Cuộc gọi mà cô nhận được ngay trước tòa nhà văn phòng là của Ngô.
Huỳnh Đông, nói là Lương Vũ Như muốn gặp cô ấy và muốn đích thân làm rõ một số chuyện. Nếu cô không đến gặp, anh sẽ trực tiếp đến phòng làm việc của cô. Bây giờ tan làm rồi, cô không muốn bị đồng nghiệp thấy được cảnh đó vì vậy cô đã đến cuộc hẹn.
Ở giữa hai người, Ngô Huỳnh Đông có vẻ xấu hổ và nói: “Tiểu Du, Lương Vũ Như cô..”
“Chị Tiểu Du!”
Ngồi bên cạnh bỗng nhiên Lương Vũ Như ngất lời nói: “Xin lỗi, chuyện lần trước đều là do em quá bất đồng!”
“Cô vừa nói cái gì?” Trương Tiểu Du kinh ngạc.
Ba lần gặp mặt trước, Lương Vũ Như luôn trong tư thế ngẩng cao đầu, chẳng trách cô nghỉ ngờ mình đã nghe nhầm.
Lương Vũ Như khẽ cười: “Hôm nay em mời chị đến là muốn xin lỗi chị!”
Trương Tiểu Du nghe xong câu này càng thêm kinh ngạc.
“Ngô Huỳnh Đông đã nói cho em hiểu từ lâu, em cũng cảm thấy mình đã quá đáng!” Cô ta liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt đầy tội lỗi: “Chỉ là lúc đó em thực sự rất lo lắng nên đã làm ra những chuyện bốc đồng như vậy.
Thật ra em cũng không muốn xử dượng của chị, em chỉ muốn trả thù chị và dạy cho chị một bài học! Nhưng Ngô Huỳnh Đông nói đúng, ba người chúng ta đều là nạn nhân, em không nên làm thế với chị!”
‘Vừa nói xong, anh lập tức nghiêng người sang bên cạnh nhẹ giọng hỏi: “Anh ơi, em làm vậy đã được chưa?”
Ngô Huỳnh Đông có vẻ rất hài lòng với những gì cô ta nói: “Lương Vũ Như.
thực sự không làm anh thất vọng!”
Đúng không?
Trương Tiểu Du hoàn toàn không tin đối phương, không hiểu chuyên gì đang xảy ra, có lẽ chỉ đơn giản muốn lấy lòng Ngô Huỳnh Đông mà đóng vai người tử tế trước mặt người yêu của mình, nhưng dù là lý do gì thì cũng không liên quan đến cô.
Cô bình tĩnh nghe và quan sát, cô không cảm thấy đau nhói trong tim như trước nhưng thật lạ là cô còn không có một chút giao động. Mặc dù mối quan hệ đã kết thúc, cũng chỉ là hơn năm năm, vết thương lớn trong long cứ tưởng là còn lâu mới lành nhưng không ngờ lại tan biến nhanh như vậy.
“Thật không thể hiểu được, trong lòng xuất hiện một cảm giác khó gọi tên.
Trương Tiểu Du liếm môi, đứng dậy nói: “Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô, bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
Lúc bước ra quán cafe, không ngờ Ngô Huỳnh Đông tiến lại gần…thấp giọng hỏi: “Tiểu Du, người đàn ông tối hôm đó có liên quan gì tới em?”
“Đó không phải chuyện của anh..” Cô thờ ơ nói, một chiếc taxi sảp tiến đến.
Quay về tòa chung cư trong thành phố, cô từ thang máy đi lên, lấy chia khóa mở cửa, vừa bước lên chiếc thảm trong nhà thì bất chợt dừng lại, có tiếng động từ bên trong phát ra.
Trương Tiểu Du nắm chặt chỉa khóa trên tay.
Lễ nào là kẻ trộm?
Đây là ý nghĩ đâu tiên xuất hiện trong đầu cô, tim cô đập thình thịch.
Chẳng trách khi mở cửa cô cảm thấy có gì đó không ổn, bình thường cô phải văn hai lần nhưng hôm nay cửa đã mở ra chỉ sau một lần vặn. Căn phòng này từ khi Hoàng Trường Minh cho cô tới ở, chỉ có mình cô, không thể có người khác xuất hiện.
Trương Tiểu Du bình nh lắng nghe, giọng nói phát ra từ phòng bếp.
Cô hít một hơi thật sâu, tay cầm chiếc bình sứ cổ được đặt trên nóc tủ giày, bước thật nhẹ vào trong.Lặng lẽ lấy điện thoại trong túi ra Đi qua hành lang tựa vào bức tường, cô tiến lại gần phòng bếp.
‘Sau khi bấm số, Trương Tiếu Du hạ giọng: “Alo, 113, nhà tôi..”