Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ôm Trăng Sáng

Chương 220




Chuyển ngữ: Hoa Hoa nè

- ---

Nhạc Cảnh Minh ngắt đi bông hoa hải đường âm tà kia và nghiền thành tro ngay tại chỗ, sắc mặt lạnh lẽo.

"Cái thứ quỷ quái gì cũng dám dây dưa, sợ mình chết chậm quá hay sao?" Tiêu Xuân Hòa ngoắc ngoắc sợi rễ đen, chợt biến sắc mặt, "Tiểu Diệp Tử, gã không làm gì con đó chứ?"

Lương Diêp đang ôm gáy lập tức nhăn nhó.

Lát sau, hắn cởi trần quỳ dưới đệm, những vết trói chằng chịt trên tấm lưng thon và phần vai cổ, phần ngực còn có một dấu tay dữ tợn, duy chỉ có dấu hôn mờ ám màu đỏ tươi trên cổ là nổi bật hơn cả.

Tất cả những người ở đây đều là người từng trải, chỉ nhìn qua là biết đã xảy ra chuyện gì. Mặt mũi ai nấy đều đen kịt.

Vương Húc Toại quay đầu muốn xách kiếm đi, cả giận: "Ta đi giết nó!"

"A Húc bình tĩnh đã". Lương Hoa đứng cạnh vội vàng giữ lại, "Xem con có bị thương hay không trước".

"Nó đã làm gì con rồi?" Vương Húc Toại tức giận đến đỏ cả mắt.

"Con đánh nhau với gã hai lần, có điều chưa thể làm gã bị tổn thương". Lương Diệp lạnh mặt quỳ ở đó, nghiêm nghị nói: "Thứ này thủ đoạn hiểm ác tàn độc, con muốn xin sư phụ giúp đỡ".

Mấy người còn lại chìm vào im lặng.

Hiển nhiên là thái tử điện hạ chưa hiểu được ý của mẹ mình.

"Khụ, nó..." Tiêu Xuân Hòa nhắc hắn mặc áo vào hẳn hoi, khéo léo hỏi: "Có phải là yêu nữ không? Có bị rơi vào ảo cảnh gì không?"

"Là nam". Lương Diệp trầm giọng đáp: "Con cũng không rõ đó có phải ảo cảnh hay không".

Tiêu Xuân Hòa bụm mặt, Lương Hoa nhìn con trai mình ngập ngừng muốn nói lại thôi, Vương Húc Toại nổi giận đùng đùng, như muốn bóp nát thanh kiếm trong tay.

"Đã từng làm chuyện chăn gối hay chưa?" Nhạc Cảnh Minh dứt khoát nói, mặt không đổi sắc.

Lương Diệp ngỡ ngàng nhìn hắn, lúc này mới đỏ mặt, "Đương nhiên là chưa!"

Hắn muốn giết thứ đó còn không kịp, sao có thể... Huống chi gã lại là một con quái vật ghê tởm.

Mấy người lớn liền lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Thời gian tới đây đừng ra khỏi cung, ở yên trong đây tĩnh tâm". Nhạc Cảnh Minh lạnh mặt nói: "Đạo tâm không vững mới có thể khiến tà vật thừa cơ lẻn vào, không cần bận tâm đến thứ khác".

"Vâng". Lương Diệp rũ mi, sau gáy vẫn âm ỉ nóng.

Đêm, trong Đông cung của thái tử.

Bàn tay đen sì bắt lấy tấm chăn mềm, chủ của bàn tay đột ngột biến sắc mặt, nhanh chóng lùi ra sau lại bị ma trận những lá bùa chặn đường.

Tiêu Xuân Hòa ngồi xổm trên xà ngang vung vẩy thanh kiếm gỗ đào trong tay, nhướng mày: "Ồ, lại còn là một con lệ quỷ oán khí tận trời, đã tu thành hình người rồi này".

Nhạc Cảnh Minh đứng chắn trước cửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ đeo mặt nạ quỷ kia, cất lời khách sáo: "Đạo hạnh của các hạ cao thâm, học trò của ta không thù không oán với ngươi, cớ sao lại phải gây khó dễ với đứa trẻ".

Người tên kia cứng đờ, gã khó chịu tặc lưỡi một cái, đôi mắt phía sau mặt nạ hơi hiện ý cười. Gã khoanh tay tựa vào cột giường, nhởn nhơ đáp: "Ta thấy nó đáng yêu, chỉ trêu chút mà thôi, hai vị không cần phải chuyện bé xé ra to như vậy".

"Thì ra cách chơi của đám quỷ yêu các ngươi là trồng hoa vào thần hồn xương cốt của trẻ con". Tiêu Xuân Hòa nhếch môi cười khẩy nhìn gã, "Nếu để chậm nửa canh giờ thì Tiểu Diệp Tử nhà ta chỉ còn lại bộ xương khô thôi".

"Chẳng phải ta đây đã đến sát giờ để giải cho nó rồi sao?" Tên này dang hai tay ra vẻ bất đắc dĩ, rồi chợt kêu lên một tiếng: "Hay là ta đã đến muộn, đi đời rồi hả?"

Thái độ xúc phạm đó thành công chọc giận Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuân Hòa. Năm xưa hai người này cũng từng là nhân vật chọc trời khuấy nước một thời, không thể chấp nhận cho tên quỷ này ngông cuồng như vậy. Ngay lập tức tẩm điệm chìm trong tiếng đao kiếm va chạm, ánh sáng lạnh không ngừng lóe sáng.

Trọng binh bao vây kín cả Đông Cung, Vương Húc Toại và Lương Hoa đứng ngoài cửa, bên cạnh là quán chủ Thái Cực quán Hạng Mộng dẫn theo đoàn đồ tử đồ tôn, quyết tâm phải thu phục thứ này.

Lương Diệp lười biếng ngáp một cái, nhìn quanh mật thất dán đầy bùa chú, chuông trấn hồn và tia giữ phách treo khắp nơi. Hắn múa may thanh kiếm gỗ đào trong tay, trong lúc mơ màng quả nhiên nghe được tiếng kêu gào thảm thiết từ phía trên vọng xuống, hắn chán ghét nhăn mày.

Khi trời tảng sáng, cửa mật thất được mở ra.

Nhìn qua thấy Nhạc Cảnh Minh bị thương nhẹ, Tiêu Xuân Hòa thì không sao, nhưng sắc mặt thì đen sì, "Cái thứ đại nghịch bất đạo đó, chiêu số của nó ta thấy rất quen, nhất định là nghiệp chướng nảy nòi ra từ môn hạ của ngươi".

Nhạc Cảnh Minh lắc đầu, "Ta không nhớ mình có nhận kẻ này".

Lương Diệp ngái ngủ bò dậy khỏi đệm cói, Tiêu Xuân Hòa hằm hè vỗ vào đầu hắn một cái, "Thứ này bị sư phụ con đánh phất trần một cái liền hồn phi phách tán, sau này bớt chạy lung tung với bọn Tiêu Viêm cho khỏi dính dáng đến mấy thứ bẩn thỉu đó".

"Cảm ơn sư phụ, cảm ơn sư thúc". Lương Diệp ngồi khoanh chân ngoan ngoãn gật đầu.

Nhạc Cảnh Minh lấy từ trong tay áo ra ba đồng tiền vàng đưa cho hắn, "Đặt cái này trước ngực, bảo vệ thần hồn".

Lương Diệp làm theo ngay, bỏ đồng xu vào trong vạt áo. Chợt thoáng thấy trong tay áo Nhạc Cảnh Minh có sợi tua rua đỏ, hắn tò mò thò tay kéo nó ra, Nhạc Cảnh Minh cũng để mặc hắn nghịch.

"Đeo vào ngọc bội, cầm lấy mà chơi". Nhạc Cảnh Minh chấm một vết chu sa lên mi tâm của hắn, "Những ngày qua con đã mệt mỏi rồi, về nghỉ ba ngày đi, ta sẽ kiểm tra bài sau".

Vừa nghe đến bài tập Lương Diệp liền đau đầu, hắn cầm tua rua đứng lên bỏ chạy, "Con biết rồi sư phụ!"

Tiêu Xuân Hòa nhìn hắn chạy đi mất, bất đắc dĩ nói, "Ngươi cứ chiều nó đi".

Nhạc Cảnh Minh liếc hắn, "Ta có cảm giác thứ kia chưa dùng hết sức".

"Ngươi cũng nhận ra?" Tiêu Xuân Hòa xoa cằm, "Vừa rồi ta đã thấy không ổn, nó thực sự muốn dồn ta vào chỗ chết nhưng ngươi vừa xuất hiện là nó giảm sức lại, này, có phải ngươi lại trêu phải cái gì kh... ui cha!"

Nhạc Cảnh Minh phất cho hắn một cái vào mặt, "Đừng nói bừa".

Tiêu Xuân Hòa bĩu môi.

"Quay về quán Thái Cực". Nhạc Cảnh Minh đứng lên: "Ta muốn điều tra lai lịch của nó".

- -

Tà vật đã biến mất, cuối cùng cuộc sống của Lương Diệp cũng quay trở về quỹ đạo ban đầu. Ban ngày hắn bận bịu vòng quanh, đến tối lại phải theo sư phụ tu luyện tập võ. Xuân đi thu đến, chẳng mấy chốc hắn đã quên bẵng đi kẻ kia.

Trong ngày sinh nhật lần thứ mười tám, hắn với hội Tiêu Viêm và Bách Lý Thừa An kéo nhau đi uống vụng Tiên Nhân Túy của sư phụ mang về, ôm bình rượu say bất tỉnh nhân sự.

Trong cơn say mơ màng, hắn rơi vào một vòng ôm xa lạ lại có chút quen thuộc.

"Đánh không lại thì mách sư phụ và cha mẹ đến giúp..." Kẻ đó hung ác nhìn hắn, cười gằn: "Ngươi là trẻ con tám tuổi à?"

Lương Diệp đập mạnh vào vai gã, "Ta còn uống được! Tiêu Viêm, đưa cho ta!"

Người ôm hắn vặn vẹo cần cổ, liếc mắt nhìn xuống môi hắn, nhếch miệng cười, "Cho ngươi cái gì?"

Một luồng khí lạnh vọt thẳng vào tim, Lương Diệp lập tức tỉnh táo hơn phân nửa. Hắn nhìn chằm chằm cái mặt nạ dữ tợn kia, sởn gai ốc khắp người, rồi đột ngột đẩy gã ra xoay người đứng dậy, gằn giọng: "Thế mà ngươi không chết?"

"Người đã chết rồi sao còn chết được nữa?" Gã đàn ông cười tủm tỉm tiến lại gần hắn, "Tìm cái gì vậy? Tìm bùa hộ mệnh mà sư phụ cho à?"

Gã xòe tay ra, lá bùa vốn nằm trong người Lương Diệp liền hóa thành tro bụi.

"Hay là đồng xu ông ấy cho ngươi để bảo mệnh?" Gã cười nhẹ, tung tung đồng xu trong tay, chỉ sờ nhẹ vào chúng đã hóa thành những mảnh vụn và rơi leng keng xuống đất.

Lương Diệp lắc mạnh cái đầu đang còn hơi men, với tay lấy kiếm nhưng chưa kịp, bị người bóp cổ, "Ta không tiện ra tay với Nhạc Cảnh Minh không có nghĩa là ta tốt tính, ngươi để ta bị đánh một trận, tính bồi thường ta thế nào đây?"

"Đó là ngươi tự chuốc lấy". Lương Diệp cười khẩy.

Gã ghé sát vào, đôi mắt đen ngòm nhìn Lương Diệp chằm chằm, kiên nhẫn nói: "Chuyện giữa ta và ngươi tốt nhất là đừng để liên lụy đến người khác. Họ càng che chở ngươi ta sẽ càng không vui, Lương Diệp, đừng làm ta bực mình".

Lương Diệp híp mắt lại, lưỡi dao mảnh cắt qua, cắm thẳng vào cổ họng đối phương, dòng máu màu nâu đen bắn lên mặt hắn, mang theo mùi hôi nồng nặc và mùi thơm quái dị khiến hắn buồn nôn. "Vậy ta sẽ xử lý ngươi trước".

Nhưng gã không hề giảm sức mà còn cất tiếng cười dị hợm: "Tốt lắm".

Gã cầm vào tay hắn để rút lưỡi dao ra khỏi cổ, Lương Diệp cố hết sức cũng không thể thoát ra khỏi bàn tay gã. Và mũi dao dừng lại khi chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ với mắt hắn.

"Ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì ta cũng chỉ muốn một mạng của ngươi thôi". Đối phương áp sát, liếm đi máu dính trên mặt hắn, vừa thân mật vừa dịu dàng nói: "Nếu không, phụ hoàng mẫu hậu của ngươi, còn có đám bạn của ngươi nữa, ta sẽ giết hết giúp ngươi, ta không có ngươi cũng không được phép có".

Lương Diệp thở dốc, "Rốt cuộc ngươi... muốn làm gì!"

Thanh kiếm gỗ đào trượt ra khỏi tay áo và đâm mạnh vào eo đối phương, Lương Diệp giơ chân đạp vào bình rượu, dồn hết sức ép đối phương lui vào góc tường, hai tay nắm chuôi kiếm siết chặt lại, máu thịt màu xanh đen lập tức văng tung tóe. Những bình rượu xung quanh cũng đều nổ tung, Tiên Nhân Túy bên trong bắn lên khắp cả hai người.

Lương Diệp đè gã xuống dưới đất, nhân lúc đối phương mất tập trung cắm thẳng lưỡi dao mảnh vào mi tâm. Tấm mặt nạ dữ tợn đó tan thành nhiều mảnh, để lộ một gương mặt giống hắn như đúc.

Lương Diệp lập tức sững sờ tại chỗ.

Đôi mắt tối tăm không chút ánh sáng của gã chuyển động qua lại một cách cứng ngắc, môi cong lên thành một nụ cười quái dị, một đóa hoa hải đường lớn nở rộ nơi sau gáy, bộ rễ màu xanh đen vươn ra quấn chặt lấy kiếm gỗ đào và lưỡi dao của hắn, xoắn chặt khiến chúng nát vụn trong nháy mắt.

Gã dùng gương mặt giống hệt Lương Diệp để thở dài ra vẻ yếu ớt, máu đen chảy dài trên gò má, cười điên dại, "Đương nhiên là nghĩ cách làm sao để hành hạ ngươi rồi".

Lương Diệp chưa kịp thoát ra khỏi cú sốc đã bị bao vây trong những lớp cánh hoa hải đường đột ngột phình to ra. Bóng tối ập đến cùng với hương rượu nồng nàn, theo sau là ý thức dần chìm vào mê man trong kích thích mạnh mẽ, dập dờn giữa tầng tầng lớp lớp không kẽ hở.

Cánh tay với nửa tay áo rách rưới vươn ra từ những cánh hoa, đường cong cơ bắp dưới ánh trăng soi trở nên xinh đẹp hơn quá nhiều, mang theo vết máu và nước rượu nắm lấy ngưỡng cửa sổ, nhưng lại bị bộ rễ màu đen duỗi ra quấn lấy kéo vào trong.

Khi trời tảng sáng Lương Diệp mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Màn giường quen thuộc trong tẩm điện đập vào mắt, cảnh mơ hoang đường mà tuyệt đẹp đêm qua tràn vào trong tâm trí, sắc mặt Lương Diệp lập tức cứng lại. Hắn ngồi bật dậy, mặt từ xanh chuyển sang hồng, cuối cùng trở thành một màu đen sì.

"Thật vớ vẩn!!" Hắn kinh hãi vì mình lại mơ một giấc mơ phóng đãng như vậy, rồi lại thở phào vì đó chỉ là một giấc mơ.

Vừa thoáng nhẹ nhõm thì một cánh tay xanh đen đã choàng lên cổ, mùi hương quái dị quen thuộc lập tức bủa vây lấy hắn. Quay ngoắt lại, hắn lại bắt gặp đôi mắt độc ác và vui sướng nọ, mặt mũi liền trắng bệch.

Gã nằm chống tay lên đầu, lười biếng nghịch lọn tóc của hắn giữa những ngón tay, hồi tưởng lại: "Điện hạ rất là ngon miệng".

Lương Diệp đau đầu như muốn nổ tung, giận đến mức không nói nên lời, "Ngươi..."

Đối phương vỗ về phần lưng giúp hắn, có điều hả hê nhìn gương mặt vặn vẹo của hắn, thỏ thẻ nhận lỗi, "Xin lỗi nhé, không kiểm soát được".

Lương Diệp nhìn gã bằng ánh mắt giết người.

Thứ quỷ đó chạm vào lỗ thủng đang từ từ khép lại trên bụng và mi tâm gần như không còn nhìn thấy vết dao đâm, vuốt ve rễ hoa hải đường đang khâu các mảnh thân thể lại với nhau, hào hứng nhìn hắn, "Phương thức song tu này ta đã tìm rất lâu, lại không muốn tùy tiện tìm đứa nào đó vớ vẩn làm việc này, nhìn đi nhìn lại vẫn là cái mặt của chính mình trông ưng mắt hơn, ngủ với ngươi thêm vài lần xem chừng vết thương này cũng lành lại hẳn".

Lương Diệp nhìn chòng chọc vào đôi môi xanh trắng của gã, tuy đêm qua thực sự là hắn bị hơi say trong người làm cho mụ mị nên có ỡm ờ với thứ này, tuy hắn và gã có qua có lại... Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể chấp nhận chuyện kinh khủng này.

Hơn nữa thứ nọ vô cùng xảo quyệt, hắn tuyệt đối không được để bị lừa.

"Ta...!" Chưa dứt lời hắn đã bị chặn miệng.

Màn giường đã rủ xuống từ bao giờ.

"Điện hạ à, trong ngoài bất nhất đó nha".

- -

Ba ngày sau.

Mặt trời lên cao, Tiêu Viêm nhìn gương mặt tái nhợt phờ phạc của Lương Diệp thì hoảng hốt, "Điện hạ! Người sao vậy! Rượu đó dù có mạnh nhưng cũng không thể say đến mức này chứ?"

"À, ngủ không ngon". Lương Diệp day day thái dương, đờ đẫn bước đi.

Đương nhiên là hắn ngủ không ngon rồi, thứ kia quấn lấy hắn đủ ba ngày ba đêm, cũng không biết gã dùng thủ đoạn gì mà chẳng ai đến làm phiền họ, Lương Diệp gần như không thể ra khỏi giường... Cuối cùng hắn thực sự không chịu được nội tâm bất an, muốn đi học nên mới dụ dỗ đối phương thả mình ra.

Như vậy là không nên.

Hắn có ý định nói cho Nhạc Cảnh Minh, nhưng việc này thực sự khó có thể mở lời nói cho cặn kẽ, đến trước cửa phòng sách rồi hắn vẫn không thể quyết định.

Được học sách thánh hiền, hắn còn được Nhạc Cảnh Minh và Văn Tông rèn ra bản tính thanh cao cứng cỏi, rõ ràng biết không nên nhưng hắn như bị đầu độc vậy. Dù trong lòng thấy ghê tởm thứ quỷ gian xảo lại độc ác đó nhưng vẫn không thể kiềm chế được bản thân mà buông thả, sa đà vào chuyện vui mới được nếm thử.

Hắn... không muốn nói việc này cho sư phụ hay bất cứ ai biết, theo bản năng.

Đầu óc để trên mây học xong một ngày học, Lương Diệp vội vã trở về cung điện, nhưng nơi đó đã không còn một bóng người, ngay cả một chút mùi hương mê hoặc kia cũng biến mất không còn tung tích.

Lương Diệp siết chặt quyển sách trong tay, nhíu chặt mày.

Thậm chí hắn còn không biết tên của đối phương.