lúc sắp đi còn hút đi rất nhiều máu của hắn. Nếu không nhờ đúng lúc đó sư phụ đi vắng thì Lương Diệp chắc chắn đã bị mắng té tát.
Cuối cùng Lương Diệp cũng xâu chuỗi lại được, hắn ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt không khác gì người thường kia, trầm giọng: "Hai năm qua ngươi đã dùng máu và tinh khí của ta để tu luyện, và càng trở nên mạnh mẽ hơn".
Đối phương từ từ nở nụ cười, "Thật là thông minh".
Sắc mặt Lương Diệp trở nên vặn vẹo, "Vậy khi đó ngươi nói thích ta, nên mới tình nguyện nằm xuống cho ta..."
Gã ôm hắn cười khằng khặc, nhìn hắn bằng ánh mắt hưng phấn lại thương hại, "Điện hạ thân yêu của ta, song tu của quỷ là lấy âm bổ dương hoặc lấy dương bổ âm, hai ta đều là nam, đương nhiên ta không thể lấy âm được, tất sẽ phải lấy dương của ngươi, ta còn rất thích nhìn ngươi khóc để ta... Chà, ngươi sẽ không cho những lời âu yếm đó là thật chứ?"
Mắt Lương Diệp nhìn gã như mang theo cả ngàn dao.
"Ôi chao". Đối phương vui vẻ nói: "Vậy chẳng phải ngươi vẫn luôn nhớ mong ta suốt hai năm qua? Có phải là nhớ ta muốn phát điên lên không? Vừa rồi ý ngươi nói là muốn cưới ta à?"
Như là nghe được một chuyện cười cực kỳ hài hước, gã ôm vai hắn cười ngả nghiêng.
Mặt Lương Diệp tối sầm, nhưng không hề buông tay dù chỉ một chút.
"Đồ ngu". Tên quỷ chợt tắt nụ cười, nhìn hắn với vẻ khinh miệt, "Đúng là chán, ta đi tìm người khác".
"Ngươi tìm ai?" Lương Diệp dồn sức, một tay ép gã sát vào người mình, mắt nhìn chăm chú không rời.
"Ha, đương nhiên là đi tìm một đứa khác không chơi ngu rồi". Đối phương cười khẩy một tiếng, muốn gạt tay hắn ra, nào ngờ Lương Diệp không hề hấn gì. Gã sững sờ, thử lại một lần nữa nhưng vẫn không thể thoát ra ngoài.
"Hai năm qua, ngày nào ta cũng nghĩ cách làm sao để trói ngươi lại". Lương Diệp buồn rầu rũ mắt, ngả đầu ghé sát vào cổ gã, "Vậy nên ta đã bị sư phụ mắng là học hư, chịu không biết bao nhiêu khổ cực, kết quả ngươi chỉ trêu đùa với ta thôi".
Tên quỷ đẩy đầu hắn ra với thái độ ghét bỏ, "Cút ra, toàn hơi người".
Lương Diệp thuận theo ngửa đầu lên, dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn gã chằm chằm, "Chắc chắn ngươi đang lừa ta, rõ ràng ngươi có thích ta, ngay cả ngoại hình ngươi cũng phỏng theo ta".
"... Vốn dĩ ta đã trông thế này rồi". Gã quỷ bị hắn siết đến xanh mặt, "Chết tiệt, buông tay ra!"
"Ta không tin". Lương Diệp lẩm bẩm: "Ngươi đến lúc nào không đến, lại chỉ chờ lúc ta muốn nạp phi ngươi mới đến, còn nói không cho ta cưới người khác, nói muốn đi tìm người khác để kích thích ta..."
"Chờ đã". Gã quỷ nhíu mày, khó hiểu, "Ta đến tìm ngươi là do ta bị thương, muốn bồi dưỡng".
Lương Diệp vui vẻ nở nụ cười, gật đầu nói: "Thấy chưa, rõ ràng trong lòng ngươi có ta".
Gã kinh ngạc: "Lương Diệp, não ngươi có vấn đề à?"
Nụ cười biến mất trên gương mặt, Lương Diệp ghì chặt cánh tay, hắn cẩn thận cảm nhận quỷ khí nóng nảy trên người đối phương, tay còn lại giơ lên cho gã xem, tủi thân mà nói: "Trên này là lệnh Phược Quỷ mà ta xăm lên, xăm từng chút một đau lắm, nửa đêm ta đều phải lén khóc".
"..." Tên quỷ lẳng lặng nhìn hắn, "Chỉ là thứ đồ hạ cấp... A!"
Mắt Lương Diệp sáng long lanh nhìn vào vết thương rỉ máu trên cánh tay gã, "Không phải hạ cấp, ta dùng cấm thuật. Sư phụ đánh ta suýt chết ta cũng không nói ra ngươi".
Gương mặt gã trở nên dữ tợn, một nụ cười u ám xuất hiện: "Nhãi ranh ngươi dám bẫy ta?"
"Ta không có ý định dùng nó với ngươi, nhưng ngươi lại nói ngươi không cần ta nữa". Lương Diệp buồn bã nhìn gã, thò tay ra cầm vào chỗ vết thương, "Ngươi dụ dỗ ta lên giường với ngươi, hại ta không thể nhớ thương được người nào khác, tốn bao công sức ta mới quyết tâm nạp phi mà ngươi lại quay về trêu ghẹo ta, chỉ hơi không đúng ý ngươi thì ngươi lại muốn đổi người khác... Sao có thể?"
Tên quỷ cười khẩy một tiếng: "Ranh con, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
"Không biết, vì ngươi chưa từng nói tên của ngươi cho ta biết". Lương Diệp mỉm cười, cắn rách môi ghé sát vào, "Không phải ngươi muốn được bồi bổ sao?"
Gã nhìn bờ môi dính máu của hắn mà không thể rời mắt, nuốt nước bọt cái ực. Đôi môi thấm máu lại gần, xúc cảm ấm áp trôi tuột xuống cổ.
Việc xảy ra sau đó không thể ngăn cản.
Sau một đêm quay cuồng hỗn loạn, Lương Diệp ôm tên quỷ lạnh băng trong lòng, mê muội với đóa hải đường nơi cần cổ gã, muốn vươn tay lên chạm vào nhưng lại bị tóm lấy cổ tay.
"Đừng làm phiền ta". Trông đối phương có vẻ không vui.
Còn Lương Diệp thì rất vui, hắn không dùng tay chạm nữa mà áp sát vào hôn lên vết khâu đã gần như biến mất trên bả vai gã, "Có phải ta đã giỏi hơn không?"
"... Cút". Đối phương giống như muốn bóp nát đầu hắn.
Lương Diệp tự cho đó là lời khen, rúc vào bên người gã. Lá bùa vàng hóa thành xiềng xích chạy từ cổ xuống quấn quanh cổ chân thon, cuối cùng chui thẳng vào da thịt ở cổ tay Lương Diệp, rồi nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
"Ngươi sẽ không chạy thoát được nữa". Lương Diệp thỏa mãn thở hắt ra, nũng nịu hôn lên cổ gã, "Làm thái tử phi của ta đi, ta xây cho ngươi cung điện đẹp nhất, tinh khí và máu đủ hết, ta nuôi ngươi".
Gã quỷ nhìn hắn bằng ánh mắt khó tả, "Ngươi điên rồi, sống yên ổn thì không muốn".
Lương Diệp thò tay ra sờ lên cái bụng bằng phẳng của gã, "Ngươi có thể sinh thật nhiều con cho ta không?"
Và suýt nữa bị con quỷ nọ cắt đứt cổ.
- -
Gần đây tâm trạng của thái tử điện hạ rất tốt, mọi người trong cung đều nhất trí cho rằng hắn đã chọn ra được thái tử phi hợp ý mình.
Đúng là Lương Diệp đã chọn được thái tử phi mà mình thích, còn nhốt người đó vào Đông cung.
Nói là nhốt thì cũng không hẳn, con quỷ nọ cũng thực sự có bản lĩnh, nếu cố gắng thì có thể thoát thân, nhưng Lương Diệp về cung liền kéo gã đi làm này làm kia, muốn tinh khí cho tinh khí, đòi máu cho máu, phục vụ đến tận răng.
Cuối cùng khi kéo gã đi tắm Lương Diệp đã hỏi ra tên của đối phương.
"Ngươi nói gì?" Lương Diệp sững sờ.
"Trẫm... tên Lương Diệp..." Mái tóc dài của tên quỷ xõa tung bên bể tắm, gương mặt gã trắng nhợt nhưng đuôi mắt lại đỏ bừng thấy rõ, "Cho ta!"
Lương Diệp nén nỗi kinh hoàng xuống đáy lòng, kéo người vào trong vòng tay.
Đến khi gã quỷ lấy được dương khí trên người hắn rồi liền dùng đủ loại chiêu trò để đòi trở về. Lương Diệp cắn vào bả vai đã không còn vết khâu của gã mà rên rỉ, lại bị gã bóp cổ ép ngửa đầu lên.
"Bên cạnh chính là điện Nghị Sự, điện hạ có muốn vào xem không?" Nụ cười của con quỷ xấu xa đến tàn độc.
"Không". Hắn nghiến răng từ chối, "Ngươi dám!"
Nhưng đối phương có vô số thủ đoạn, thích nhất là thách thức giới hạn liêm sỉ của hắn, khắp cả hoàng cung này có lẽ không có nơi nào mà gã không dám đến chơi.
"Cô muốn giết ngươi!"
Lương Diệp cáu kỉnh túm lấy sợi dây xích nọ, gã quỷ sẽ càng thêm giận dữ, tung thủ đoạn trên trời dưới bể liên miên không dứt, dù lần nào Lương Diệp cũng điên lên trả thù nhưng đều bị chèn ép lại.
Đồi phong bại tục, mất hết thể diện.
- -
"Chúc mừng điện hạ". Tiêu Viêm cười nói: "Không biết cửu tiểu thư nhà họ Đàm là người thế nào để có thể lọt được vào mắt xanh của ngươi?"
Vai Lương Diệp nhói đau sau cú đấm của Tiêu Viêm, hắn cứng nhắc đáp: "Nhân phẩm tốt".
Con quỷ đó đêm qua cáu kỉnh suýt nữa cắn đứt vai hắn, không hề nghĩ đến việc hắn đã phải tốn bao nhiêu công sức để hắn có thể cưới gã một cách đường hoàng.
"Chỉ là gần đây trông ngươi tiều tụy quá". Tiêu Viêm nghiêng đầu, tỏ ra nghi ngại: "Bị ốm à?"
"Dạo này ngủ không ngon". Lương Diệp nhếch môi cười gượng.
Đâu chỉ ngủ không ngon, gần như đêm nào hắn cũng bị tên kia kéo đi làm trò phóng đãng, đả tọa tu luyện cũng bị cắt ngang, thứ đó sắp hút cạn hắn rồi. Ngay cả Tiêu Viêm cũng có thể nhìn ra, cha hắn cũng phải nhắc khéo rằng phải biết kiềm chế, may mà mấy năm nay sư phụ và sư thúc đã đi du lịch rồi, nếu không...
Nghĩ đến đây sống lưng Lương Diệp lạnh toát.
Đến tối trở về Đông cung, gã quỷ lặng lẽ hiện ra sau lưng hắn, chặn ngang ôm hắn vào lòng, "Sao hôm nay điện hạ về muộn thế?"
"Có việc quan trọng tốn thời gian". Lương Diệp sờ lên gương mặt trắng trẻo của gã, "Bây giờ nhìn ngươi giống hệt người thường".
Đối phương khẽ cười, "Nhờ cả vào điện hạ".
Gã bế Lương Diệp đi đến trước gương, đưa tay nâng cằm hắn lên, để hắn nhìn hai gương mặt gần như giống nhau hoàn toàn trong gương, "Ngươi nhìn hai ta bây giờ... ai trông giống quỷ hơn?"
Lương Diệp nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt và quầng thâm mắt phản chiếu trong gương, nhếch môi, "Ngươi muốn đi?"
"Ở bên ta, ngươi sẽ chết". Đối phương để hắn ngồi lên đùi mình, ôm lấy rồi cười, "Điện hạ à, ngươi có biết lệ quỷ là như thế nào không? Ta sẽ dây dưa ngươi đến chết, trước đây ngươi cho rằng ngươi không muốn để ta đi, thực chất là ta đang đầu độc ngươi... Đều là giả".
"Vậy vì sao giờ lại muốn nói thẳng với ta?" Lương Diệp mân mê môi gã một cách mê muội.
"Nể tình hai ta đều từng cùng là Lương Diệp". Lệ quỷ nhàn nhã ngả lưng ra sau ghế, bàn tay cũng không để yên mà lần mò qua lớp lưng áo của Lương Diệp, đặt hờ lên phần gáy hơi nóng lên của hắn, "Nhân lúc ta còn chưa muốn lấy mạng ngươi".
"Nhưng rõ ràng ngươi không nỡ đi". Lương Diệp nhìn theo tay gã, đưa tay lên ấn bàn tay kia áp vào gáy mình, cong môi cười: "Ngươi muốn xương cổ của ta sao? Đã nhiều lần ngươi muốn cắn chỗ đó, lần trước còn suýt nữa cắn đứt cổ ta, giờ lại nói bậy nói bạ... Chẳng phải là muốn lừa ta tình nguyện cho ngươi sao".
"Ừm". Đối phương xoa nắn sau gáy của hắn, nheo mắt đáp: "Vậy nên có đôi khi ta rất ghét người thông minh".
"Bỏ ý định đó đi". Lương Diệp giữ chặt tay gã, "Ta nuôi ngươi thành xinh đẹp thế này là để ngươi làm thái tử phi, sau này ngươi chính là hoàng hậu của ta, nếu ta chết rồi thì khác nào ngươi phải ở góa?"
"Ta đã chết rồi". Con quỷ liếm bên răng nanh sắc nhọn.
"Ờ". Lương Diệp nắm cằm gã, vươn tay sờ vào hàm răng dính máu và ngạc nhiên: "Ngươi lại ăn linh tinh cái gì rồi?"
"Một con hổ, chỉ uống máu của ngươi thì ta sẽ chết". Đối phương bị hắn giữ miệng đến phiền, gã nghiêng đầu sang một bên, "Ngươi cho ta ăn khúc xương đó thì ta sẽ không đói nữa".
"Mơ đẹp ghê, ăn không no thì chịu đói đi". Lương Diệp nhíu mày: "Ngoài ta ra ngươi không được phép đụng vào ai hết, súc sinh cũng không được".
Nhành hoa của con quỷ đã đâm vào gáy hắn, nhưng Lương Diệp lại tỉnh bơ rút nó ra, "Uống ít thôi, mai ta còn phải lên triều".
Đối phương hầm hừ một tiếng ra vẻ không hài lòng, thò tay cởi thắt lưng của hắn cũng bị từ chối.
"Ta..." Lương Diệp buồn bã nói: "Quyết tâm sẽ sống thanh tịnh một thời gian".
Đối phương nhìn hắn đầy khiếp sợ, "Ngươi điên à? Ngươi muốn bỏ đói ta sao?"
"Đừng có diễn trò nữa". Lương Diệp bóp gương mặt trắng nõn của gã, "Ngươi tự nhìn mình đi, giờ ngươi còn giống người hơn cả người thật nữa, đừng được đằng chân lân đằng đầu".
Gã lệ quỷ liền nở một nụ cười xán lạn.
Chiêu trò giấu diếm đó của Lương Diệp diễn ra vô cùng thành công, cửu tiểu thư không rõ lai lịch được hắn cưới vào Đông cung, đối với lệ quỷ mà nói thì biến thành một cô gái quả là chuyện nhỏ.
Sau khi bái thiên địa, Lương Diệp bước đến trước mặt tân nương của mình và nhấc khăn đội đầu lên, có chút căng thẳng.
Gương mặt giống hắn như đúc đó được trang điểm khiến trái tim Lương Diệp loạn nhịp.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Lương Diệp nhìn gã cầm kéo cắt tóc mình mà không hiểu gì.
Gã quỷ cong đôi môi đỏ màu son cười với hắn, cười nham nhở: "Điện hạ này, bái xong thiên địa rồi mà tơ hồng của ngươi với mấy đứa con gái kia vẫn chưa đứt đâu".
Lương Diệp khiếp sợ hỏi lại, "Mấy người?"
"Sáu đứa". Con quỷ nở nụ cười dữ tợn, cầm kéo cắt thứ gì đó trong không khí. Xoạch một tiếng, một làn sương đỏ tươi nổ tung trước mắt.
Lương Diệp vô thức đưa tay ôm lấy ngực mình, dường như thực sự có thứ gì đã bị cắt đứt, cảm giác mất đi rồi không thể lấy lại được nữa khiến hắn ngẩn ngơ một lúc lâu.
"Có tiếc cũng muộn rồi". Gã tùy tiện vứt cây kéo ra ngoài, rơi xuống đất hóa thành một vũng máu bốc mùi, gã nhếch môi cười nhạt với Lương Diệp, "Ta đã ngứa mắt với mấy sợi tơ hồng đó từ lâu rồi, nếu ngươi không cưới ta thì ta thực sự không thể cắt đứt chúng nó".
Lương Diệp thoáng nhận thấy điều bất ổn, sống lưng chợt lạnh toát. Hắn nhíu mày nhìn gã, "Ngươi..."
"Giờ đây giữa hai ta đã có tơ hồng, cuối cùng cũng có thể thoải mái đụng chạm rồi". Miệng tên quỷ nở rộng ra thành một hình cong quái dị, móng tay màu xanh đen đột ngột bấu vào gáy hắn, đâm xuyên qua da thịt chạm trực tiếp vào khúc xương nọ, và rồi điệu cười của kẻ đắc thắng được cất lên.
"Thái tử phi của ngươi muốn ngươi chia cho một nửa cốt tiên, không quá đáng phải không?"
- ---
Vừa làm vừa sợ ma các mom ơi sốp nhát lắm 🥹🥹🥹 tại vì thế nên mới ngâm lâu đó (chứ không phải tui mải đò đưa đâu nghen)