Màu bạc khúc xạ trong tầm mắt, Trương Tiểu Du tỏ ra vui vẻ không thôi: “Dây chuyền này anh nhặt được sao? Tốt quá”
“Lúc về em tìm nó mất bao nhiêu ngày mà không được, còn tưởng nó mất thật rồi, cầu ông trời phù hộ mãi không ngờ anh lại nhặt được, mau trả nó lại cho em!” Cô vừa nói xong liền bước tới bàn làm việc, đưa tay muốn lấy lại Nhưng ngay khi cô sắp chạm vào dây chuyền kia thì cánh tay đang cầm giây chuyên của Trần Phong Sinh đột nhiên thu về sau lưng.
Trương Tiểu Du không kịp phòng bị, chân bước không vững khiến cả người hơi đổ ngã về phía anh, sau đó kêu lên một tiếng.
Do anh đang ngồi trên ghế nên tư thế ngã của cô cực kì mập mờ nắm lên người anh, cơ thể hai người thân mật tiếp xúc với nhau, không có một chút khe hở.
Khi thở hốn hến vì bị dọa sợ, cô có thế cảm nhận được độ phập phùng trên ngực anh.
Lỗ tai của Trương Tiểu Du đỏ bừng, đối diện với tâm mắt của cô là chiếc cảm và yết hầu của anh.
Hình như cô còn nhìn thấy anh vừa nuốt nước miếng một cái Không ngờ cô cũng có cảm giác miệng khô lưỡi khô như lúc này.
“Cộc cộc…”
‘Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, do phòng làm việc không đóng nên người bên ngoài đẩy cửa vào luôn, vừa bước vào liền nhìn thấy hình ảnh bên trong.
Người nọ hơi kêu lên, vội vàng lui lại ra ngoài: “AI”
Khuôn mặt Trương Tiểu Du đỏ bừng vì thẹn, cuống quýt đứng dậy, tay chân hoang mang không biết nên đi đâu.
Cho dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể tấy sạch được nỗi oan này.
Cánh cửa đóng lại lần nữa chỉ còn sót lại một khe hở nhỏ, sau đó giọng nói lắp bắp của cô y tá truyền tới: “Bác sĩ Trần, bên dưới có một ca bệnh cần giải phẫu… Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng!”
Trần Phong Sinh ngồi thẳng người, bàn tay nắm nhẹ thành quyền đặt lên miệng ho khan một cái rồi mới trả lời: “Tôi biết rồi, trước tiên gây mê bệnh nhên đi, tôi tới ngay đây!”
Lúc anh ấy quay lại phòng làm việc vẫn còn mặc đồng phục giải phẫu, vốn anh đã nhân thời gian ngân không có bệnh nhân cần giải phẫu đế quay lại phòng nghỉ ngơi một lúc, không ngờ cô lại ở trong phòng chờ anh.
Dù hiện tại cô đã đứng cách anh mấy bước rồi nhưng ngực anh vẫn còn lưu lại cảm xúc mềm mại kia.
‘Vừa rồi anh không hề có ý chọc tức cô, chỉ là hơi nhớ hơi thở của cô mà thôi, thời điểm về khuya, khi anh năm lên giường ngủ trong đầu liền hiện lên hình ảnh đêm đó, không nhớ không sao, vừa nhớ bụng dưới liền căng thẳng…
“Mau trả dây chuyền lại cho em!”
Trương Tiểu Du xông tới đòi lần nữa, tuy nhiên lần này cô đã học khôn, không đứng quá gần anh: “Không lẽ khi anh còn nhỏ thầy giáo cua anh không dạy anh nhặt được của rơi không trả lại cho người bị mất là hành vi phạm tội à, hơn nữa sợi giây chuyền này của em cũng không đáng tiền, chỉ là sợi giây bạc làm thủ công mà thôi, mau trả lại cho em đi!”
Trần Phong Sinh mặc cho cô đang kêu gào đòi đồ, anh vẫn nhét dây chuyền trong tay vào túi áo giải phẫu: “Muốn lấy lại dây chuyền thì sáu giờ ngày mai chờ anh ở cửa phòng khám bệnh!”
Nói xong liền đứng dậy rời đi, đầu cũng không ngoái lại một cái.
Trương Tiểu Du trợn mắt nhìn bóng lưng của anh, tức giận muốn bùng nổ.
Ngày hôm sau, trời vừa hạ nắng thì Trương Tiểu Du đã là người đầu tiên phi ra từ trong phòng làm việc.
Khi chen vào thang máy còn không may đụng phải tổng biên tập, còn bị ánh mắt giết người đó quét quanh người một lượt mới an toàn tới được tàu điện ngầm, một đường này cô thở hốn hển không ngừng chạy tới cửa chính của bệnh viện, khi thấy cửa phòng khám bệnh liền thấy được bóng người cao ngất kia.
Bỏ đi áo khoác dài màu trắng thì anh mặc trên người bộ âu phục màu xám tro được cắt may vừa vặn, phác họa được hoàn toàn vóc người tam giác hoàn mỹ, gương mặt cũng không nghiêm túc như bình thường, đôi mắt đào hoa như tỏa ra hòa quang. Hình tượng hiện tại của anh càng giống mấy cậu công tử thiếu gia hơn.
Trương Tiểu Du thẳng xe gấp dừng trước mặt anh, khom lưng thở hốn hể: “Em tới rồi!”
-Trần Phong Sinh gáy tàn thuốc lá xuống đất, giơ đồng hồ tới trước mặt cô: “Tới muộn năm phút”