Anh cau chặt mày. Văn phòng không phải nơi để nói chuyện, nhất là vào ban đêm sẽ gây ra những phiền phức và hiểu lầm không đáng có.
Trần Phong Sinh nhìn vào đôi mắt hạnh vẫn luôn ngầm mình của Tống Giai Lệ, ý muốn dây dưa tình cảm hiện rõ dù chẳng có rượu. Anh hơi mím môi, trầm.
ngâm hai giây tồi nói: “Giai Lệ, em đợi anh một chút để anh thay đồ rồi tụi mình ra ngoài nói chuyện!”
Sao Tống Giai Lệ có thể nói thêm gì được.
Cô ta ngoan ngoãn đứng ngoài cửa đợi anh thay đồ giải phẫu thành. Trân Phong Sinh mặc quần áo thường ngày màu xám than nhanh chóng đi ra, cô ta mỉm cười xách bánh gato đi theo phía sau ‘Sau khi bật đèn rế phải, chiếc Cayenne đen rời đi trong màn đêm.
Trần Phong Sinh ngồi chăm thuốc ở ghế lái không chú ý rằng lúc anh vừa rời đi, một chiếc taxi đỗ sát cửa bệnh viện. Cửa sau mở ra, Trương Tiểu Du nằm chất túi trong tay cúi đầu bước xuống như linh hồn.
‘Sau khi chiếc Cayenne rời khỏi bệnh viện. Sau hai mươi phút băng qua những ngọn đèn neon, nó dừng dưới lầu một khách sản cao cấp, Lần này Tống Giai Lệ về nước chung với một đoàn múa ba’lê, để thuận tiện, cô ở lại khách sạn với đồng nghiệp. Giống như những gì cô ta nói trong phòng làm việc, cô ta đã cố ý kêu người trang trí lại căn phòng nên trông vô cùng có không khí.
Sau khi xe dừng hẳn, cô tháo dây an toàn xuống rồi cầm bánh sinh nhật để cạnh chân lên. Đôi mất hạnh nhìn về phía anh, vừa nghĩ đến chuyện Trần Phong Sinh chúc mừng sinh nhật mình thì trong đáy lòng đã vui đến mức muốn nổ tung, Suốt dọc đường đi, cô ta vẫn luôn ôm tâm trạng nhảy cảng lên vì vui.
Nhưng khi thấy anh không có dấu hiệu muốn xuống xe, cô ta khó hiểu hỏi: “Phong Sinh, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ anh không định lên lầu với em sao?”
“Anh không định lên” Trần Phong Sinh nhả ra một làn khói.
“Phong Sinh?” Tống Giai Lệ hoang mang.
Trần Phong Sinh gảy tàn thuốc trong tay. Dưới ánh đèn neon, đôi mắt đào.
hoa có chút nặng nề. Sau khi dập thuốc, anh mới nói: “Giai Lệ, tụi mình nên nói chuyện một chứt”
Bệnh viện ban đêm không ồn ào như ban ngày.
Giống như trong một chiếc xe taxi, Trương Tiểu Du vẫn luôn nắm chặt túi trong lòng bàn tay. Dù nó đã hơi ướt nhưng cô vẫn không buông ra. Sau đi vào khu nội trú với gương mặt hơi hoảng hốt.
Bởi vì vẫn luôn cúi đầu nên lúc đi ra khỏi thang máy, suýt nữa cô đã đụng phải người nhà bệnh nhân.
Lúc đi qua chỗ y tá, chưa đợi cô lên tiếng hỏi thăm, nữ y tá bên trong thấy cô đã chủ động đứng dậy chào hỏi: “Cô Trần!”
Trương Tiểu Du đọc tường ghi chú, sau đó nhếch miệng: “Anh ấy phẫu thuật xong rồi à?”
“Kết thúc từ nửa tiếng trước rồi! Y tá nữ vội vàng nói ngay.
“Ừ, Vậy tôi đi tìm anh ấy.” Lông mi Trương Tiểu Du hơi run, sau đó gật đầu nói nhỏ.
Dường như y tá còn nói thêm gì nữa nhưng cô lại không nghe rõ. Trương Tiểu Du bước từng bước nhẹ bằng như không có sức đi về phía văn phòng, hai tay buông thống cảng nám chặt. Trong túi rất ít đồ, ngoại trừ một xâu chìa khóa thì còn thêm một phần tài liệu A4.
Sau khi phát hiện thư thỏa thuận ly hôn trong vali anh, Trương Tiểu Du vẫn luôn rơi vào trạng thái bối rối lẫn luống cuống.
Lúc bình tĩnh lại, hai chân tựa trước của số đã tê rần. Ngoài trời, ánh hoàng hôn cũng chẳng còn đâu. Cô tìm điện thoại để gọi cho anh nhưng ban đầu không có ai bắt máy, sau đó là khóa máy luôn nên không gọi được nữa.
Như muốn hiểu rõ mọi chuyện, Trương Tiểu Du vội chạy ra cửa với bức thư thỏa thuận ly hôn trên tay.