Hầu kết nổi lên nhấp nhô mấy hồi. Anh vươn tay ra muốn ôm lấy người này từ phía sau nhưng cô lại nghe được tiếng động thế là kêu lên một tiếng, nhưng ấy chẳng phải là cầm thú như trong đầu anh nghĩ.
“Phong Sinh!”
“Tay Trần Phong Sinh khựng lại giữa không trung. Anh nhanh chóng rút tay Yề tồi quay người mở đèn lên. Sau khi thấy rõ người chờ trong phòng làm việc, anh lập tức nhíu mày: “Giai Lệ, sao lại là eml”
‘Thoạt nhìn Tống Giai Lệ phối đồ rất tỉ mi, không những đã thay quần áo mà cô ta còn trang điểm thật kĩ càng. Lúc thấy mặt anh căng thẳng khó chịu cũng không khỏi có chút đau khố: “Phong Sinh, anh sao vậy? Chẳng lẽ anh không muốn gặp em sao?”
“Cũng không phải” Trần Phong Sinh nhếch môi, chỉ là anh cảm thấy hơi mất hứng.
Bây giờ anh mới hiếu được giọng điệu ấn ý của nữ y tá lúc nãy. Anh đảo mắt nhìn sang: “Giai Lệ, sao em lại ở trong phòng làm việc của anh? Có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì thì không thế đến đây kiếm anh sao?” Tống Giai Lệ cố ý quở trách.
Trần Phong Sinh đút một tay vào túi, im lặng không trả lời Tống Giai Lệ thấy thế cũng thôi không đùa nữa nhưng ý cười trên môi đỏ vẫn không giảm: “Hồi sáng có chuyện định nói với anh, có điều lại bị cô Trương phát hiện. Sau đó em lại thấy anh phải đi phẫu thuật gấp… Thế nên em mới tới văn phòng đợi anh!”
Sau khi nói xong, cô ta đứng dậy cầm chiếc hộp dưới chân đặt lên bàn.
Chiếc hộp đóng gói trong suốt được đính một dây ruy băng phía trên, bên trong hộp là chiếc bánh sinh nhật bằng socola trắng “Phong Sinh, em mang bánh gato đến. Lát nữa anh giúp em thổi nến cầu nguyện được không?” Tống Giai Lệ nói với giọng ngọt như đường: “Em thật sự rất rất hồi hộp. Em vốn tưởng rẵng sinh nhật năm nay chỉ có một mình nhưng không ngờ anh vẫn còn nhớ, đã vậy còn đi công tác về sớm nữa…”
“Hôm nay là sinh nhật em hả?” Giọng Trần Phong Sinh đầy vẻ kinh ngạc.
“Anh không nhớ sao?“ Tống Giai Lệ hơi giật mình, mơ màng hỏi lại: “Phong Sinh, không phải anh về sớm vì sinh nhật em sao?”
Nghe vậy, đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh thoáng dừng lại, sau đó nhàn nhạt trả lời: “Giai Lệ, hồi sáng em cũng ở đó”
Ngoại trừ câu nói “đừng ghen nha” ở đoạn cuối là anh nói nhỏ, còn những câu còn lại anh đâu có giấu ai. Cho nên anh đã giải thích là muốn tặng cho Trương Tiểu Du một bất ngờ, chắc hẳn Tống Giai Lệ cũng đã nghe được.
Sắc mặt Tống Giai Lệ hơi cứng đờ nhưng cũng nhanh chóng cười thật dịu dàng, đưa tay nám chặt lấy tay anh đầy yêu thương: “Phong Sinh, em biết anh vẫn còn giận em nên mới cố ý làm vậy! Anh không cần phải gạt em đâu, giữa anh với cô Trương chỉ là hợp đồng hôn nhân mà thôi. Em hiểu anh mài!”
‘Trần Phong Sinh kinh ngạc nhíu mày. Anh còn chưa kịp trả lời hay phản ứng thì ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói.
“Bác sĩ Sinh!”
Một y tá ôm hồ sơ bệnh lý chạy vào.
Bởi vì gấp nên bước nhanh, cũng bởi vì gấp nên khi thấy cửa mở gõ hai lần là xông vào nên không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng như thế này, cô ấy nói với giọng hơi run: “Khụ! Bác sĩ Sinh, em muốn hỏi đêm nay có cần truyền kháng sinh cho bệnh nhân giường số 15 vừa phẫu thuật xong không?”
“Không cần!” Trần Phong Sinh trầm giọng.
“Dạt” Y tá gật đâu rồi nhanh chóng chạy đi.
“Thấy bóng lưng vội chạy đi của y tá đã dần xa, Trần Phong Sinh rút bàn tay lớn của mình ra rồi thuận tiền đặt ra sau lưng như để né tránh nếu cô ta có muốn nằm thêm lần nữa.