Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1336




Trương Tiểu Du hít một hơi thật sâu và chậm rãi nói: “Chồng tôi ở đó!’ Tổng biên tập sững sờ ngồi trở lại ghế, suy nghĩ vài giây tồi mới nói: “Tối nay tôi sẽ thu xếp vé máy bay cho cô qua đó. Sau khi đến đó cô phải tự chuẩn bị lương khô và nước, đừng có gây thêm phiền toái cho người dân trong vùng thiên tai!”

“Cảm ơn tổng biên tập!” Trương Tiểu Du không khỏi kích động, Sau khi từ đài truyền hình trở về nhà, cô liền bắt đầu thu dọn hành lý một cách nhanh nhất có thế. Bởi vì đây không phải là một chuyến công tác bình thường, càng không phải là một chuyến du lịch, cô chỉ mang theo một chiếc ba lô dùng khi leo núi, ngoài máy móc dùng khi phỏng vấn và đưa tin, cô chỉ chuẩn bị thêm vài bộ quần áo để thay đổi cùng với thật nhiều mì ăn liền.

Mười giờ đêm hôm đó, Trương Tiếu Du lên chuyến bay đến tỉnh Kiên An.

Bởi vì không có sân bay ở huyện Đức Khâm, hơn nữa phần lớn các con đường núi ngoän ngoèo đều chưa được khai thông sau khi xảy ra động đất. Đến cuối cùng, thậm chí còn cả một quãng đường dài bọn họ phải xuống xe và đi bộ băng qua núi, đến mãi giữa trưa ngày thứ hai, cuối cùng bọn họ cũng tới được khu vực xảy ra thảm họa.

Trương Tiểu Du lần đầu tiên đích thân đặt chân đến hiện trường đưa tin thảm họa, không có bất cứ từ ngữ nào có thể miêu tả nổi sự chấn động trong lòng cô lúc này, mà nhiều hơn nữa là sự đau lòng.

Đám đông đầy những cán bộ, chiến sĩ cùng lính cứu hỏa đang gấp rút thực hiện công tác cứu hộ, cũng có thể dễ thấy sắc áo trắng trong số họ. Nhiều người được cứu sống vẫn không ngừng khóc lóc kêu rên vì đau đớn, nhưng nhiều hơn nữa là những người bị mất người nhà, họ đang quỳ trước đống hoang tàn mà khóc thút thí.

‘Sau khi nhìn xung quanh một lúc lâu, cuối cùng cô cũng tìm thấy bóng dáng cao lớn mà mình vẫn luôn nghĩ tới “Trái tìm luôn bị treo ngược lên cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

Anh vẫn ốn!

Trong chiếc áo blouse màu trắng, Trần Phong Sinh đang cúi người băng bó vết thương cho một lính cứu hỏa trẻ tuổi vừa tham gia cứu hộ. Chiếc áo khoác trắng trên người anh đã bị dây bẩn, trên người còn dính rất nhiều vết bùn.

Nhưng dâu trong tình cảnh như vậy thì nhìn anh vẫn anh tuấn và sáng ngời như cũ Như thể cảm nhận được cái gì đó, Trần Phong Sinh đột nhiên đứng dậy và quay đầu lại Đôi mất đào hoa nhìn thẳng về phía cô, vẻ bất ngờ thoáng qua ánh mắt anh, dường như anh không ngờ là cô sẽ xuất hiện tại hiện trường khu vực thảm họa.

Sau khi xử lý xong vết thương, anh liền sải bước đi qua đám người đến trước mặt cô.

“Thỉnh thoảng lại có người chạy ngang qua, khung cảnh xung quanh rất loạn, đủ loại âm thanh ồn ào, Trương Tiếu Du há miệng ra hỏi một cách ngốc.

nghếch: “Cầm thú, sao điện thoại của anh lại không gọi được?”

“Nhiều tháp truyền sóng bị hư hại vẫn đang được sửa chữa, nên không có.

tín hiệu!” Trần Phong Sinh chỉ vào mấy tháp truyền tín hiệu bị tàn phá, cách đây không lâu anh cũng vừa phát hiện ra điện thoại đã trở thành một vật trưng bày đúng nghĩa.

“Trương Tiểu Du thì thào, rồi nhún vai nói: “Hôm qua em đến bệnh viện đón Chu Thị Linh rồi, cánh tay của con bé vẫn ổn, sau khi được nẹp cố định lại thì cũng đã xuất viện rồi. Con bé nói với em rắng anh đến khu vực thiên tai để cứu hột “Trần Phong Sinh nheo mắt: “Vậy sao em lại ở chỗ này?”

Trương Tiểu Du cụp mắt xuống, nên cô không nhìn thấy sự mong đợi trong ánh mắt anh, cô giơ máy quay trong tay lên, giải thích với vẻ không được tự nhiên: “Trong đài không đủ người, nên em bị phái tới đây hỗ trợ!”

Trần Phong Sinh hừ một tiếng, không nói gì, ngay sau đó đã có một y tá chạy tới gọi anh, anh liền ném cho cô một câu: “Anh còn có bệnh nhân!”

Sau khi Trương Tiểu Du gật đầu, thì anh liền xoay người sải bước đi xa.

“rên khu vực hiện trường thiên tai, có rất nhiều lều trại được dựng lên, có một cái trạm dựng tạm cho phóng viên. Cô đã tìm được các đồng nghiệp khác.

được đài truyền hình phái đi lúc đầu. Sau khi bỏ ba lô xuống, cô liền vác máy quay lên và bắt đầu chạy đi lấy tin tức, rồi nhanh chóng truyền tin về cho nhà đài càng sớm càng tốt.

Trước ống kính máy quay, nhìn thấy mọi người đang nỗ lực cứu hộ, Trương Tiếu Du không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía đội ngũ y tế, lẳng lãng nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tấp kia Cô ngàn dặm trèo đèo lội suối, cũng chỉ vì để được tận mắt xác nhận sự an nguy của anh.