Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1215




‘Sau khi nhìn thấy bóng dáng đứng thẳng trong bếp, vẻ mặt cô bỗng trở nên thân thờ, cô không trả lời cho đến khi âm thanh từ đầu dây bên kia đánh thức.

cô, cô liền trả lời: “Xin lỗi, tôi gọi nhầm máy!”

Không phải là tên trộm nào cả mà chính là Trần Phong Sinh!

Anh mặc một bộ quần áo màu xám than rất giản dị, tay áo sơ mi kéo dài đến khửu tay để lộ cánh tay cơ bắp và cường tráng. Đứng trước gian bếp đối diện với cô, tay trái cầm thìa, tay phải căm chiếc bát sứ, anh đang đổ súp ra.

Mặc dù đeo tạp đề nhưng anh vẫn rất nam tính, mang thiên hướng của một người đàn ông của gia đình.

Hình như đã nghe thấy tiếng gì đó, Trần Phong Sinh dừng lại, đúng lúc nhìn thấy chiếc bình sứ đang cầm trên tay. Lông mày và mắt anh bỗng nhiên thắn thờ: “Em tan làm rồi hả?”

“Sao anh lại ở đây?”

Trương Tiểu Du nuốt nước bọt, đưa tay chỉ vào anh và mỉm cười.

Khi cô vừa đi vào ,cửa nhà an ninh đều ở trạng thái tốt, không thế mở ra được. Đây đúng là cao thủ, anh không thể vào bằng cửa sổ được: “Cầm Thú, làm sao anh có chìa khóa để vào nhà vậy?”

Trần Phong Sinh nghe thấy thế liền cản môi: *Ở chỗ Hoàng Trường Minh”

Trương Tiểu Du thở dài.

‘Suýt nữa cô đã quên mất, bọn họ là bạn tốt của nhau.

Trương Tiểu Du hạ cánh tay đang cầm chiếc bình xuống, quay lưng bước ra ngoài hành lang, thay dép đi trong nhà. Sau đó cô đi lại một lần nữa thì cô thấy bốn món ăn và một món canh đã được bày sẵn trên bàn.

Chỉ là nó hoàn toàn không thể so sánh được với bố món ăn và một món canh mà cô đã làm trước đây mà ngược lại chúng rất ngon, giống như đầu bếp.

làm vậy.

Bên ngoài trời âm u, trong nhà tràn ngập không khí của một bữa cơm ấm áp. Lúc nãy khi cô bước vào do quá căng thẳng nên cô không hề ngửi thấy.

Nhìn bát đĩa lúc này, cô hơi choáng váng, nhưng thật sự nhà có.

‘Trần Phong Sinh cầm đũa đánh vào tay cô đang cầm thức ăn từ đĩa: “Rửa tay đất”

“Ôi!” Trương Tiểu Du đau quá kêu lên một tiếng sau đó đi rửa tay.

Cuối cùng cũng có thế ngồi xuống ãn rồi, cô vẫn muốn ăn thử. Dù cô nhìn không thấy ngon nhưng vẫn muốn ăn thử.Món ăn ngon ô mức khiến cô muốn bật khóc.

Cô không phải là ăn của người khác mà tỏ ra như vậy mà thực sự các món ăn đều rất ngon.Không ngờ rằng bác sĩ cầm dao mổ cũng có thể cầm dao để nấu ăn. Thật ra lần trước anh nói với cô lần sau sẽ nấu cho cô ăn nhưng cô không tin lời anh nói cho lắm.

Trần Phong Sinh nở một nụ cười thỏa mãn, trong ánh mắt của chàng trai đào hoa không hề có ẩn ý sâu xa nào: “Không phải nói rồi sao, sau này anh có trách nhiệm nuôi dạ dày của em, em sẽ nuôi cơ thể của anh”

Không như những lần trước các món anh đều bị cô ăn sạch.

Trương Tiểu Du sững sờ khi cô đang dọn bát và chợt nghĩ đây là lần đầu tiên cô ăn đô ăn mà anh nấu, Bởi vì những lần trước đó, khi cô rửa bát cứ hai ba phút cô lại phải ngoái lại vì sợ anh tiến tới ôm chầm lấy cô từ phía sau như một người khống lồ.

‘Sau khi tắt vòi, bên ngoài trời đã sụp xuống từ bao giờ.

Từ ô cửa số có thể nhìn thấy nhiều ô cửa sổ ở tòa nhà đối diện sáng đèn vẫn còn nguyên không khí ấm áp của bữa cơm tối còn đọng lại.

Trương Tiểu Du từ phòng bếp đi ra nhìn thấy Trần Phong Sinh đang ở trong phòng khách mặc áo khoác, một tay cầm điện thoại kề tai: “Ừ. Ca trực đêm nay là của tôi, khi tôi đến sẽ khám tim cẩn thận cho bệnh nhân!”