Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1334




Mặt trời mọc rồi lại lặn, mọi việc cứ diễn ra như ví Kế từ chiều hôm qua, nhà đài đã bắt đầu bận rộn rối rít, khắp nơi đều có thế thấy mọi người đang chạy đôn chạy đáo làm việc. Một trận động đất mạnh 6,9 độ Richter đã xảy ra ở huyện Đức Khâm tỉnh Kiên An, số người chết đang không, ngừng tăng lên. Các đài truyền hình trong tỉnh đang liên tục đưa báo cáo về các thông tin liên quan theo từng giờ.

Ngay sau khi cuộc họp khẩn cấp diễn ra, Trương Tiểu Du nhận được cuộc gọi từ em họ Chu Thị Linh, Cô em họ này của cô vừa tốt nghiệp đại học đến công ty xin thực tập thì bất ngờ xảy ra tai nạn xe cộ, té ngã gãy tay phải, sau khi cúp điện thoại cô tạm thời giao việc cho thực tập sinh rồi nhanh chóng bắt một chiếc taxi đến chạy đến bệnh viện ‘Vào khoa cấp cứu, cô tìm thấy cô em họ đang ngồi trên giường trong phòng cấp cứu, vừa nhìn thấy người là liền than thở: “Chu Thị Linh, em làm cái trò gì thế, sao lại cãi nhau với bạn trai rồi nhảy khỏi xe máy là thế nào?”

“Chị, em đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, làm sao còn có thể nhảy khỏi xe máy.

được chứ!” Chu Thị Linh bĩu môi, sau đó lại cúi xuống, gãi đầu: “Em là nhảy khỏi xe ô tô “Em đúng là hết thuốc chữa!” Trương Tiểu Du đỡ trán, lười phải mắng cô em họ này.

Chu Thị Linh lại tiếp tục giải thích: “Em cũng có tính toán mà. Đúng là em có cãi nhau với bạn trai và giận dỗi một lúc. Nhưng mà, em cũng không có ngốc. Sau khi xe dừng lại rồi em mới nhảy xuống, ai mà ngờ được lại dằm vào dây giày nên mới vấp, cánh tay bị đập xuống vệ đường..”

Trương Tiểu Du giật giật khóe miệng, chỉ có thể giơ tay lên dí đâu em họ một cái.

Tuy nhiên, vết thương của cô ấy có vẻ không nghiêm trọng lảm, không cần nhập viện mà chỉ cần nẹp lại rồi trở về nghỉ ngơi chờ hồi phục là được.

Nhìn y tá bận rộn ở bên cạnh, cô mím môi hỏi: “Chu Thị Linh, có phải em lại làm phiền anh rể rồi không hả?”

“He he, chị chị đúng là hiểu em!” Chu Thị Linh cười ranh mãnh.

Trương Tiểu Du không nói nên lời, gần như dùng ngón chân cũng có thể đoán được, chỉ cần em họ cô phải đến bệnh viện, thì cho dù ở xa trường học, cô ấy cũng nhất định phải chạy đến bệnh viện này, sau đó mọi chuyện đều nhờ Trần Phong Sinh sắp xếp cho.

Tuy rằng tình cảm giữa hai người đã nguội lạnh một thời gian, nhưng trước mặt gia đình nhà dì nhỏ thì vẫn thể hiện như cũ.

Trương Tiểu Du nhìn xung quanh rồi ho một tiếng hỏi: “Anh rể em đâu rồi?”

“Chị, chị không biết sao?” Chu Thị Linh chớp mắt.

“Biết cái gì?” Trương Tiểu Du không hiểu.

Chu Thị Linh nói: “Lúc em ngồi trên xe đến bệnh viện thì gọi điện cho anh ấy. Lúc đó anh ấy đang ở sân bay. Không phải là ở Kiên An có động đất sao? Rất nhiều người bị thương. Nhiều bác sĩ từ bệnh viện đã được cử đến khu vực thiên tai để cứu hộ. Anh ấy cũng đi rồi!”

“Anh ấy đến khu vực thảm họa ư?” Trương Tiểu Du kinh ngạc nói.

“Vâng, chắc bây giờ đã lên máy bay rồi!” Chu Thị Linh gật đầu, ánh mắt đầy ngưỡng mộ khi nói với cô: “Chị à, anh rể thật tốt, tuy là thây thuốc như mẹ hiền, nhưng mà thật ra có nhiều người rất ích kỷ, lúc này cũng không muốn tới chỗ nguy hiểm, nhưng mà anh rể lại có thế xông pha như vậy! Đúng là ngầu, em làm người nhà của anh ấy cũng cảm thấy tự hào! ° Trương Tiểu Du bực tức nói: “Tự lo cho mình đi!”

‘Sau khi đưa em họ về phòng trọ, Trương Tiếu Du lại vội vàng quay trở lại đài truyền hình, giữa chừng cô lấy điện thoại ra xem nhiều lần, trên màn hình trống trơn chỉ thấy hiển thị thời gian, không chỉ không có cuộc gọi nhỡ, đến một cái tin nhắn còn không có.

Trong suốt buổi chiều, lại có hai cuộc họp khẩn cấp được tổ chức, rất nhiều bản thảo cần được gấp rút thực hiện, cuối cùng cũng đến giờ tan tầm để nghỉ xả hơi một cái Trương Tiểu Du cân môi nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này chắc là Trần Phong Sinh đã đến nơi tuyến đầu cứu người rồi Khi chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà, tổng biên tập vội vã bước ra khỏi phòng làm việc và gọi Tô Yến đang ôm tài liệu vừa in xong và chạy qua: “Tô Yến, nhanh lên! Gửi tin tức này đến phòng phát sóng cho họ đưa tin! Vừa rồi có tin tức mới nhất ở hiện trường cho hay vừa có một trận dư chấn ở huyện Đức.

Khâm, gần 5,8 độ Richter. Cứ đưa tin tức này trước đi, thiệt hại thì chờ bên kia thông báo con số chính xác rồi đưa tiếp!

Tô Yến cầm lấy thông cáo báo chị, rồi vội vàng rời khỏi văn phòng.

Trương Tiểu Du nhìn theo bóng dáng Tô Yến chạy ra ngoài, mà trong lòng trở nên luống cuống.

Dư chấn ư?