Trương Tiểu Du thở hổn hển trừng mắt nhìn.
Kính nhờ, năm rưỡi chiều cô mới tan việc, mà đơn vị cô công tác cách bệnh viện cũng chẳng gần, chen chúc trong tàu điện ngầm tới mức đầu sắp vỡ tới nơi, cô chỉ thiếu điều cầm thêm đôi cánh bay tới nữa thôi!
Không muốn đấu võ mồm với anh nhiều, Trương Tiểu Du trực tiếp đưa tay ra: “Giây chuyền đâu?”
“Lên xe trước rồi nói!” Trần Phong Sinh để lại một câu, sau đó bước tới chiếc xe Porsche Cayenne màu đen đang đậu ở bên cạnh.
Muốn chửi thề quát Trương Tiểu Du nắm tay, tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng của anh hồi lâu, vì giây chuyền cuối cùng vẫn phải im lặng đi theo.
Chờ cửa xe bên cạnh ghế lái đóng lại, Trần Phong Sinh đạp chân ga đi thẳng, Trương Tiểu Du đang đeo giây an toàn thì anh đột nhiên chạy ga khiến cô mất quán tính nghiêng ngả người về phía trước, đầu đụng phải cửa kính xe, cô lập tức kêu đau liên tục.
Sau đó lại trợn mắt nhìn anh, vừa nhìn liền thấy nụ cười trên sự đau khổ của người khác kia Cô nhắm mắt hít sâu một hơi.
Toàn bộ hành trình Trương Tiếu Du đều tỏ ra nín nghẹn, hai bên quai hàm cũng bảnh ra.
Cho tới khi cô nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe thì tư thế cũng cường ngạnh, cần răng, cuối cùng vẫn nuốt giận hỏi: “Xin hỏi ngài đang dân tôi đi chỗ nào!”
Cô vừa nói xong thì con Cayenne đột nhiên thẳng gấp dừng lại Cũng may cô đã cài giây an toàn xong, nếu không cái đâu thân thương của cô lại cộc vào kính tiếp mất.
Tức giận định quay đầu mảng đôi câu thì Trần Phong Sinh đã rút chìa khóa xe ra, ném cho cô một câu: “Tới rồi, xuống xe đi!”
Trương Tiểu Du thấy anh đã đóng cửa xe liền bất đắc dĩ cởi giây an toàn, im lặng đi theo phía sau lưng.
Xe của anh dừng ở ven đường, bên cạnh là con phố buôn bán có không ít cửa tiệm nổi tiếng, đây chính là nơi mà loại nghèo như Trương Tiểu Du đi ngang qua phải nhìn thẳng.
“Trần Phong Sinh lắc chìa khóa xe đi tới một cửa hàng quần áo nữ đối diện.
Nhân viên trong cửa tiệm cười tươi như hoa, đồng loạt đứng hai bên cửa kính đón chào.
Trương Tiểu Du đi theo sau lưng anh, vừa vào liền nghe thấy toàn bộ nhân viên nhiệt tình nói: “Cậu Trần!”
Hình như sau khi anh ấy cởi bỏ áo khoác trắng thì đa phần mọi người đều gọi anh như vậy, nhớ lại lúc trước gặp anh ở Kiên Giang cô cũng từng nghe thấy những phụ nữ khác ngọt ngào gọi anh như thế trong quán rượu ‘Thấy thái độ nhiệt tình như nhìn thấy kim chủ này của nhân viên ở đây liền biết đây không phải lần đầu tiên anh tới nơi này.
‘Đây là tiệm trang sức nữ nên chắc chắn đây anh từng dẫn không ít cô t nơi này mua đồ, sau khi trinh thám xong Trương Tiểu Du liền bĩu môi khinh thường, “Chọn cho em ấy một bộ quần áo!”
“Trần Phong Sinh quay đầu, ngón tay cầm chia khóa xe chỉ về phía cô.
Trương Tiểu Du bị chỉ mặt liền tỏ ra bất ngờ, lập tức tiến lên nói: “Anh định “Buổi tối có một bữa tiệc, em làm bạn gái của anh để tham gia!” Trần Phong Sinh lười biếng trả lời. Có lẽ chỉ có người sống quen trong vàng son mới có thế tự đắc được như cậu chủ Trần mà thôi, loại bữa tiệc của xã hội thượng lưu như này từ trước tới giờ anh luôn không quan tâm và tránh xa, anh chỉ biết mỗi lần đi đều phải căm ly rượu nói mấy lời khách sáo với người khác, giá tạo gần chết!
Nghề bác sĩ có lẽ sẽ giúp anh tránh được những bữa tiệc kiểu này, nhưng thân là người nhà họ Trần anh không thể không đối mặt, tuy nhiên từ trước tới nay mấy bữa tiệc kiểu này đều do anh hai phụ trách. Nhưng tối nay là đặc biệt, do anh hai đã đi công tác nước ngoài không về kịp để tham dự nên anh đành phải đi thay bữa tiệc này.
Trương Tiểu Du nghe xong liền chau mày nói: “Dựa vào cái gì, trông em giống ăn no rửng mỡ lắm sao?”
“Không muốn dây chuyền à?” Đôi môi Trần Phong Sinh hơi nhếch lên, chậm rãi nói: “Chỉ là bạn gái tạm thời mà thôi, không cần em phải làm gì cả. Đi làm bình hoa là được, nên än thì ăn nên uống thì uống, ai nói chuyện với em thì em mỉm cười đáp lại là được, chờ sau khi kết thúc anh sẽ trả vật lại cho khổ chủ”