Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1281




Trương Tiểu Ngọc sửng sốt, hô hấp của cô như ngừng lại ở đó trong chốc lát, cô thất thần mở cửa xe bước vào: “Khụ, lên xe nhanh thôi!”

Rõ ràng là anh đã tự mình trả lời, ngược lại sao cô lại ngại ngùng như vậy?

Trần Phong Sinh nhướng mày, nhìn cô đỏ mặt truyền đến tai, cong môi đi từ đầu xe lên ghế lái.

Cả đêm dài mới về đến nhà, tự nhiên không thể bị cô phũ được, còn chưa vào phòng ngủ, Trương Tiếu Du đã bị anh ném lên sô pha phòng khách hung hãng đè lên, cuối cùng bị ôm trở về giường thì ý thức của anh đã không rõ ràng.

Buổi sáng khi tỉnh dậy, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.

Trương Tiểu Du đỡ eo ngồi dậy, cúi xuống thì đó là những dấu hôn, nghĩ đến tối qua anh hung hăng như vậy, cô ngượng ngùng không muốn nhớ lại Chợt nghĩ ra điều gì đó, cô khựng lại Trước đó hai lần anh đều không dùng biện pháp an toàn nào cả, nhưng đúng lúc thời kì an toàn của cô đã hết, nhưng đêm qua..

Trương Tiểu Du quấn chăn nhảy ra khỏi giường, nhặt chiếc túi xách bị anh ném trên mặt đất ở phòng khách lên, mở túi thứ hai bên trong, có một hộp thuốc hình tròn nhỏ, mở ra chỉ có một viên thuốc màu trắng.

Khi đi cùng Tô Yến đến hiệu thuốc, cô đã mua nó đề phòng khi cấp bách.

Trương Tiểu Du chân trần chạy về phòng ngủ, căm nửa chai nước khoáng còn lại trên bàn đầu giường mở náp, hé miệng, ngẩng đầu lên nuốt mấy viên thuốc vào trong nước.

Cửa phòng tắm lúc này mở ra, ở bên trong Trần Phong Sinh không quấn khăn tâm, liền mặc một cái quần đùi tùy ý bước ra ngoài: “Dậy rồi sao?”

Nhìn vết đỏ tím bắt mắt trên xương quai xanh của cô, Trần Phong Sinh hất cắm tỏ vẻ đắc ý: “Em vào tắm đi, anh làm bữa sáng”

“Ừm!” Trương Tiếu Du gật đâu, ném hộp thuốc vào thùng rác.

Bọc trong chăn bước vào phòng tâm, khi đi ngang qua anh, còn bị anh nhướng mày trêu chọc: “Cần anh đi cùng em không?”

Trương Tiểu Du mặt đỏ bừng, mảng một câu “biến thái “rồi nhanh chóng chui vào phòng tắm, ngay sau đó truyền ra tiếng nước chảy.

Hai mươi phút sau, cô mặc quần áo chỉnh tề bước ra, nhưng thấy người vừa nói là đi làm bữa sáng vẫn còn trong phòng ngủ, người chỉ mặc một chiếc quân tây nửa người trên trần trụi. đứng bên cạnh chiếc giường lớn, cầm hộp thuốc không trên tay, híp mắt đối diện nhìn cô: “Đây là cái gï?”

Trương Tiểu Du nhìn kĩ thứ đồ trong tay anh ta rồi ngẩn ra một lúc Hộp thuốc đó đã bị cô ấy ném vào thùng rác rồi, không ngờ lại bị anh ta nhặt lên lại, đôi mắt đào hoa lúc này nheo lại, vẻ mặt vẫn bình thường, chỉ là không biết có phải là do ánh sáng ở phía sau hay không, mà ánh mắt đó thoạt nhìn có chút lạnh lùng.

Con ngươi mắt của Trần Phong Sinh co lại, trâm giọng lặp lại câu hỏi: “Anh.

hỏi em đây là cái gi?”

Trương Tiểu Du bị giọng điệu của anh làm cho hoảng sợ, mấy chữ “tránh thai khẩn cấp 48 giờ” trên hộp thuốc vô cùng rõ ràng, cô lặng lẽ nuốt nước bọt, mím môi nói: “Anh không cần phải biết…”

Trần Phong Sinh nghe vậy, dường như càng trở nên tức giận khi nghe những lời này, trong giọng điệu lúc này đã không còn gì che giấu, anh ta quát lớn: “Vậy.

em có biết hay không, loại thuốc này rất có hại cho cơ thể, và một năm chỉ được uống hai lần không? Em đang nghĩ gì trong đầu vậy hả?”

… Bây giờ thì em biết rồi mài” Trương Tiểu Du cau mày.

Cô không phải là bác sĩ, và tất nhiên sẽ không thể biết được những điều như vậy, cô hơi bối rối với sự khó chịu của anh.

Trần Phong Sinh bóp chặt tay, hộp thuốc giấy có chút méo mó, đứng cách đó nhìn cô, dừng lại hai giây rồi hỏi: “Tại sao em lại uống thuốc này?”