Đột nhiên bàn tay cô ấy bị một bàn tay to lớn năm lấy.
Mười ngón tay đan chất vào nhau, so với cô anh ấy ở ngoài càng lâu hơn, ngón tay anh ấy cũng lạnh hơn, nhưng anh ấy lại nắm chặt lấy tay cô ấy, tuy rắng nhiệt độ trên tay không tăng lên nhưng đáy lòng lại ấm áp.
‘Sau khi bước vào khu nội trú, anh ấy vẫn không buông tay mà thay vào đó anh ấy vẫn tiếp tục nắm lấy tay cô ấy với thái độ ngay thẳng như không sợ bị nhìn thấy, và anh ấy cũng không do dự bước đi tiếp.
Trương Tiểu Du cố gắng muốn thoát khỏi tay anh ấy nhưng anh ấy không những không buông còn nằm chặt hơn.
Mắt thấy chuẩn bị bước vào sảnh, cô ấy thì thầm nhắc nhở: “Này..”
Trần Phong Sinh không có ý tứ dừng lại: “Làm sao vậy?”
Trương Tiểu Du cân môi, giọng nói mỏng nhẹ như tiếng muỗi kêu: “…Sẽ bị người khác nhìn thấy đó”
“Em thấy chỗ nào có nguời?” Trần Phong Sinh liếc nhìn cô ấy hỏi.
Trương Tiểu Du không nói lên lời, đành mặc anh ẩy.
Không ngờ đến lúc tới trước thang máy, thì nghe thấy có người khác nói về mình, cô ấy bị anh ôm vào lòng có chút ngượng ngùng như một con đà điểu rụt cổ, cũng may trời đã về đêm, hầu như không có người, thang máy chỉ dừng lại hai lần Cuối cùng khi trở về phòng Trương Tiểu Du ngẩng đầu lên mới biết là mình vẫn còn sống, c nhìn chiếc ghế dựa lần trước, cảm thất Trần Phong Sinh cởi áo khoác ngoài ra rồi rót cho cô ấy cốc nước nóng, đợi cô ấy uống xong anh ấy nhìn chiếc mũi của cô đỏ bừng vì lạnh thì đi tới nâng cảm cô ấy lên nói: “Còn ở đó làm gì, lên giường ngủ đi!”
“ỒI” Trương Tiểu Du gật gật đầu.
Cô ấy kéo lê đôi giày bước tới, định trèo lên giường bệnh lại không thấy anh kéo ghế dựa ngồi xuống như mọi lần mà tựa hồ muốn rời đi sau khi đặt chiếc cốc xuống, cô ấy nhịn không được nữa hỏi: “Cầm Thú, anh định đi sao?”
“Ừm, yết hầu của Trần Phong Sinh chuyến động, cúi đầu nhìn đông hồ đang đeo trên tay nói: “Sáng sớm mai anh còn có ca mổ nên về ký túc xá nghỉ trước, em tự mình ngủ sớm một chút”
Trương Tiểu Du gật đầu, kéo chăn bông ra rồi nắm xuống.
“Trần Phong Sinh vừa vặn đứng ngược ánh đèn, bóng lưng cương nghị vừa vặn che cô ấy trong phạm vị, chỉ còn sót lại một chút mùi thuốc lá cùng với hơi thở đàn ông đầy mạnh mẽ của anh ấy, tâm trạng của anh ấy lúc này đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn có thể tìm thấy nét cô đơn ẩn trong đôi mắt đào hoa ấy.
Trong lòng Trương Tiểu Du có mấy phần áy náy, nếu không phải vì sự việc ấy bị đuối nước thì anh ấy đã không phải vội vàng trở lại Sài Gòn khi đang đi công tác, nếu còn ở Hà Nội có lẽ anh đã không phải thực hiện cuộc phẫu thuật ngày hôm nay.
Nghĩ đến Khi quay người lại, Trương Tiểu Du nảm lấy tay áo ngăn cản động tác muốn rời đi của anh ẩy, cô cần môi, lông mi run run nói: “Câm Thú, đêm nay anh ở lại địt c anh ấy trở lại một mình.
Trần Phong Sinh nhướng mày một chút khi nghe cô ấy nói như vậy: “Em mời anh ở lại ngủ cùng em?”
“Ừmï”, Trương Tiểu Du đỏ mặt, thấp giọng nói.
Chỉ là bảo anh ấy ở lại tại sao anh ấy còn nói mơ hồ như vậy.
Trần Phong Sinh tâm trạng tốt hơn nhiều, nhìn cô ấy một cái, xoa xoa cảm, cố ý trầm ngâm nói: “Được rồi, cứ làm đit”
Người đàn ông này!
Trương Tiểu Du tức nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn rút lại những gì mình vừa nói Nhưng bây giờ đã nói ra rồi thì không có lý do gì để rút lại, sau khi Trần Phong Sinh tảm rửa sạch sẽ liền cởi giày, chen vào giường bệnh của cô ấy.
Bởi vì giường này vốn dĩ chỉ để cho một người năm nên giờ có hai người thì cảm giác hơi chật.
Đừng nhìn bình thường hình dáng anh ấy cao nhưng thực ra anh ấy có vai rông, eo hẹp, cơ bắp cưồn cuộn, thường thì các bác sĩ đều rất bận, cũng không biết anh lấy đâu thời gian để tập thế dục.
Trương Tiểu Du bị cánh tay dài của anh ấy thăm dò, sau đó anh ấy dễ dàng ôm cô vào lòng gần như không có kẽ hở giữa hai người.