Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1232




Trần Phong Sinh cứ giữ nguyên tư thế đó hồi lâu không hề nhúc nhích.

Không biết qua bao lâu anh ấy mới mở mắt và thu tay về. Các cơ đã cứng và tê dại nhưng anh ấy không quan tâm chút nào. Anh ấy hơi nghiêng người về phía trước và nhấc hộp thuốc lá bên cạnh lên, cầm lẩy một điếu thuốc đặt lên miệng.

Âm thanh của chiếc bật lửa trong đêm tối nghe rõ hơn bao giờ hết, những ngọn lửa xanh bập bùng trong đêm đen.

Khi khói thuốc lá được nhả ra, giọng nói trầm thấp của anh ấy vang lên: “Cá Nhỏ, đây là bệnh nhân đầu tiên ra đi trên tay anh”

“Cầm Thú..” Trương Tiểu Du trái tim co thắt lại Điếu thuốc được anh ấy kẹp giữa hai ngón tay tỏa ra trong không khí.

Một khuôn mặt tuấn tú, khóe môi khẽ cong lên như cười, đôi mắt đào hoa kia vẫn rất mê người nhưng lại không có tia sáng, cô đơn giống như ngôi sao.

trên bầu trời đêm sau lưng.

Cô ấy biết, trong lòng anh ấy nhất định không dễ chịu chút nào…

‘Trần Phong Sinh nheo mắt lại, trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng: “Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh bước vào trường Đại học Y khoa, sau đó anh học lên Thạc sĩ và Tiến sĩ, Anh làm nghề bao nhiêu năm nay, nhiều ca phẫu thuật lớn nhỏ, mổ tim cho rất nhiều người đều thành công, duy chỉ có ca mổ lần này của ông cụ”

“Sinh, lão, bệnh, tử là bả chất của mỗi con người”, Trần Phong Sinh dừng lại, nhìn xuống đôi bàn tay đang mở rộng của mình: “Có thể trong mắt nhiều người, nghề bác sĩ từ lâu đã quen sống chết, nhưng khác biệt ở chỗ khi một người bình thường thấy một người sắp chết sẽ đồng cảm với anh ta, còn phản ứng đầu tiên củ bác sĩ là cứu sống anh ta”

Với đôi bàn tay mảnh mai như ngọc này, ngay cả khi chưa nhìn thấy anh ấy cầm dao mổ cũng có thể tưởng tượng anh ấy mặc một chiếc áo blue trắng đang chăm chú đứng trước bàn mổ.

Ngay cả lúc này dưới ánh trăng mở ảo, đường nét trong lòng bàn tay cũng không rõ ràng lầm.

Trương Tiểu Du khẽ cần môi, trong lòng chợt thấy thương anh ấy, khi đối mặt với cái chết thì không ai có thể thờ ơ được, nhưng khác ở chỗ, bọn họ chỉ có thế xem như người ngoài cuộc, còn với tư cách là một bác sĩ anh phải đi điều trị, đó là gánh nặng. Trách nhiệm của anh ấy khiến anh ấy không còn lựa chọn nào khác, cũng không có đường lui Người ta nói bác sĩ khiến người ta phải thán phục và ngước nhìn từ xa nhưng mấy ai biết được đăng sau ánh hào quang đó là những áp lực, vất vả Sống mũi cay cay, Trương Tiểu Du nhẹ nhàng nằm lấy cánh tay cứng ngắc của anh ấy: “Anh đã làm hết sức mình rồi”

“Thật sao?” Trần Phong Sinh quay đầu nhìn cô ấy, đồng tử hơi co lại dường như đang muốn tìm kiếm đáp án.

“Thật!”, Trương Tiểu Du gật gật đầu, siết chặt tay anh hơn, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho anh”Trần Phong Sinh, anh là bác sĩ, nhiệm vụ của anh là cứu người. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình nhưng nếu không cứu được cũng không thể trách anh vì anh đã cố hết sức mình rồi. Anh thực sự đã làm rất tốt, rất tốt rồi!”

Ánh sáng trong mắt cô ấy còn sáng hơn những vì sao trên bầu trời, Trần Phong Sinh trầm mặc trong chốc lát, gõ gõ tàn thuốc trên tay, nhướng mày.

cười, trầm giọng nói: “Không hố là phóng viên, còn có thể an ủi người khác.”

“Những gì em nói đều là sự thật” Sợ anh ấy nghĩ ngờ Trương Tiểu Du vội vàng giải thích.

“Ừ*, Trần Phong Sinh vứt điếu thuốc còn sót lại trong tay, căng thẳng giữa hàng lông mày đã dịu bớt, ánh mắt cũng dịu dàng hơn rất nhiều, anh ấy thì thào nói: “Cảm ơn”

Cầm mũ phẫu thuật và khẩu trang bên cạnh lên, hai người bọn họ đã ngồi đây hơn một tiếng đồng hồ, thấy cô ấy đang run run trong chiếc áo khoác anh đứng lên kéo cô ấy dậy: “Thời gian không còn sớm, em vẫn là bệnh nhân còn cần phải theo dõi, nếu lại sốt trở lại sẽ rất phiền phức, đi thôi, anh đưa em trở về phòng bệnh”

Trương Tiểu Du ngoan ngoãn đi theo anh đến khu bệnh viện, sau khi ngồi lâu như vậy cô cảm thấy có chút lạnh.

Vì vẫn ở trong bệnh viện lại đi vội ra ngoài nên cô ấy chỉ mặc vội một chiếc.

áo khoác mỏng. Lại nghe cô y tá đó kế trong lòng cô ấy như lửa nóng chạy đi tìm anh ấy. Anh ấy không nhác tới không sao lúc này nhắc tới cô ấy không khỏi hít hít mũi, ngón tay cũng cảm thấy lạnh lẽo.