Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1280




Trương Tiểu Du dở khóc dở cười Rõ ràng anh vừa đi tự nhiên như vậy, vậy mà giờ lại tính toán với cô!

“Muộn rồi, mau về đi!” Trương Tiểu Du kéo tay áo anh tiếp tục đi về phía trước, phía trước có một chiếc xe chạy qua ở ngã tư, bước chân của cô dừng lại, khí nhấc lên lần nữa, cô đột nhiên kêu nhỏ một tiếng: “Ôi Cúi xuống nhìn, vậy mà gót giày đã bị gãy.

Cô thường không đi giày có gót quá cao. Chỉ tầm ba hoặc bốn cm. Điều kỳ lạ là con đường trên phố đi bộ được lát bãng đá và gạch, gót chân bị kẹt trong khe hở. May mắn thay, cô không bị treo mất cá chân, chỉ là bất đầu đi bộ nên chắc chẩn sẽ rất khó khăn.

‘Sau khi khập khiễng đi qua ngã tư, Trần Phong Sinh ở bên cạnh cúi đâu hút mạnh hai điếu thuốc, sau đó bóp rồi ném vào thùng rác bên cạnh, bước nhanh ngồi xổm ở đắng trước, hai tay dơ ra phía sau: “Lên đi!”

Trương Tiểu Du nhìn tấm lưng rộng rãi dưới ánh đèn mà sững người một lúc: “Hả?”

“Anh cho em trèo lên, anh cõng em đi!” Trần Phong Sinh nghiêng đầu thúc giục cô. Trương Tiểu Du đứng tại chỗ không nhúc nhích, chần chữ ngại ngùng: “Không cần đâu, đi bộ ra chỗ đỗ xe cũng không còn xa mà!” Trần Phong Sinh ngó lơ vẫn giữ nguyên tư thế.

Trương Tiểu Du thấy anh không di chuyển, cắn môi ngại ngùng trèo lên lưng anh, hai tay vòng qua cổ anh như khi, hai chân được anh nâng lên về phía trước, sau đó đứng dậy rất nhẹ nhàng, hai đôi chân thẳng dài tiếp túc đi về phía trước.

Toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè lên người anh, Trương Tiếu Du không in được hỏi: “Cầm Thú, nặng lầm hả?”

“Nên giảm cân” Trần Phong Sinh đáp lại “.# Trương Tiểu Du nằm chặt móng vuốt, từ xưa đến nay, phụ nữ dù là bao nhiêu tuổi, ngoại trừ nhan sắc ra thì đều quan tâm đến cân nặng, cô xấu hố bưồn bực dảy dụa: “Thả xuống để em tự đi!” Cánh tay Phong Sinh dùng sức siết chặt, nâng cô lên “Trêu em thôi, về sau ăn nhiều, có thể sẽ nặng hơn một chút!” Anh cong môi, ý cười thẳng đến đuôi mắt, cuối cùng ác độc bổ sung: “Béo một chút thì sờ mới sướng!” Trương Tiểu Du nghe được phía trước muốn đùa giỡn, nghe xong liền hoảng sợ, chỉ biết trong miệng anh không thốt ra lời khen nào cả!

Do đã muộn nên không có nhiều người trên phố đi bộ náo nhiệt Nằm úp trên vai anh, nhìn lại bờ sông càng lúc càng xa, cô không kìm lòng liền lấm bẩm: “Trước kia cũng có người cõng em đi như thế này..”

“Bạn trai cũ?” Cơ cánh tay tắn chắc của Trần Phong Sinh cứng đờ, “ÙZ Trương Tiểu Du đáp lại mà không cần suy nghĩ.

Phố đi bộ này chồng chất những ký ức thời đại học, có thể là từ miệng Ngô Huỳnh Đông mới biết được sự thật đẳng sau.

Không phải tiếc nuối mối quan hệ này như thế nào, nhưng cô cảm thấy vài phần cảm xúc từ đó tiêu tan, chính là cảm xúc như người qua đường. Thật ra, bây giờ nghĩ lại, ngoài những chia ly khốc liệt không nguôi, cũng có rất nhiều kỷ niệm đẹp, suy cho cùng đều là những dấu ấn tuối trẻ để lại -Trần Phong Sinh đột nhiên dừng lại, liền buông ra không báo trước. Chỉ nghe thấy một tiếng “bịch”

Trương Tiểu Du ngồi vững trên mặt đất, liền cản răng chịu đau: “Này!”

Người gì mà nói thả liền thả luôn! Dù sao cô cũng là người lớn đang còn sống, cũng may là chân tay cô nhanh nhẹn ứng biến, nếu không cô đã lâm vào cảnh thân tàn ma dại!

“Trần Phong Sinh đút hai tay vào túi, khóe mắt và lông mày là biếu cảm cố ý, cũng không thèm xin lỗi, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ lại cô đi nhanh phía trước.

Trương Tiểu Du không nên tin tưởng trừng mắt nhìn bóng lưng thẳng đứng của anh, cúi đầu xoa xoa hai bên mông, cảm giác cột sống cũng bị đau, trong lòng mảng chửi anh xối xả, khi chống hai bản tay để đứng dậy, thì nhìn thấy Trần Phong Sinh thoát cái đã đi hơn chục bước. Bóng đen lại bao phủ xuống, anh nghiêng người ôm cô vào lòng, lại bước đi nhanh: “Sau đó anh ta ôm em như thế này không?”

“Không…” Trương Tiểu Du không nói nên lời lá đầu.

Gió đêm thổi hiu hiu, mái tóc ngắn ngang vai của cô hơi tung lên, mặc dù trên phố đi bộ không có nhiều người nhưng động tác này vẫn thu hút rất nhiều người dừng lại xem, chưa từng có một người ôm cô trong một tư thế thân mật đi qua đường lớn như vậy.

Sảng Tiểu Phàm cúi mặt, lông mi rung rung. Khi dừng lại trước chiếc xe Cayenne màu đen, hai chân cô mới chạm đất, nhìn vào những đường nét góc cạnh của anh và nghĩ về những hành động của anh từ đầu đến cuối, cô hỏi một câu như trêu chọc, trong giọng nói ẩn một chút thăm dò: “Cầm Thú, anh sẽ không ghen đúng không?”

“Ừ” Trần Phong Sinh phun ra một chữ.