Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 18: 18: Nhớ Mong Thì Phải Nói Ra




Nhà hàng hôm nay im lặng hơn bình thường rất nhiều, sáng sớm người không nhiều lắm, tất cả mọi người yên lặng làm công việc của mình, có lúc sẽ liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Cố Hãn Hải vẫn luôn nghiêm túc quét dọn vệ sinh.

Hôm nay trên ghế mà tiểu thiếu gia hay ngồi không có ai, Cố Hãn Hải luôn trong lúc lơ đãng liền cúi đầu xem điện thoại một chút.

Theo lý mà nói trong lúc làm việc không thể mang điện thoại, nhưng hôm nay mọi người thậm chí là quản lí đều coi như không nhìn thấy động tác của Cố Hãn Hải.

Hôm nay là một ngày đặc biệt.

Hôm nay là ngày Nghiêm tiểu thiếu gia thi tuyển sinh.

Vốn dĩ mấy ngày nay Nghiêm Thanh Viên làm bài tỷ lệ chính xác thậm chí còn cao hơn mọi khi, làm thử năm bộ đề đều được điểm cao, dư điểm để đậu, rõ ràng nắm chắc mọi việc như vậy nhưng mọi người vẫn căng thẳng một cách khó hiểu.

Mặc dù vẻ mặt Cố Hãn Hải trông bình tĩnh, nhưng nhất cử nhất động của hắn đều biểu hiện lúc này hắn rất nôn nóng, trạng thái vẫn luôn như vậy từ sáng đến chiều.

"Lúc này rồi, Nghiêm Thanh Viên còn chưa thi xong hả?" Quản lí rốt cuộc không nhịn nổi cái bầu không khí áp lực này bèn chủ động hỏi.

"Sắp rồi." Nếu dựa theo thời gian thi tuyển thì sắp xong rồi.

Cố Hãn Hải không cách nào dùng lời để diễn tả tâm trạng bây giờ của mình, Nghiêm Thanh Viên khăng khăng muốn đi thi vào Nam Thập Tam Cao, thật ra bản thân hắn cũng không đề nghị.

Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải từng nói chuyện với nhau về vấn đề vì sao một hai đòi đi Nam Thập Tam Cao, mà câu trả lời của Cố Hãn Hải lại rất dễ đoán.

Học sinh có gia cảnh bình thường đối với chuyện thi đại học vô cùng coi trọng, nền giáo dục trong nước lấy 'thi đại học thay đổi cuộc đời' làm nguyên tắc, giáo dục cao trung thậm chí chặt chẽ hơn, vì vậy về cơ bản là tiết tự học và buổi sáng và tối thậm chí là nghỉ ngơi cuối tuần đều học, tất cả mọi người đều đem toàn bộ lực chú ý đặt vào việc học tập để chuẩn bị chiến đấu cho kỳ thi đại học.

Mỗi trường học có phong cách không giống nhau, mà Nam Thập Tam Cao nổi tiếng với phong cách trường học nhẹ nhàng, không có bầu không khí học tập nghiêm khắc, mà Cố Hãn Hải có nhiều thời gian hơn để làm việc và lo việc nhà.

Lúc Nghiêm Thanh Viên nghe thấy nguyên nhân vẻ mặt thật sự là một lời khó nói hết, có một khoảng thời gian không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Cố Hãn Hải cảm thấy Nghiêm Thanh Viên có chút kỳ lạ, mọi mặt, ví dụ như đang nói về vấn đề nào đó sẽ bắt đầu ngồi ngơ ngẩn, mặc dù... Mỗi một lần Cố Hãn Hải đều sẽ cảm thấy biểu cảm không ngừng thay đổi của Nghiêm Thanh Viên vào lúc này rất đáng yêu.

Cố Hãn Hải cảm thấy phỏng chừng bản thân bị điên rồi, bệnh thích nhìn đồ vật đáng yêu sau khi nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên càng thêm quá mức, quả thật giống như hết thuốc chữa.

Điện thoại Cố Hãn Hải bỗng nhiên sáng lên, Cố Hãn Hải buông giẻ lau trong tay xuống, xoay người cầm điện thoại đi sang bên cạnh rồi nghe máy.

"Gọi điện thoại tới rồi, hẳn là tiểu thiếu gia nhỉ? Đồng nghiệp cùng ban cũng cùng nhau ló đầu ra nhìn Cố Hãn Hải.

"Lúc này chắc là thi xong rồi, tôi đi hỏi thăm rồi, đề thi Nam Thập Tam Cao tương đối dễ, chỉ cần không quá kém đều nhận, Tiểu Nghiêm cố gắng như vậy chắc là không thành vấn đề đâu."

"Uầy, đừng nói, Tiểu Nghiêm này thật là làm người lo lắng, tôi cũng không nhịn được căng thẳng đây này."

Lúc Nghiêm Thanh Viên mơ mơ màng màng từ trong trường học đi ra thì đã thi suốt một ngày rồi, bởi vì thi tuyển sinh này không chính thức như tuyển sinh trường khác, tất cả bài kiểm tra đều hoàn thành trong một ngày, mà Nghiêm Thanh Viên cảm thấy rằng mình làm bài cũng không tệ lắm.

"Tôi cảm thấy mình thi cũng được." Nghiêm Thanh Viên lúc nối máy câu đầu tiên chính là nói về việc mình thi, "Cơ bản thì tất cả câu hỏi đều sẽ làm, tôi cảm giác so với thi tuyển sinh trường khác thì đơn giản hơn nhiều lắm."

"Ừm." Ánh mắt Cố Hãn Hải mang theo vài phần dịu dàng, tiếp theo lại nghe được cậu nói.

"Lần đầu tiên tôi đến Nam Thập Tam Cao, haiz, thật ra khuôn viên trông khá tốt, cơ sở vật chất trong trường cũng không tệ á, hôm nay bạn học thi chung với tôi ở chung khá tốt, lúc sau bọn tôi còn hỏi nhau nữa á, tôi có cảm giác tỷ lệ làm đúng còn muốn cao hơn so với bọn họ."

"Ừm."

"Tôi cảm thấy không thành vấn đề, họ nói ngày kia sẽ nhận được tin, nhưng tôi cảm thấy bây giờ có thể chúc mừng."

"Ừm."

Nghiêm Thanh Viên chỉ nghe câu trả lời tùy ý của Cố Hãn Hải từ phía đối diện, bước chân đang đi bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn khuôn viên trường to như vậy, ngày mùa hè gió nhẹ cũng không mang đến bao nhiêu mát mẻ, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại cảm thấy hơi xúc động.

"Cố Hãn Hải ơi."

"Ơi."

"Cậu cảm thấy Nhân Giáo thế nào nè?"

Trong khoảng thời gian ngắn, điện thoại hai bên đều im lặng.

Cố Hãn Hải im lặng là vì tự hỏi có phải Nghiêm Thanh Viên không muốn tiếp tục đi Nam Thập Tam Cao phải không.

Mà Nghiêm Thanh Viên im lặng, lại là vì nếu không có gia đình ràng buộc, có lẽ Cố Hãn Hải có thể toàn thân toàn tâm chuyên chú vào việc học tập, có tương lai càng tốt hơn, mà không phải cực khổ vừa đi học vừa đi làm.

"Vì sao lại hỏi như vậy." Rốt cuộc là Cố Hãn Hải đánh vỡ không khí yên tĩnh.

"Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy, nếu bây giờ chúng ta cùng học Nam Thập Tam Cao, có lẽ sau này có cơ hội cùng nhau học Nhân Giáo á, trải nghiệm cùng nhau có thể sẽ rất thú vị!"

"Cậu muốn đi cao trung Nhân Giáo sao?" Cố Hãn Hải hỏi.

Nghiêm Thanh Viên cầm điện thoại, chớp chớp mắt, trong đầu có chút trống rỗng: "Mình muốn cậu đi."

Cố Hãn Hải nghe giọng Nghiêm Thanh Viên ở đầu dây bên kia, giọng nói thiếu niên trong trẻo mặc dù cách điện thoại vẫn có thể truyền đạt rõ ràng đến tai, đó là giọng nói mà Cố Hãn Hải đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

"Ừm."

——

"Viên Viên của chúng ta hôm nay làm bài thi thế nào rồi em?" Nghiêm Thanh Viên vừa về đến nhà liền bị anh cả thích ôm ôm nhấc bổng lên, đặt trên ghế, "Cho Tiểu Viên Viên của chúng ta gần đây nghiêm túc học tập chuẩn bị một bữa tiệc chúc mừng đây."

Ở trên bàn bày toàn là món Nghiêm Thanh Viên thích ăn, đôi mắt Nghiêm Thanh Viên nhanh chóng sáng lên.

"Em cảm thấy em thi rất tốt, nhất định có thể vào, em và các bạn cùng thi với nhau đối chiếu đáp án rồi, tỷ lệ chính xác của em rất cao, thậm chí em cảm thấy có mấy môn có thể thi full điểm luôn á!" Nghiêm Thanh Viên ríu rít chia sẻ thành quả thi của mình với Nghiêm Trạch Thủy, Nghiêm Trạch Thủy nghiêng đầu nghe, ngẫu nhiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Nghiêm Trạch Thanh ở một bên tùy ý lột quả cảm rồi ăn.

"Thật sự thi rất tốt, Viên Viên có lòng tin như vậy?" Nghiêm Trạch Thủy hỏi.

"Vâng ạ."

"Ừm, vậy anh nói với ba mẹ một chút chuyện này."

Tay Nghiêm Trạch Thanh* đang lột quả cam bỗng dừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn về phía Nghiêm Trạch Thủy: "Anh vẫn chưa nói với ba mẹ?"

*Hông biết chỗ này tác giả có bị nhầm không chứ nguyên văn là Nghiêm Thanh Viên, mà nãy giờ ngồi bình tĩnh lột vỏ cam chỉ có Nghiêm Trạch Thanh thôi à nên chỗ này sửa nha:3

"Ừ, chưa phải lúc." Nghiêm Trạch Thủy dang tay và cười nói, "Ba nếu sớm biết Viên Viên muốn đi Nam Thập Tam Cao chắc chắn sẽ tức giận."

Nghiêm Trạch Thanh theo bản năng nhíu mày, quả thật như vậy, Nghiêm Trạch Thủy nói không sai, ba Nghiêm vẫn luôn là một người giáo dục con cái rất nghiêm khắc, hai người con của ông vô cùng xuất sắc dưới sự giáo dục của ông.

Bây giờ ba Nghiêm vẫn luôn ở nước ngoài, Nghiêm gia có ý muốn mở rộng ra nước ngoài, điều đó cần phải có một người trấn giữ, còn lại trong nước trực tiếp để lại cho Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh quản lí, ba Nghiêm chuyên tâm vào công ty ở nước ngoài.

Mẹ Nghiêm đương nhiên là đi theo bên cạnh ba Nghiêm, nhưng mẹ Nghiêm không tham gia vào quản lí công ty, mà là duy trì thân phận nữ quyến Nghiêm gia để giao tiếp với bên ngoài.

Ba Nghiêm và mẹ Nghiêm là vợ chồng liên hôn vì thương nghiệp tiêu chuẩn, cường cường liên hợp, không nói về vấn đề tình cảm, hôn nhân của bọn họ càng giống hợp tác hơn, mà ba Nghiêm mẹ Nghiêm còn là đối tác tốt, hai người vẫn luôn tôn trọng nhau như khách, cũng không tính là bất hòa.

Nhưng cũng vì quá mức coi trọng thị trường nước ngoài nên cơ bản vẫn luôn ở nước ngoài, giáo dục Nghiêm Thanh Viên đa số là từ Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh hai người lo liệu, bởi vì từng cảm nhận qua sự vất vả của giáo dục bằng đòn roi, Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh nuông chiều Nghiêm Thanh Viên nhiều hơn là dạy dỗ, nếu không ngôi trường mà họ sẽ gửi cậu đến nên là một trường trung học quân sự khép kín thay vì đào tạo học sinh về mọi mặt, ưu tiên bồi dưỡng ưu thế cao trung Nhân Giáo.

"Ba..." Nghiêm Thanh Viên lẩm bẩm nói, trong đầu trống rỗng.

"Bài thi tuyển sinh của Viên Viên ở sơ trung Nhân Giáo anh cả đã nhờ người chuyển đi rồi, lần này thi tuyển sinh bọn anh yêu cầu hơi cao và khó khăn, nếu thành tích của em quả thật cao hơn có thể so sánh với thi tuyển sinh thật sự, ba thấy được thành tích hẳn là sẽ thả lỏng hơn một chút với em."

Nghiêm Trạch Thủy cũng không phải không có suy xét, nếu ngay từ đầu anh nói với ba Nghiêm thì chắc chắn sẽ không thể thông qua, cho nên mới luôn án binh bất động*, cho đến khi Nghiêm Thanh Viên lấy ra thành tích, trực tiếp dùng thành tích nói chuyện.

* 按兵不动: Án binh bất động – kìm giữ lại quân đội, tạm thời không hành động. Nghĩa chuyển: sau khi tiếp nhận nhiệm vụ không lập tức thực hiện ngay.

Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt: "Vì sao ngay từ đầu anh cả và anh hai đồng ý cho em đi Nam Thập Tam Cao vậy ạ?"

Nghiêm Trạch Thủy thuận miệng nói: "Lúc còn nhỏ chính là làm những gì muốn làm, nếu em thì cứ đi, đừng đến lúc đó lại muốn chuyển trở về là được."

Cách Nghiêm Trạch Thủy giáo dục Nghiêm Thanh Viên chỉ đơn giản là để cậu trưởng thành, Nghiêm Thanh Viên đã từng cho rằng đây là nuông chiều, lúc xem xong sách thì phát hiện có lẽ là không để bụng, nhưng bây giờ Nghiêm Thanh Viên lại có cảm giác, cái này chắc là phương thức giáo dục từ nhỏ đến lớn của Nghiêm Trạch Thủy có vấn đề.

Nếu không để bụng, sao có thể vẽ ra bức tranh như vậy.

Nghiêm Thanh Viên không hỏi tiếp, nhìn về phía Nghiêm Trạch Thanh.

Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày: "Anh khi đó cho rằng em đang cáu kỉnh."

"Dạ?" Nghiêm Thanh Viên sửng sốt.

"Em cáu kỉnh một cái thì cứ thích nói những lời lung tung rối loạn hơn nữa còn không có giới hạn." Cho nên Nghiêm Trạch Thanh đối với việc Nghiêm Thanh Viên gây khó dễ đều sẽ xuôi theo ý cậu, e rằng Nghiêm Thanh Viên qua một khoảng thời gian thì sẽ quên thôi, hoặc là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái nhưng sau đó vấp phải trắc trở rồi lặng lẽ im lặng không nói gì.

Nghiêm Thanh Viên xấu hổ vô cùng lấy tay che mặt, biết bản thân càng nhiều hơn, Nghiêm Thanh Viên càng phát hiện thì ra tính cách của bản thân xấu như vậy.

"Về phía của ba..."

"Em đi." Nghiêm Thanh Viên đánh gãy lời Nghiêm Trạch Thanh nói, "Em... Em gọi cho ba, em tự mình nói với ba."

Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên với ánh mắt kinh ngạc, gọi điện thoại cho ba Nghiêm, cơ bản là một cảnh tượng rất khó thấy.

Bản thân ba Nghiêm là một người ít khi cười nói, bởi vì giáo dục và trên thương trường đã tôi luyện khí chất quá mức nghiêm túc, nói chung sẽ không được mấy đứa nhỏ thích, Nghiêm Thanh Viên cũng là một trong số đó, mỗi lần ở bên ba Nghiêm đều im lặng không nói một tiếng, cũng không giao lưu với ba Nghiêm đàng hoàng.

Vì vậy lúc này Nghiêm Thanh Viên vậy mà chủ dộng đưa ra đề nghị tự mình gọi điện thoại, trong khoảng thời gian ngắn hai người anh của Nghiêm gia đều suy nghĩ có phải Nghiêm Thanh Viên uống nhầm thuốc không.

Nghiêm Thanh Viên tỏ ra rất kiên quyết.

Mặc dù kiên quyết, nhưng trên thực tế cuối cùng Nghiêm Thanh Viên chỉ ngồi ở trên giường, khoanh tay trước ngực nhìn điện thoại như lâm đại dịch*.

* 如临大敌: Giải thích là giống như đối mặt với kẻ thù hùng mạnh, và mô tả việc coi một tình huống không khẩn cấp trở thành nghiêm trọng.

Nếu là trước đây Nghiêm Thanh Viên sẽ không liên lạc với ba Nghiêm, cậu tôn kính và ngưỡng mộ ba Nghiêm là sự thật, nhưng sợ hãi cũng là thật.

Ba Nghiêm rõ ràng cũng không hiểu cách giao lưu với người nhà, năm đó ông đem mấy Nghiêm Trạch Thủy cho mấy lão già nuôi mười ba năm, lúc trở về từ đầu tới cuối cũng chỉ chú ý thành tích mà thôi.

Nhưng mà...

Nghiêm Thanh Viên từ trong sách đọc được một ba Nghiêm hoàn toàn không giống với người mà họ từng thấy.

Nghiêm Thanh Viên cầm theo đèn pin nhỏ của mình chui vào dưới giường, trước khi gọi điện thoại cậu vẫn là nên nhìn xem sách để củng cố một chút.

' "Con khác với tất cả những đứa con khác của ba, trong đôi mắt của con ba không nhìn thấy sợ hãi và kính sợ, lúc nhìn con, ba thậm chí có cảm giác giống như đang nhìn người cùng thế hệ, nhưng ba không ghét con có dũng khí của người trẻ tuổi, cho dù con có phải con của ba không." '

' "Chuyện này con giải quyết quả thật không tệ, có vài phần phong thái của ba... Sao nào, nói con giống ba con còn không vui? Như vậy cũng tốt, đứa con ba muốn không phải một đứa con luôn đi theo bước chân của ba, mà là một người trò giỏi hơn thầy, người có thể cầm quyền Nghiêm gia." '

Trong trí nhớ của Nghiêm Thanh Viên ba Nghiêm cũng không nói nhiều lời, nhưng mà...

' "Sao có thể không để ý, con của ba, trong người chảy dòng máu của ba, ba không thể đối xử bình đẳng được, bọn họ là con của ba, mà ba là ba của bọn nó, đây là dòng máu sâu xa không thể đứt đoạn, tất cả những gì một người ba có thể làm cho cái của mình, ba cũng đều có thể làm."

Nghiêm Thanh Viên nhìn quyển notebook, đem quyển notebook ôm vào trong lòng ngực.

Nghiêm Kỳ Thúy từ nhỏ cũng được giáo dục từ tầng lớp tinh anh mà lớn lên, trong đại gia tộc thậm chí không thể làm chủ cuộc hôn nhân của mình, xiềng xích và giam cầm trên người ông thậm chí còn vững chắc hơn so với Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh, tất cả cảm xúc của ông đều bị giữ lại trong cơ thể kiên cường mạnh mẽ ấy.

Ngay cả khi ở cuối sách, Nghiêm Kỳ Thúy cũng không có mối quan hệ tốt hơn với bọn nhỏ.

Mặc dù Nghiêm Kỳ Thúy đánh giá cao và khẳng định Cố Hãn Hải, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn bao nhiêu đó thôi.

Tính cách của Cố Hãn Hải là không thể vì chuyện nào mà làm bất cứ điều gì, quy tắc của hắn chính là 'tự mình lựa chọn', nếu Nghiêm Kỳ Thúy lựa chọn bị cuộc sống trói buộc vậy thì không cần người khác can thiệp.

Nhưng Nghiêm Thanh Viên lại không như vậy.

Bây giờ cậu đã biết ba Nghiêm thật sự nghĩ gì trong lòng, cậu muốn làm chút gì đó.

Cậu thích nơi này, thích cái nơi mà cậu sống rất tốt cho đến bây giờ, cũng coi như vì thế mà cậu nợ gia đình này, vì vậy cậy muốn dùng hết khả năng có thể, ít nhất làm cho gia đình này hòa thuận hơn, xem như làm một chút báo đáp nho nhỏ.

Nghiêm Thanh Viên lại một lần nữa từ dưới gầm giường chui ra, tiếp tục nhìn về phía điện thoại.

Hít sâu một hơi.

Gọi điện thoại.

Nghiêm Thanh Viên chờ đợi một lúc, nhìn đồng hồ bên cạnh, lúc này chắc là ba tỉnh rồi.

Nhưng vẫn không có ai nhận.

Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm*, từ chối hết lần này đến lần khác, sau vài lần chuông điện thoại vang, tất cả dũng khí của Nghiêm Thanh Viên đều bị đánh nát, lúc muốn buông điện thoại ngắt máy, cuộc gọi bỗng nhiên được nhận rồi.

* 一鼓作气: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc).

"Alo?" Đầu dây bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói nghèn nghẹn của một người đàn ông trung niên, nghe có vẻ như đang ở một nơi trống trải, mơ hồ có cảm giác có tiếng vang, đầu óc Nghiêm Thanh Viên giật mình một cái.

"Xin chào." Đầu dây bên kia lại hỏi lại một lần nữa, Nghiêm Thanh Viên nghe thấy ba của mình nói bằng giọng nói vô cùng máy móc, nhưng thật ra cũng rất êm tai.

Nghiêm Thanh Viên cầm điện thoại, ấp úng gọi: "Ba ơi?"

Trong phút chốc đối diện bên kia im lặng, sau đó mới lạnh nhạt nói: "Nghiêm Thanh Viên."

Câu nói này thay vì nói là gọi Nghiêm Thanh Viên, chi bằng nói là đang xác định bên kial à ai, Nghiêm Thanh Viên ra nước ngoài đã rất lâu rồi, nhưng Nghiêm Thanh Viên trước giờ chưa từng gọi Nghiêm Kỳ Thúy một lần, hơn nữa cơ bản nói chuyện với hai người con trai cũng chỉ là bàn bạc công việc.

"Ba ơi là con." Nghiêm Thanh Viên nghe được tiếng tim đập nhanh vì quá căng thẳng của mình, từ nhỏ đến lớn cậu rất ít khi thân thiết với Nghiêm Kỳ Thúy, lúc này bỗng nhiên thử thách độ khó cao nên có chút nơm nớp lo sợ.

Nghiêm Kỳ Thúy mới vừa thức dậy và đi tắm, người đàn ông trung niên có dáng người nam tính bảo trì rất tốt được bọc trong khăn tắm màu trắng, lông mày và ánh mắt lạnh nhạt ở một góc nào đó nhìn rất giống Cố Hãn Hải, ông nghe thấy ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói run run của con trai nhỏ nhà mình, ông đã quen với việc con cái nhà mình sợ hãi mình rồi.

"Có chuyện gì?" Giọng nói trầm khàn giống như tiếng đàn cello vang lên trong không gian, đưa điện thoại đặt một bên và mở loa ngoài, rót một ly nước ấm uống hết.

Nghiêm Thanh Viên ấp úng không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, Nghiêm Kỳ Thúy cũng không thúc giục, chỉ lo làm việc của mình.

Nghiêm Thanh Viên để ý thấy rằng mặc dù cậu rất lâu cũng không thể nói một câu hoàn chỉnh, nhưng Nghiêm Kỳ Thúy vẫn không ngắt cuộc gọi, nội tâm đối với những điều bên trong sách về lời tự thuật của Nghiêm Kỳ Thúy càng thêm chắc chắn.

Nghiêm Kỳ Thúy biết, con trai của mình gọi cho ông nhất định là có chuyện gì đó, nhưng Nghiêm Thanh Viên có việc luôn luôn chỉ biết tìm hai người anh của cậu, chưa bao giờ sẽ gọi cho ông, không lẽ lần này đã phạm đến mức ngay cả Nghiêm Trạch Thủy cũng không giải quyết được ư?

"Muốn bao nhiêu tiền." Nghiêm Kỳ Thúy cũng không đợi nữa, gọn gàng dứt khoát hỏi.

"A? Tiền?" Nghiêm Thanh Viên ngẩn người.

Nghiêm Kỳ Thúy nhíu mày, nghe giọng điệu này hẳn là việc không nhỏ.

"Con không nói được, thì bảo Nghiêm Trạch Thủy gọi cho ba." Nghiêm Kỳ Thúy không muốn lãng phí thời gian nữa.

"Không phải, ba ơi..." Nghiêm Thanh Viên gọi một lần nữa, "Con... Con có việc muốn nói ạ."

"Nói."

Một chữ sạch sẽ lưu loát, lộ ra lạnh lẽo, Nghiêm Thanh Viên cảm thấy điều mình làm thật sự rất lớn gan, lúc này càng nhút nhát rụt rè.

"Ba ơi..." Nghiêm Thanh Viên nức nở nói, giống như một động vật nhỏ nào đó đang làm nũng phát ra âm thanh rất nhỏ.

Mày Nghiêm Kỳ Thúy vốn đã nhíu giờ càng nhíu mày chặt hơn.

Mặc dù Nghiêm Thanh Viên không nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Kỳ Thúy, nhưng bản năng nhận ra rằng nếu cứ kéo dài không chừng Nghiêm Kỳ Thúy sẽ tức giận, lúc này dứt khoát lấy hết can đảm nói: "Ba ơi, con muốn đổi trường cao trung ạ."

"Ở đâu?" Nghe được Nghiêm Thanh Viên nói chuyện đàng hoàng, Nghiêm Kỳ Thúy mới nói theo.

"Nam Thập Tam Cao ạ."

"Không được."

Nghiêm Thanh Viên bị nghẹn.

"Ba ơi..."

"Không được." Nghiêm Kỳ Thúy dứt khoát từ chối, Nam Thập Tam Cao là nơi nào, ông từng nghe rồi, thành của con trai nhỏ vốn rất đáng lo ngại, giờ lại đi cái trường học rác rưởi này, nghĩ cũng biết hỗn tạp đến mức nào.

"Ba, ba nghe con nói." Bỗng nhiên giọng nói của Nghiêm Thanh Viên nghiêm túc hẳn lên, cậu nghiêm túc nói.

Nghiêm Kỳ Thúy nheo đôi mắt, rõ ràng là chưa từng bị con cái nói như vậy, làm ông có chút không vui: "Nói."

"Con đã đi làm bài tuyển sinh của Nam Thập Tam Cao rồi, mặc dù thành tích không bị xuống, nhưng con chắc chắn con thi rất khá, so với lúc thi tốt nghiệp sơ trung còn tốt hơn!" Nghiêm Thanh Viên tạm dừng một chút.

Nghiêm Kỳ Thúy ngồi xuống: "Tiếp tục."

"Con không phải nói Nhân Giáo không tốt, chỉ là cảm thấy có thể không thích hợp với con lắm, ở Nhân Giáo con có chút không hợp với những người khác." Nghiêm Thanh Viên cho đến bây giờ cũng không biết vì sao bản thân không hợp với những người khác trong trường, nhưng sau khi có sách, cậu đã hiểu rồi.

Cậu sinh ra vốn đã khác biệt một trời với Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải ở xóm nghèo cũng có thể trổ hết tài năng của mình trong hoàn cảnh như vậy, mà cậu thì không được.

"Không hợp nhau, thì nghĩ cách hòa nhập, xã hội không có nơi nào chờ con đi hòa nhập đâu."

Nghiêm Thanh Viên nghe Nghiêm Kỳ Thúy nói, chỉ cảm thấy hoang mang gãi đầu, mặc dù muốn giao lưu với ba Nghiêm, nhưng cậu căn bản không biết dùng cách gì để giao lưu.

"Con ở Nam Thập Tam Cao..." Lúc Nghiêm Thanh Viên nói chuyện bỗng cắn trúng đầu lưỡi một cách khó hiểu, sau đó tiếp tục nói, "Con quen một người, tên là Cố Hãn Hải, cậu ấy rất thông minh, con trong khoảng thời gian này vẫn luôn tìm cậu ấy để học, nhờ có cậu ấy mà chương trình học sơ trung được củng cố hơn, nếu là cậu ấy nói, con cảm thấy con sẽ càng muốn học hơn."

"Đừng tìm lý do cho việc không muốn học." Nghiêm Kỳ Thúy không chú ý đến lúc Nghiêm Thanh Viên bị cắn lưỡi khi cậu nói.

"Con chỉ là muốn đổi hoàn cảnh..."

"Đổi đến đống rác à?" Nghiêm Kỳ Thúy nói chuyện vốn dĩ không có một chút lưu tình.

Nghiêm Thanh Viên chản nản chui vào chăn giường, giao lưu với Nghiêm Kỳ Thúy thật sự khó khăn quá.

Cho nên Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn không muốn giao lưu với Nghiêm Kỳ Thúy, bản thân Nghiêm Kỳ Thúy có yêu cầu rất cao đối với con cái, chỉ là vì bây giờ công ty cần ông nên mới không quản cậu nhiều như vậy, nhưng lần mở miệng này, trước mắt Nghiêm Thanh Viên giống như hiện ra Nghiêm Kỳ Thúy ít khi nói cười dáng vẻ vô tình.

"Ba ơi." Nghiêm Thanh Viên còn muốn nói gì đó, nhưng Nghiêm Kỳ Thúy vốn không cho Nghiêm Thanh Viên cơ hội.

"Không thể nào." Nghiêm Kỳ Thúy chỉ cảm thấy mong muốn của Nghiêm Thanh Viên rất hoang đường, "Nếu con đã có yêu cầu như vậy, rốt cuộc là vì sao, gọn gàng dứt khoát nói rõ ra, con cứ quanh co lòng vòng, ba không muốn nghe."

Nghiêm Thanh Viên nghe Nghiêm Kỳ Thúy nói, chỉ cảm thấy ở trong sách Nghiêm Kỳ Thúy có phải từng được tác giả điểm tô cho đẹp không.

Vì sao?

Vì Cố Hãn Hải.

Bởi vì cậu và Cố Hãn Hải đổi thân phận.

Nghiêm Thanh Viên cuối cùng chậm rãi nói: "Con muốn cùng học với Cố Hãn Hải."

Muốn có người chú ý tới Cố Hãn Hải, cũng muốn có người chú ý tới cậu, cho cậu được thoải mái.

"Một khi đã như vậy, vậy con nghĩ cách đưa nó tới bên cạnh con."

Nghiêm Thanh Viên sửng sốt: "Dạ?"

"Muốn cái gì thì phải tự đi lấy, mà không phải hạ thấp thân phận của con, đi cùng với đồ vật con muốn, cùng ngồi, cùng ăn." Giọng nói Nghiêm Kỳ Thúy rất nghiêm khắc, rõ ràng là đang giáo dục Nghiêm Thanh Viên, "Nhặt được đồ con muốn ở đống rác, muốn bắt được nó thì phải ở đống rác à?"

Cả người Nghiêm Thanh Viên đều choáng váng, cậu ít khi nói chuyện với Nghiêm Kỳ Thúy, nên không hiểu biết Nghiêm Kỳ Thúy giống như anh cả và anh hai, nhưng... Đây thật sự là những điều trước đây Nghiêm Thanh Viên chưa từng nghĩ tới.

Cậu muốn tôn trọng lựa chọn của Cố Hãn Hải, cũng... Quá câu nệ với nội dung trong sách.

"Ba." Nghe thấy xưng hô này, Nghiêm Kỳ Thúy vừa muốn nhíu mày, lại nghe Nghiêm Thanh Viên lắp bắp nói, "Ba ơi... Siêu... Siêu lợi hại luôn."

Nghiêm Kỳ Thúy quả thật nhíu mày, nhưng vẻ mặt rất kỳ quái, bỗng nhiên nói một câu như vậy, Nghiêm Kỳ Thúy vậy mà không biết hồi phục như thế nào.

Nếu ông nhớ không nhầm, vừa rồi ông mới giáo dục con trai của mình.

"Ba nói rất đúng."

Nếu cậu đi theo Cố Hãn Hải đi Nam Thập Tam Cao, nói đến cùng thì cuối cùng kết quả cũng nhiều lắm là cậu quen thuộc với cuộc sống của Nam Thập Tam Cao, đến lúc đó thân phận thay đổi cũng sẽ quen thôi.

Nhưng Cố Hãn Hải vào cao trung Nhân Giáo thì sao?

Bản thân Nhân Giáo là nơi mà Cố Hãn Hải nên đến, hơn nữa Cố Hãn Hải từng nói hắn học Nam Thập Tam Cao là vì phong cách trường học nhẹ nhàng có thể làm việc kiếm tiền, nhưng bầu không khí học tập của cao trung Nhân Giáo cũng rõ ràng là nhẹ nhàng mà.

Giọng nói Nghiêm Kỳ Thúy trở lại vững vàng, nếu Nghiêm Thanh Viên đã nghe xong ông cũng không cần tiếp tục dây dưa chuyện này: "Còn việc gì khác không?"

"Có ạ." Nghiêm Thanh Viên lập tức nói.

"Nói." Nghiêm Kỳ Thúy xoa giữa mày.

"Ba ơi con nhớ ba."

"..."

"Con... Con rất nhớ người." Gương mặt Nghiêm Thanh Viên nóng đến đỏ bừng, cậu ở hiện thực, ở trong sách trước giờ đều chưa từng nói chuyện thân mật như vậy với Nghiêm Kỳ Thúy, hơn nữa bây giờ hai cha con... Cũng sẽ không nói những lời nhão nhão dính dính như này.

Nhưng Nghiêm Kỳ Thúy là một người sẽ không thể hiện cảm xúc của mình, nếu cậu vẫn do dự như vậy trước những người không giỏi bày tỏ tình cảm, vậy thì cuối cùng cũng chỉ biết duy trì tình trạng như vậy, giữa hai người sẽ không thể cải thiện tình cảm.

Nghiêm Thanh Viên nhịn xuống ngại ngùng, nói những lời nếu là trước kia tuyệt đối sẽ không nói: "Con và ba, thật sự rất lâu rất lâu rất lâu rồi không gặp mặt, ba cũng... Cũng chỉ nói chuyện với các anh..."

Nghiêm Kỳ Thúy bất ngờ cầm điện thoại lên, đặt bên tai, cau mày thật chặt.

Ông với Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh trò chuyện toàn bộ đều là về công việc, càng đừng nói là bày tỏ tình cảm, ông vẫn luôn cho rằng Nghiêm Thanh Viên là thật sự sợ hãi ông, đứa nhỏ này mỗi lần nhìn thấy ông đều sẽ rất thành thật không quậy, nhưng ông biết rõ nhờ Nghiêm Trạch Thanh rằng đây là một đứa nhỏ rất giỏi ầm ĩ.

"Rốt cuộc có chuyện gì?" Bất ngờ xảy ra màn cha con thân thiết sẽ chỉ làm Nghiêm Kỳ Thúy nghĩ rằng có phải Nghiêm Thanh Viên đã phạm phải chuyện gì hay không.

"Không phải, không có chuyện, con nói thật mà..." Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy máu dồn lên não hô hấp không thuận, lấy hết tất cả dũng khí của mình từ lúc chào đời tới giờ để to gan nói cảm xúc của mình, "Thật ra con... Thật ra... Vẫn luôn rất... Ngưỡng mộ ba, chỉ là sợ làm phiền ba, con thật sự... Thật sự rất nhớ ba."

"Việc đi Nam Thập Tam Cao ba sẽ không đồng ý." Nghiêm Kỳ Thúy nói lại một lần nữa.

"Không phải... Thật sự không phải mà..." Nghiêm Thanh Viên cũng biết bản thân đột nhiên nói như vậy sẽ khiến Nghiêm Kỳ Thúy không tin, nhưng cậu thật sự không biết nên làm sao bây giờ, chỉ có thể dùng cách ngốc nhất.

Trước giờ Nghiêm Kỳ Thúy chưa từng nói chuyện thân mật với con cái, ông cũng biết câu trả lời bây giờ của ông rất không bình thường.

Nếu Nghiêm Thanh Viên phủ định một lần, ông tất nhiên sẽ không truy cứu tiếp, nhưng ông lại dò hỏi lần nữa sau khi Nghiêm Thanh Viên phủ định hai lần, hiển nhiên là có chút không thích ứng được với cảm xúc như vậy.

Nghiêm Kỳ Thúy bỗng cười một tiếng, ông làm ba, bị con trai nói một câu thân mật như vậy vậy mà lại có chút luống cuống.

Nghiêm Kỳ Thúy nói: "Khi nào Nhân Giáo khai giảng?"

"Báo cáo ngày 31 tháng 8."

"Ừm." Nghiêm Kỳ Thúy nói, "Ba bảo thư ký đặt vé cho con."

"A?" Nghiêm Thanh Viên choáng váng.

"Không phải con nhớ ba à?" Nghiêm Kỳ Thúy hỏi.

"Vâng..."

"Không cần chuẩn bị đồ, đến bên này rồi mua, thời gian cụ thể ba bảo thư ký tìm con."

Lúc Nghiêm Thanh Viên ngắt máy, cả người vẫn còn ngơ ngẩn.

Ba cậu, là phái hành động như vậy hả?

Một lời không hợp, liền kêu cậu ra nước ngoài ư?

Nghiêm Thanh Viên ngây ngốc ôm điện thoại.

Phải... Phải làm sao đây?

Nghiêm Thanh Viên nằm trên giường, có chút ngốc.

Những lời của Nghiêm Kỳ Thúy nói thật sự đã nhắc nhở Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên cũng đang xem xét khả năng trực tiếp gửi Cố Hãn Hải đi Nhân Giáo.

Bản thân Cố Hãn Hải lựa chọn Nam Thập Tam Cao chủ yếu là vì có thể làm công, phong cách trường học Nhân Giáo cũng rất nhẹ nhàng nhưng tương phản cũng đại biểu cho nhiều tiền học phí, Cố Hãn Hải không có khả năng trả nổi.

Nghiêm Thanh Viên mở ví của mình ra, cậu không thiếu tiền tiêu vặt, nếu nói cậu muốn giúp đỡ Cố Hãn Hải học Nhân Giáo cũng không phải không thể.

Nhưng mà...

Đây là một... Cơ hội.

Nghiêm Thanh Viên nằm trên giường, ngón tay nhẹ nhàng nắm ga giường nhăn lại, gắt gao cau mày, rất giãy dụa.

Sáng hôm sau tờ mờ sáng, Nghiêm Thanh Viên đến cửa phòng Nghiêm Trạch Thủy, lúc Nghiêm Trạch Thủy mở cửa liền nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên đứng trước cửa cũng sợ hết hồn.

"Viên Viên?"

"Anh cả ơi!" Giọng nói Nghiêm Thanh Viên trong trẻo, vô cùng chắc chắn gọi Nghiêm Trạch Thủy.

Nghiêm Trạch Thủy: "?"

Nghiêm Thanh Viên đem suy nghĩ của mình nói ra toàn bộ, thấy Nghiêm Trạch Thủy nhíu mày.

"Ý của em là lấy danh nghĩa Nghiêm gia giúp đỡ Cố Hãn Hải?"

"Đúng ạ!" Nghiêm Thanh Viên gật đầu, cũng đem đối thoại với Nghiêm Kỳ Thúy nói ra luôn.

Cậu có thể dùng tiền của mình giúp đỡ Cố Hãn Hải, nhưng cao trung Nhân Giáo không phải có tiền là có thể học, cần trợ giúp của người nhà.

Nghiêm Thanh Viên muốn đem sự tồn tại của Cố Hãn Hải gia nhập Nghiêm gia, vô tình lại như cố ý, thuận theo tự nhiên, cũng... Nghe theo số trời.

"Vì sao?" Không ngờ Nghiêm Trạch Thủy lại không dễ nói chuyện như vậy, giọng nói của anh vẫn dịu dàng như cũ, mang theo chút ý muốn dỗ đứa nhỏ, "Viên Viên à, thương nhân làm việc đều phải coi trọng mỗi một lợi ích, anh không biết giúp đỡ Cố Hãn Hải đối với chúng ta có chỗ nào tốt."

"Đúng vậy, em cũng nghĩ tới rồi!" Nhưng Nghiêm Thanh Viên lại không bị những lời này của Nghiêm Trạch Thủy đánh bại, "Nhưng Cố Hãn Hải rất thông minh, cậu ấy siêu thông minh luôn, cũng rất chăm chỉ học tập, cậu ấy đã học kiến thức cao trung rồi, lại chịu khổ cực, tiền đồ tương lai vô hạn."

"Nhưng người thông minh nhiều lắm em à, người chịu khổ cực rất nhiều không phải sao? Hắn phải có chỗ độc đáo."

"Bởi vì em rất coi trọng cậu ấy!" Nghiêm Thanh Viên bỗng nhiên nói, "Em chướng mắt người khác, em chỉ nhìn trúng Cố Hãn Hải!"

Nghiêm Trạch Thủy rất kinh ngạc, Nghiêm Thanh Viên thái độ vô cùng kiên quyết, giống như trước đây có chút không nói lý, nhưng lúc này đây lại có chỗ nào đó rất khác với lúc trước.

"Đây quả thật là một lý do không tệ." Nghiêm Trạch Thủy nhẹ nhàng thở ra, nếu em trai nhỏ nhà mình thích, nếu Cố Hãn Hải thật sự tốt như vậy, cũng không phải không thể xem xét, coi như dỗ em trai nhỏ nhà mình vui vẻ, không có gì không thể.

Nghiêm Trạch Thủy định mở miệng nói đồng ý, lại nghe Nghiêm Thanh Viên tiếp tục nói: "Nhưng anh cả nói rất đúng, cũng không thể giúp cậu ấy thẳng như thế được, chúng ta luôn muốn đạt được chút báo đáp, cho nên chúng ta có thể thêm hiệp nghị với Cố Hãn Hải, bây giờ chúng ta giúp đõ cậu ấy, tương lai cậu ấy cần phải tới Nghiêm gia làm việc, nếu cậu ấy không có tiền đồ, thì bắt buộc hoàn tiền, anh thấy như vậy thế nào ạ?"

Vẻ mặt Nghiêm Trạch Thủy cười như không cười.

Cái này, thay vì nói là mưu lợi vì Nghiêm gia, chi bằng nói là Nghiêm Thanh Viên đang cố gắng sử dụng phương pháp này để khiến Nghiêm Trạch Thủy đồng ý.

"Được." Nghiêm Trạch Thủy cười nói.

"Được ạ?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.

"Đúng vậy." Nghiêm Trạch Thủy vỗ đầu Nghiêm Thanh Viên, "Việc em đề xuất, thì phải làm cho chuẩn, Cố Hãn Hải kia em vẫn chưa nói phải không?"

Nghiêm Thanh Viên sửng sốt một chút, rũ mắt có chút ngượng ngùng cười: "Bây giờ em muốn trước tiên chuẩn bị cho tốt, miễn cho... Hứa với Cố Hãn Hải chuyện mình không làm được."

Rốt cuộc cũng trưởng thành rồi.

Nghiêm Trạch Thủy có chút xúc động, sự trưởng thành của Nghiêm Thanh Viên giống như xảy ra trong chớp mắt.

Biết lợi dụng như thế nào ưu thế và năng lực của bản thân.

Nghiêm Thanh Viên giống như rất vui khi đề nghị của mình được đáp ứng, nhìn về phía Nghiêm Trạch Thủy lộ ra nụ cười mà mỗi lần Nghiêm Trạch Thủy nhìn thấy đều muốn đem Nghiêm Thanh Viên bế lên.

Mà lúc này đây Nghiêm Trạch Thủy vẫn như cũ không chút do dự đem Nghiêm Thanh Viên giơ lên, giống như đang giỡn với một đứa nhỏ nói: "Bay cao lên nào."

"Anh cả!" Nghiêm Thanh Viên thật sự cảm thấy cái hành động này quá thẹn.

Nhìn vẻ mặt Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Trạch Thủy mới thỏa mãn đem Nghiêm Thanh Viên buông xuống.

Đúng mà, muốn nhìn biểu cảm chân tay luống cuống như vậy chơi mới vui, mới mười sáu tuổi, làm gì mà phải vội vàng lớn lên.

Nghiêm Thanh Viên được cho phép, vội vã đến nhà hàng, đến bữa sáng cũng chưa ăn.

Nghiêm Trạch Thanh mới từ trong phòng ra thì thấy Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên đi lên liền cho Nghiêm Trạch Thanh một cái ôm chặt: "Sớm an lành anh hai tạm biệt anh hai!"

Nghiêm Trạch Thanh nhìn bóng dáng Nghiêm Thanh Viên vội vàng chạy đi thì nhíu mày, quay đầu lại đối diện với Nghiêm Trạch Thủy đang đi lại đây nói: "Làm sao vậy?"

"Anh vừa cùng với với Viên Viên bàn một vụ làm ăn."

Làm ăn? Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày.

"Em ấy có thể lấy cái gì cùng anh nói chuyện làm ăn?"

Nghiêm Trạch Thủy hơi nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Làm nũng pha trò đáng yêu?"

Nghiêm Trạch Thanh: "?"

——

Cố Hãn Hải vẫn là người đầu tiên đến nhà hàng, bọn họ không phải là nhà hàng ăn sáng, trước buổi trưa một chút đến quét dọn vệ sinh, khoảng cách nhà Cố Hãn Hải tương đối gần nhà hàng, cũng không muốn ngồi không ở nhà, ngược lại nơi làm việc sẽ làm hắn an tâm.

Nhưng hôm nay Cố Hãn Hải nhìn thấy thiếu niên đứng ở cửa chờ hắn.

Buổi sáng tiết trời mát mẻ đã qua, mặt trời nóng bỏng như thiêu đốt làm nhiệt độ không khí xung quanh bắt đầu tăng lên, thiếu niên không mang cặp sách, ngửa đầu nhìn ánh nắng chiếu qua những kẽ hở trên sàn nhà.

Cố Hãn Hải cảm thấy những âm thanh ồn ào xung quanh đều vì sự bình tĩnh của thiếu niên mà đánh tan đi cái ồn ào náo nhiệt.

"Cố Hãn Hải." Nghiêm Thanh Viên giống như đã nhận ra gì đó, quay đầu hướng về phía Cố Hãn Hải cười, "Tôi có một tin tốt cậu có muốn nghe tôi nói không?"

"Được." Cố Hãn Hải nghe được giọng nói của mình, giọng điệu dịu dàng trước đây chưa từng có, "Đến từ rất sớm nhỉ, đã ăn sáng chưa? Tôi làm một chút cho cậu ăn?"

"Cậu biết làm đồ ăn hả?" Nghiêm Thanh Viên vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

"Ở phía sau bếp, xem nhiều thì tự nhiên sẽ biết."

Lúc nhà hàng bận rộn sẽ luôn có một ít đơn đặt hàng tương đối nhỏ yêu cầu giao hàng, nhà bếp quá bận rộn làm không hết Cố Hãn Hải cũng sẽ làm một ít phần cơm đơn giản, năng lực học hỏi của hắn rất tốt, tiêu chuẩn nấu cơm nêm nếm cũng rất được, bình thường mọi người ăn cũng không thể phát hiện chênh lệch, khi đầu bếp rảnh rỗi thậm chí còn truyền dạy.

"Bao nhiêu tiền mới có thể mua cơm của Cố đại đầu bếp làm đây?" Nghiêm Thanh Viên vòng ra phía sau Cố Hãn Hải đang mở cửa, nhảy nhót không thôi.

"Miễn phí." Cố Hãn Hải nói.

"Vậy thì ngại lắm."

"Xem như thù lao cho tin tốt."

"Nhưng cậu còn chưa nghe tin tốt tôi muốn nói là cái gì mà?"

"Bây giờ nói đi."

Nghiêm Thanh Viên nhìn Cố Hãn Hải tiến vào sau bếp, thuần thục mở lửa chảo nóng, hắn vẫn mang theo găng tay như trước, mặc tạp dề vén tay áo lên, vậy mà thật sự có vài phần giống đầu bếp.

"Cố Hãn Hải ơi."

"Ừm."

"Cùng mình đi cao trung Nhân Giáo đi."

Động tác của Cố Hãn Hải khẽ nhúc nhích, không nói gì.

"Tôi nghĩ rồi, Nam Thập Tam Cao thật sự không phải trường đặc biệt tốt, mọi mặt đều kém so với Nhân Giáo, phong cách ở Nhân Giáo cũng nhẹ nhàng giống Nam Thập Tam Cao, cũng sẽ không cản trở cậu làm việc đâu." Nghiêm Thanh Viên đứng bên cạnh Cố Hãn Hải giải thích, "Tôi nói với anh cả rồi, giúp đỡ cậu đi học, cậu cùng với bọn tôi ký một hợp đồng, bây giờ chúng tôi cho cậu tự chủ việc học, cậu cứ học thật tốt, về sau tới công ty nhà tôi làm việc, mang lại hiệu quả sáng tạo và lợi ích cho công ty Nghiêm gia."

Cố Hãn Hải rũ mắt, thuần thục nêm gia vị, nhìn không ra có đang nghe Nghiêm Thanh Viên nói chuyện hay không.

"Tôi cảm thấy đây là một cách tốt, Cố Hãn Hải, cậu rất thông minh, sau này nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ, về sau thành tựu của cậu chắc chắn làm Nghiêm gia luyến tiếc không nỡ buông tay, ở Nam Thập Tam Cao thật sự quá lãng phí thời gian và thiên phú của cậu, cậu cảm thấy thế nào?"

Nghiêm Thanh Viên vẫn cứ không có được câu trả lời, có chút nôn nóng.

Đột nhiên nhìn thấy đồ ăn của Cố Hãn Hải nấu, chỉ cần năm phút để nấu, Nghiêm Thanh Viên cúi đầu, nhìn thấy đĩa cơm chiên trứng bình thường, gạo trong vắt và trứng gà vàng tươi, trong không khí nhàn nhạt mùi thơm hấp dẫn người ta muốn ăn.

Cố Hãn Hải rải chút hành trên cơm chiên trứng, hơn nữa tùy tay lấy ra một cái muỗng.

Nghiêm Thanh Viên nhận muỗng gấp không chờ nổi muốn nếm thử một chút hương vị cơm chiên trứng ngay trong bếp, cái hương vị này... Thật làm người ta vừa bất ngờ vừa vui vẻ.

Mỗi người ai cũng biết làm cơm chiên trứng, nhưng muốn làm thật sự ngon thì khá khó khăn, cơm chiên trứng này ngoài ý muốn lại rất hợp khẩu vị của Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên nở nụ cười thích thú.

"Cố Hãn Hải, tôi cảm thấy nếu cậu đi học làm đầu bếp không chừng cũng có thể tạo nghề được đó." Nghiêm Thanh Viên thật sự nể phục không thôi, rốt cuộc Cố Hãn Hải có cái gì không biết không? Hắn thật ra đã biết hết tất cả rồi.

Nghiêm Thanh Viên chủ động bưng đồ ăn ra bên ngoài ngồi ăn, vừa ăn vừa nói với Cố Hãn Hải đang đứng phía sau cậu: "Lời tôi vừa mới nói cậu cảm thấy thế nào? Cậu là người thông minh, chắc chắn biết đây là cơ hội tốt phải không? Tôi cũng rất muốn được làm bạn học với cậu, cậu phụ đạo tôi học thì càng dễ học tốt hơn."

Nghiêm Thanh Viên để ý thấy Cố Hãn Hải từ đầu tới cuối đều không nói bất cứ lời nào.

Nghi ngờ muốn quay đầu lại nhìn Cố Hãn Hải một cái.

Nhưng mà đôi mắt lại bị che mất, cản trở động tác quay đầu lại của cậu.

Nghiêm Thanh Viên: "?"

Nghiêm Thanh Viên cảm thấy gáy của mình dường như dựa vào lòng ngực của Cố Hãn Hải, bàn tay che mắt cậu của Cố Hãn Hải giống như đã thay đổi một đôi găng tay khác, găng tay tràn ngập mùi thơm của hoa oải hương.

Trên đỉnh đầu, dường như có thứ gì đó chạm vào tóc của cậu, ngay từ đầu Nghiêm Thanh Viên nghĩ đó là ngón tay của Cố Hãn Hải, nhưng xúc cảm kia lại như chợt lóe qua.

Giống như trước giờ chưa từng chạm vào cậu.

Nghiêm Thanh Viên rất hoang mang, không nhịn được mở miệng nói: "Cố Hãn Hải ơi?"

"Được."

"Hửm?"

"Nghiêm Thanh Viên à."

Giọng nói của Cố Hãn Hải thật nhẹ, nhưng lại có thể nghe rất rõ ràng, Nghiêm Thanh Viên nghĩ, có phải hắn đang cong lưng không, vì sao cảm giác như giọng nói của Cố Hãn Hải đang dán sát bên tai cậu?

"Sao thế?" Nghiêm Thanh Viên duỗi tay muốn kéo đôi tay đang che mắt mình ra.

Bên tai lại truyền đến một giọng nói nhẹ, phảng phất như âm thanh bị không khí gặm đi mất rồi.

"Cảm ơn."

____

17/11/2022.

22:25:20.