Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 17: 17: Chỉ Cho Mình Cậu Dịu Dàng






Cố Hãn Hải biết lúc này đối phương tới tìm hắn chắc chắn đã làm tương đối đầy đủ chuẩn bị, người rất nhiều, chỉ sợ không thể lương thiện nữa, mặc dù bây giờ báo cảnh sát không kịp nữa, có thể sẽ bị tiêu trừ điện thoại.

Loại chuyện này nếu như trong tình huống bình thường thì Cố Hãn Hải cần làm là phải chạy trốn, trăm thử trăm thiêng*, nhưng đối phương có lẽ biết hắn sẽ chạy trốn, lúc này đối phương sao có thể không có cách đối phó hắn?

* Nguyên văn là 百试百灵 (bách thí bách linh): Thử nghiệm một trăm lần thì một trăm lần đều có hiệu quả.

Mặc dù trong lòng Cố Hãn Hải tìm kế, nhưng khí thế lại không thua, một khi khí thế bị thua, chỉ sợ rất khó tìm lại được khí thế.

Cố Hãn Hải mặt không đổi sắc bắt đầu chú ý xung quanh, thời gian tan làm nhà hàng luôn luôn khuya, bản thân ngôi nhà bọn họ thuê cũng rất hẻo lánh, mặc dù dễ chạy trốn nhưng đối phương cũng dễ dàng đuổi theo.

Trong tầm nhìn có thể nhìn thấy năm người, những nơi không nhìn tới được lại không thể xác định còn người hay không.

Lúc này người cầm đầu khẽ cười nói: "Bọn tao đã hỏi thăm rồi, trong khoảng thời gian này không phải mày vẫn luôn làm công à? Lại còn có làm gia sư, hình như nhà tiểu thiếu gia nào đó, rất có tiền, cho mày không ít đi, hôm nay tiền cho mày hoặc ít hoặc nhiều lãi một ít, chuyện khác, chúng ta có thể chậm rãi thương lượng."

Sắc mặt Cố Hãn Hải bỗng lạnh băng, mặc dù đối phương không nói thẳng ra, nhưng rõ ràng người này đã chú ý đến Nghiêm Thanh Viên.

Có điều chỉ là một con chó săn của công ty đòi nợ, cũng dám đem chủ ý lên người Nghiêm Thanh Viên.

"Biết mày có năng lực, ở trong tay mày ăn mệt cũng không ít, nhưng lần này chỉ sợ không dễ như vậy." Lúc này người đàn ông cầm đầu đem một người đàn ông vẫn luôn lén lút sợ sệt thô bạo lôi ra, Cố Hãn Hải sau khi nhìn mặt người đàn ông kia thì ánh mắt chợt lạnh băng.

Người đàn ông đang sợ hãi kia cuộn tròn bả vai và cổ, bị người kéo đến dưới ánh đèn mới miễn cưỡng ngẩng đầu, thân hình chú không cao cũng không mập, khuôn mặt coi như đoan chính, nhưng cố tình cặp mắt kia luôn lộ ra tia khí âm tà, cương quyết đem người đàn ông dáng vẻ không tệ lộ ra ngoài sự bủn xỉn hèn hạ.

Trên mặt người đàn ông có nhiều chỗ bầm tím và miệng vết thương nhỏ đông máu, rõ ràng là vừa ăn khổ cách đây không lâu.

Lúc này người đàn ông ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười quái dị với Cố Hãn Hải, giọng nói run rẩy, mang theo chút lấy lòng.

"Tiểu Hải à, là ba đây."

"Cố Trường Hà." Cố Hãn Hải nghe được giọng nói của mình lạnh băng và trào phúng, thậm chí một cái nhìn cũng lười nhìn, "Bọn mày không phải tìm được chính chủ thiếu nợ rồi sao? Không tìm hắn đòi tiền, tìm tao làm gì?"

"Haiz, bọn mày một lớn một nhỏ, thật là làm khó bọn tao, thằng ba vô dụng của mày đúng là giỏi che giấu, tìm tới tìm lui cũng không tóm được cái đuôi, bọn tao tóm được hắn cũng không dễ đâu, nhưng không còn cách nào khác, cho dù thương lượng như thế nào cũng không đưa nổi một xu, đạo lý xưa nay là cha nợ con trả, gần đây không phải mày sống tốt lắm sao? Còn mập lên."

Cố Hãn Hải ngược lại cười một cái, nhưng là trào phúng: "Mày cho rằng tao sẽ để ý người đàn ông này à?"

"Nghe thấy không Cố Trường Hà, con trai của mày nói thế đấy." Người cầm đầu vươn chân đạp mạnh lên đùi Cố Trường Hà, Cố Trường Hà suýt chút nữa không có tiền đồ mà quỳ xuống.

"Nó nói bừa đó, mấy người đừng tin, mẹ nó không rời được tôi, mỗi ngày đều hy vọng tôi trở về." Cố Trường Hà hướng mặt về người đàn ông nói, "Nó rất hiếu tâm đối với mẹ, rất chăm sóc, sẽ không mặc kệ đâu."

"Xì, ba con mấy người thật là không giống nhau chút nào." Người cầm đầu nói thầm.

Nghiêm Thanh Viên lén trốn ở góc, trái tim suýt chút nữa ngừng đập, Cố Trường Hà, Cố Trường Hà?!

Cậu đương nhiên biết Cố Trường Hà là ai, ở trong sách suất diễn rất cao, đó chính là ba ruột của cậu!

Người đàn ông tra nam kia, không chỉ ở bên ngoài thiếu nợ khắp nơi làm cuộc sống của Cố Hãn Hải quậy đến gà chó không yên, còn lén ở bên ngoài bí mật lập gia đình nhỏ và sinh con gái.

Lúc Nghiêm Thanh Viên đọc sách còn cảm thấy sợ hãi người đàn ông này, nếu đổi lại là cậu, cậu không biết rốt cuộc bản thân có thể kiên trì được không.

Nghiêm Thanh Viên cũng từng nghĩ tới bản thân sẽ như thế nào nếu nhìn thấy chú, không ngờ hôm nay vậy mà lén xem!

Tình huống bây giờ có vẻ Cố Trường Hà thiếu nợ, bây giờ đám đòi nợ đuổi đến tìm Cố Hãn Hải rồi.

Có vẻ bọn họ rất nhiều người, sẽ không sao phải không?

Nghiêm Thanh Viên nhìn khắp nơi, xác định sẽ không có ai đột nhiên tập kích sau lưng mình, sau đó mới dán lưng lên tường ngồi trên đất, trong lòng vừa chú ý đến động thái bên Cố Hãn Hải, vừa lén báo cảnh sát.

"Mười phút... Mười phút không đủ đâu ạ, các dì có thể nhanh hơn nữa không?" Nghiêm Thanh Viên cảm thấy giọng nói của mình đang run rẩy, cố gắng hạ thấp giọng thúc giục, "Dì cảnh sát ơi, phiền dì nhanh lên, cháu cảm thấy bọn họ sắp đánh nhau rồi, cháu, cháu... Cố Hãn Hải cậu ấy còn là học sinh sơ trung, sẽ bị đám người trưởng thành kia đánh chết mất."

"Cháu nhất định phải bình tĩnh, nhiệm vụ hàng đầu là phải tự bảo vệ bản thân, bây giờ không có ai bên cạnh cháu nên tốt nhất là cháu nên trốn trước đi, không cần ép bản thân xuất hiện, tranh thủ đợi đợi chúng tôi đến." Nữ cảnh sát đầu dây bên kia nghiêm túc nói.

"Tranh thủ, tranh thủ như thế nào..." Trong đầu Nghiêm Thanh Viên một mảnh hỗn loạn, trong tay ôm điện thoại, nhìn về phía đã bắt đầu bao vây Cố Hãn Hải, "Trong tay bọn họ có vũ khí, Cố Hãn Hải cậu ấy nhất định sẽ bị đánh chết mất."

"Bình tĩnh, giết người là phạm pháp, bọn họ cũng hiểu, chưa chắc sẽ giết người, cho nên bây giờ bảo đảm không kích động bọn họ, bây giờ cháu cần phải bảo vệ bản thân an toàn như hiện giờ."

Nghiêm Thanh Viên không nghe lời an ủi của nữ cảnh sát, lúc này cậu bất lực nhìn một người trong đó giơ gậy trong tay lên, nhắm ngay Cố Hãn Hải trực tiếp đập xuống.

Trong nháy mắt trong đầu Nghiêm Thanh Viên ngốc luôn, lý trí không theo kịp bản năng, không biết làm sao xông ra ngoài.

Cố Hãn Hải né được một gậy, hơn nữa tháo găng tay xuống, găng tay mềm mại sẽ giảm lực của hắn.

Trong đầu nghĩ nhanh làm thế nào có thể bảo vệ mình trong hoàn cảnh bị vây quanh, tốt nhất là hôn mê bằng một đòn, năm người cùng lên hoặc ít hoặc nhiều sẽ bị thương một chút, hắn phải hy sinh cái nào để không ảnh hưởng đến việc làm công.

Hơn nữa hắn vô cùng không muốn bị thương ở mặt, hắn không muốn bất cứ ai nhìn thấy sự chật vật của mình, cũng... Không muốn làm tiểu thiếu gia nào đó lo lắng.

Bây giờ bọn họ kiềm chế Cố Trường Hà, mặc dù hắn không nhận Cố Trường Hà là ba hắn, nhưng cũng không thể thật sự không quan tâm, chạy trốn e là không được nữa rồi.

"Đúng đúng đúng, tốt nhất là đừng giở trò, nếu không..." Người cầm đầu thấy Cố Hãn Hải bị bao vây thì cười rất vui vẻ, gậy trong tay như vô tình gõ gõ chân Cố Trường Hà, "Người ba vô tích sự của mày sẽ mất chân."

Ánh mắt Cố Hãn Hải lạnh lùng nhìn thoáng qua Cố Trường Hà, chỉ một liếc mắt này làm Cố Trường Hà tâm trạng sợ hãi tức khắc rơi xuống đáy vực.

Chú bỗng cảm thấy con trai của mình thật sự muốn tên cầm đầu dứt khoát chặt hai chân mình.

Cố Hãn Hải nghĩ nên làm thế nào để đổi lấy tổn thất nhỏ nhất nhưng lại được lợi lớn nhất, trong không khí tràn ngập mùi vị chạm vào nổ ngay, nhưng vào lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên thanh âm trong trẻo của tuổi thiếu niên.

Giọng nói kia quen thuộc đến mức nháy mắt làm Cố Hãn Hải dừng lại, suýt chút nữa bị người ta đánh lén thành công.

"Tôi... Tôi đã báo cảnh sát rồi, mấy người, mấy người tốt nhất nhanh đi đi, nếu không, nếu không..."

Trong lòng Cố Hãn Hải dâng lên một trận kinh ngạc, bỗng nhiên quay đầu nhìn.

Cách đó không xa thiếu niên mỏng manh nhỏ nhắn đứng dưới ánh đèn, toàn thân không tự giác run rẩy, thiếu niên cố gắng ưỡn ngực làm bản thân thoạt nhìn không sợ hãi chút nào, nhưng đôi mắt rõ ràng đã bắt đầu tích nước đã đem sự sợ hãi của cậu bại lộ không sót thứ gì.

Người cầm đầu nheo đôi mắt lại nhìn Nghiêm Thanh Viên: "Quào, đây còn không phải tiểu thiếu gia mà Cố Hãn Hải dạy kèm sao?"

Cố Hãn Hải bỗng nhiên nhíu mày, theo bản năng muốn che trước mặt Nghiêm Thanh Viên, nhưng lại bị người bên cạnh chặn đường.

"Việc mấy người làm bây giờ là hành vi trái pháp luật, cảnh sát đang tới đây, tất cả an tĩnh, bây giờ cảnh sát muốn nói chuyện với mấy người." Nghiêm Thanh Viên nói xong giống như đang đối đầu với ác quỷ giơ bùa hộ mệnh lên, đem điện thoại của mình hướng về mọi người nhấn loa.

Trong lúc nhất thời toàn bộ không khí đều an tĩnh.

"Dì cảnh sát ơi?" Nghiêm Thanh Viên cũng nhìn điện thoại, sao không có phản ứng vậy, bên kia cúp điện thoại rồi hả?

"A đúng, người của chúng tôi đang tới, mấy người tốt nhất thả... Con tin, nếu không..."

Hiển thị trên điện thoại của Nghiêm Thanh Viên đúng là một cuộc gọi báo cảnh sát, bọn họ loáng thoáng giống như có thể nghe được cách đó không xa có tiếng còi cảnh sát, đám người đòi nợ liếc nhìn lẫn nhau.

Rõ ràng biết chuyện này không thể đến cục cảnh sát, nháy mắt ra hiệu với nhau, người cầm đầu bỗng nhiên cười một tiếng, bầu không khí căng thẳng lắng xuống vì biểu tình này.

Người cầm đầu vẫy tay với người bên cạnh, mọi người hiểu ý nhau buông vũ khí xuống.

Cố Hãn Hải cũng biết những người này cũng không muốn đến cục cảnh sát, dù sao ngoài mặt cũng không phải là chuyện sạch sẽ gì, nhưng cả người căng chặt, đề phòng có thể bị đánh lén.

Người cầm đầu nói với Nghiêm Thanh Viên: "Bạn học nhỏ, cậu nghĩ sai rồi, bọn tôi không muốn đánh người, bọn tôi đều là người quen, lúc này chỉ là đang nói chuyện, chúng tôi đều là công dân tuân thủ pháp luật, sao có thể làm ra những chuyện đánh người được chứ?"

"Thật không?" Nghiêm Thanh Viên đương nhiên biết là giả, nhưng lúc này cũng không thể vạch trần người ta, nếu không ép người ta nóng nảy rồi thật sự động tay, đến lúc đó bọn họ chịu không nổi đâu.

"Thật mà." Người nọ duỗi tay vỗ vỗ vai Cố Trường Hà, "Đúng không, chúng ta và con của anh chỉ là làm quen nhau một chút, đều là người quen cũ, đều biết tên nhau mà, cậu ở xa nên không thấy rõ đó thôi, chúng tôi thật sự không muốn đánh nhau."

"Được rồi." Mặc dù Nghiêm Thanh Viên nói như vậy, vẫn không ngắt cuộc gọi, mà cách đó không xa tiếng còi cảnh sát càng ngày càng vang rõ.

"Bây giờ vấn đề đã được giải quyết rồi, vốn dĩ bọn tôi cũng không có chuyện gì, đi trước nhé."

Nói rồi vài người khác liếc mắt nhìn nhau, xoay người rời đi.

Ánh mắt Cố Hãn Hải chăm chú nhìn chằm chằm mấy người rời đi, trước khi bọn họ hoàn toàn rời đi thì không lơi lỏng.

Cùng lúc đó, Diêm Đàm lặng lẽ trốn ở góc dần tiêu tan khí chất lạnh thấu xương, đôi mắt hí như chim ưng trở lại vẻ mộc mạc thường ngày sau khi chớp mắt, anh ấy đem gậy trong tay nhặt lên dùng để coi như vũ khí tùy ý ném sang một bên, dựa vào tường thở ra một hơi.

Lúc tiểu thiếu lao đi anh ấy thật sự không ngờ tới, không kịp ngăn cản.

Đối phó với năm người rõ ràng không có kỹ năng chiến đấu này đối với Diêm Đàm mà nói không thành vấn đề, cho nên vẫn luôn quan sát hướng đi, chỉ cần những người này dám có bất cứ động tác gì với Nghiêm Thanh Viên, anh ấy sẽ trực tiếp đưa bọn họ không thừa một người thẳng đến bệnh viện dưỡng thương mấy tháng.

Diêm Đàm duỗi tay rút một điếu thuốc ngậm trong miệng, không có bậc lửa, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi Nghiêm Thanh Viên giả vờ bình tĩnh mạnh mẽ xuất hiện, từ góc độ của anh ấy có thể nhìn thấy rõ ràng Nghiêm Thanh Viên vì sợ hãi mà run rẩy, cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Thật sự không biết nên nói Cố Hãn Hải mệnh tốt hay là không tốt nữa, gặp được gia đình như vậy, lại gặp được tiểu thiếu gia như vậy.

Người đòi nợ đi rồi, Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cuộc gọi vẫn còn mở, Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, nghe điện thoại nói với nữ cảnh sát đầu dây bên kia: "Bọn họ bây giờ về rồi, bây giờ nên làm cái gì đây ạ?"

Nữ cảnh sát nói đứng yên tại chỗ đợi bọn họ tới ghi chép.

*Thật ra cũng có thể hiểu là tới lập biên bản.

Nghiêm Thanh Viên trả lời rồi ngẩng đầu nói với Cố Hãn Hải: "Dì cảnh sát bảo chúng ta đi làm ghi chép."

Cố Hãn Hải vốn không chú ý vào việc gọi cảnh sát, chỉ cúi đấu, nhìn Nghiêm Thanh Viên.

Thiếu niên nhỏ gầy, như thể chỉ cần một bàn tay của hắn là có thể nhấc cậu lên, vừa rồi lúc cậu đứng ra thậm chí còn co rúm lại, thoạt nhìn giống như một động vật ăn cỏ nhỏ đối mặt với một động vật ăn thịt lớn.

Cố Hãn Hải chú ý tới bả vai căng chặt của cậu, run rẩy nắm chặt điện thoại trong tay, khóe mắt hơi đỏ, thân thể đứng thẳng tắp, mỗi một trạng thái đều thấy thiếu niên bất lực và sợ hãi.

Nhưng cậu vẫn đứng ra.

Rõ ràng sợ đến như vậy, nhưng vẫn đứng ra bảo vệ hắn.

Giống như...

Anh hùng.

Cố Hãn Hải mấp máy môi, trong nháy mắt cảm thấy ảo giác này của mình nên bị khinh bỉ.

"Vì sao chạy ra?" Cố Hãn Hải nghe thấy giọng nói của mình không mấy mềm mỏng, "Nếu đã báo cảnh sát, vậy thì chờ cảnh sát đến, cậu chạy ra làm gì, cậu cho rằng cậu có thể đánh với bọn họ sao?"

Cố Hãn Hải càng nói như vậy, trong đầu càng là một mảnh hỗn loạn, không đúng, không nên nói như vậy, phải mềm mỏng một chút.

Cậu rất sợ hãi, phải an ủi cậu, phải chăm sóc cảm xúc của cậu.

Không cần phải cứng nhắc, không được dọa nạt cậu.

Nhưng cho dù nhắc nhở bản thân như thế nào, cuối cùng giọng nói ra đều là cứng rắn, thậm chí còn mang theo chút nghiêm khắc.

"Vừa rồi cảnh sát đã nói, muốn kéo dài chút thời gian, tôi cảm thấy làm ầm ĩ một chút, có lẽ có thể kéo dài thời gian một chút mà." Nghiêm Thanh Viên có thể cảm nhận được lúc này Cố Hãn Hải rất nghiêm túc, nhưng đám đòi nợ mặt hung tợn đã đi rồi mà, Cố Hãn Hải không đáng sợ chút nào so với bọn họ.

Nữ cảnh sát còn đang trong cuộc trò chuyện: Không phải tôi, tôi không có.

"Vậy nếu cậu trì hoãn rồi mà họ vẫn chưa tới, không lẽ cậu cũng muốn bị đánh cùng nhau sao?" Lý trí của Cố Hãn Hải nói với bản thân, Nghiêm Thanh Viên là vì hắn, hắn không nên cứng rắn như thế.

Nhưng tình cảm lại chiếm thế thượng phong, nếu vừa rồi đám người kia bất chấp tất cả tiến lên đánh Nghiêm Thanh Viên thì phải làm sao.

Bây giờ chỉ cần hắn đặt ra giả thiết như vậy thôi cũng cảm thấy lạnh cả người chứ nói chi nếu làm thật, cho nên làm sao hắn có thể chấp nhận được?

Chỉ tượng tượng Nghiêm Thanh Viên như sứ trắng trên làn da sẽ vì hắn mà có máu bầm xanh tím và có miệng vết thương, những vết thương mà hắn đã bị mãi thành quen lúc này lại làm đại não Cố Hãn Hải cảm thấy đau đớn đến không cách nào hít thở.

Không biết nữ cảnh sát đã cúp máy từ khi nào, mà Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải đối diện nhau, giữa hai bên rất trầm lặng.

Nghiêm Thanh Viên biết Cố Hãn Hải đang giận.

Nhưng không hiểu vì sao Cố Hãn Hải lại giận.

Lúc này cậu an tĩnh, không muốn chọc giận Cố Hãn Hải một cách khó hiểu nữa.

Đánh vỡ bầu không khí im lặng, lại là Cố Trường Hà lén trốn vào một góc lúc đám người đòi nợ muốn động tay.

"Cháu là bạn của Tiểu Hải hả?"

Sau lưng Nghiêm Thanh Viên bỗng đổ một trận mồ hôi lạnh, quay đầu lại, khuôn mặt Cố Trường Hà lọt vào trong tầm mắt.

Lần đầu tiên gần gũi Cố Trường Hà, Nghiêm Thanh Viên trong phút chốc cảm thấy không thể hô hấp.

Trong sách miêu tả dáng vẻ của Cố Trường Hà cũng rất trừu tượng, đều dùng những từ tiêu cực, mà lúc này Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy Cố Trường Hà, vậy mà không thể nhìn rõ lắm diện mạo vốn có của chú.

Mặt của Cố Trường Hà vì bị đánh một trận nên sưng lên, bây giờ mặt sưng đỏ xanh tím làm tổng thể trông khá vặn vẹo, làm bản thân Nghiêm Thanh Viên vốn đã có khúc mắc rất lớn trong lòng giờ đối mặt với Cố Trường Hà nên đầu càng trống rỗng.

"Như thế này gặp cháu thật sự có hơi ngại, haiz, những người đó thật không phải đồ tốt gì, cháu xem này... Thật nên để cảnh sát đến nhanh đem đám người tùy ý làm bậy này bắt lại hết."

Khi Cố Trường Hà nói những lời này sắc mặt âm trầm, khinh thường đầy mặt, phối hợp gương mặt sưng tím kia thật sự là làm cho người ta không có nổi chút hảo cảm, Nghiêm Thanh Viên lùi về sau một bước.

Cố Trường Hà cũng có chút nhãn lực*, từ trong miệng đám người kia nghe được Nghiêm Thanh Viên hình như là tiểu thiếu gia của nhà có tiền nào đó, hơn nữa sau khi gặp mặt trông khác phong thái và cách ăn mặc, trong lòng liền có chút tính toán.

"Đừng sợ, chú bây giờ nhìn có chút chật vật, nhưng thật sự là ba của Tiểu Hải, không tin cháu hỏi Tiểu Hải xem, cháu là bạn của Tiểu Hải sao? Tên cháu là gì?" Cố Trường Hà cố ý muốn kéo gần khoảng cách với Nghiêm Thanh Viên, nói nói rồi giống như chú ý tới gì đó nheo đôi mắt nhìn Nghiêm Thanh Viên.

Nghiêm Thanh Viên bị áp bách không nói nên lời khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt một cách khó hiểu, há miệng thở dốc muốn tỏ ra bình tĩnh, nhưng lại không tìm thấy giọng nói của mình.

Cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với Cố Trường Hà.

"Đừng căng thẳng, không lẽ bị dọa rồi sao?" Rõ ràng vì thân phận Nghiêm Thanh Viên làm Cố Trường Hà có chút ý muốn cùng cậu thân thiết hơn một chút, khó hiểu đánh giá Nghiêm Thanh Viên một chút, "Cháu lớn lên khá tốt, có chút giống dáng vẻ vợ của chú lúc trẻ."

Câu nói đơn giản này đã khơi dậy tất cả sự phòng bị trong tâm trí Nghiêm Thanh Viên, nháy mắt cả người đều kêu gào phải rời khỏi Cố Trường Hà.

"Tránh ra." Nhưng vào lúc này, Cố Hãn Hải vươn tay đem Nghiêm Thanh Viên kéo qua, lạnh lùng nhìn thoáng qua mặt mũi bầm dập của Cố Trường Hà, rõ ràng Cố Trường Hà có chút không cam lòng muốn gần lại đây, nhưng bỗng nhiên đối diện tầm mặt Cố Hãn Hải.

Đôi mắt đó tràn đầy ý muốn đuổi đi, hắn mặc dù gầy nhưng lại rất cao bảo vệ Nghiêm Thanh Viên thấp bé kín mít, không cho Cố Trường Hà bất cứ cơ hội tiếp xúc nào.

Tức khắc Cố Trường Hà liền nói với giọng nghiêm khắc: "Cố Hãn Hải, ánh mắt con là sao vậy? Ba là ba của con, có con cái nào trừng ba như vậy sao? Người đàn bà Tư Tuyết Ngữ ngu ngốc kia không dạy mày cái gì gọi là tôn kính trưởng bối à?"

Cố Trường Hà sợ hãi rụt rè trước mặt đám người đòi nợ lúc đối mặt với Cố Hãn Hải khí thế cả người đều thay đổi, chú cố gắng muốn nhặt lại uy nghiêm của một người làm ba, muốn làm Cố Hãn Hải kinh sợ để kìm hắn.

Nghiêm Thanh đứng phía sau cánh tay Cố Hãn Hải, vẫn luôn quan sát Cố Trường Hà.

Dù sao cũng là ba ruột của mình, Nghiêm Thanh Viên làm sao có thể không có một chút kỳ vọng nào được.

Ba Nghiêm là một người đàn ông tự quản bản thân rất nghiêm khắc, ông luôn là tây trang giày da ít khi nói hay cười, làm việc nghiêm túc thủ đoạn mạnh mẽ, Nghiêm Thanh Viên đã từng đi với ba Nghiêm ăn cơm với đồng nghiệp, trong bữa tiệc cậu gặp được một thẩm phán, trên người thẩm phán có uy nghiêm bản năng rất giống với người ba nghiêm khắc của cậu, kể từ lúc đó Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn ngưỡng mộ ba Nghiêm từ tận đáy lòng.

Cho nên mặc dù trong sách nói ba Cố không tốt như thế nào, đối với ba ruột, Nghiêm Thanh Viên đương nhiên là ôm một chút hy vọng.

Nhưng hiện thực lại đem hy vọng nhỏ bé này của cậu từng chút nghiền nát.

Cố Hãn Hải muốn mang Nghiêm Thanh Viên đi, Cố Trường Hà muốn gì, trong ánh mắt tham lam đều đã làm chú bại lộ, hắn không hy vọng Nghiêm Thanh Viên bên cạnh hắn khiến cậu hiểu điều này.

Nhưng Nghiêm Thanh Viên bỗng dưng cầm cánh tay Cố Hãn Hải, đầu thò ra từ bên cánh tay cố tình tách họ ra của Cố Hãn Hải, nhìn chằm chằm Cố Trường Hà.

Cố Trường Hà cũng ngây ngẩn cả người.

Cố Hãn Hải cúi đầu nhìn thiếu niên vụt ra từ trong tầm tay hắn: "?"

Nghiêm Thanh Viên há miệng thở dốc, ấp ủ chút tình cảm, lời lẽ chính đáng nói: "Bản thân thiếu tiền thì tự mình đi trả, không có bản lĩnh thì không cần vay tiền!"

"Cái gì?" Cố Trường Hà đều ngây ngẩn cả người.

"Chú có tay có chân không đi kiếm tiền trả nợ, kéo cho người là có ý gì?" Dù sao Nghiêm Thanh Viên cậu cũng không có năng lực trả nợ cho chú, "Ăn mày còn biết tự lực cánh sinh, chú đến ăn mày cũng không bằng!"

Cố Trường Hà nháy mắt liền đen mặt, bản thân có tâm tư muốn lợi dụng vì lời Nghiêm Thanh Viên nói trực tiếp giết chết ý định.

Nói thế nào thì Nghiêm Thanh Viên cũng chỉ là một thiếu niên sắp vào cao trung mà thôi, bây giờ cãi nhau cùng với một đứa mới lớn như vậy, điều này làm Cố Trường Hà cảm thấy như bị một bàn tay tát, làm Cố Trường Hà lúc này cảm thấy tức giận lan khắp cả người.

"Cháu có phải không biết tôn trọng trưởng bối là gì không, cháu đem số điện thoại của trưởng bối nhà cháu cho chú, chú muốn nhìn xem rốt cuộc nhà cháu dạy cháu như thế nào."

"Nhà cháu dạy cháu như thế nào cũng không liên quan đến chú, chú nghĩ rằng chú là ai, chú không đủ tư cách quản cháu."

Nghiêm Thanh Viên cậu dù sao cũng đâu phải do Cố Trường Hà dạy đâu.

Cố Hãn Hải căn bản không phải con của Cố Trường Hà!

"Cháu... Cháu..." Cố Trường Hà tức đến thở không nổi, chỉ vào Nghiêm Thanh Viên vậy mà không nói ra được lời nào.

Nghiêm Thanh Viên nói như vậy, không phải vì trình miệng lưỡi nhanh nhẹn, mà là vì đó đều là những lời thật lòng, đặt mình vào tâm trạng của một người con trai của Cố Trường Hà để suy nghĩ.

Nhưng lúc này cậu mới nhận ra tình hình hiện tại của mình, đó là làm trò ở trước mặt con trai của người ta mà mắng chửi ba của người ta.

Ngẩng đầu, Nghiêm Thanh Viên có chút lo lắng, nếu Cố Hãn Hải thật sự để ý Cố Trường Hà thì...

Nhưng mà, không có.

Cố Hãn Hải không giận, Nghiêm Thanh Viên thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nhìn Cố Trường Hà vì tức giận mà vẻ mặt càng thêm vặn vẹo, bỗng nhiên quần áo của Cố Hãn Hải bị Nghiêm Thanh Viên nắm chặt: "Chạy cùng với mình không?"

Cố Hãn Hải không phản ứng, nhưng thân thể lại theo bản năng bị Nghiêm Thanh Viên dắt đi.

Thể lực của thiếu niên cũng không thể so sánh với Cố Trường Hà vừa mới bị đánh chỉnh đốn một trận, Nghiêm Thanh Viên mang Cố Hãn Hải chạy khắp nơi, rất xa Cố Trường Hà.

Thể lực của Cố Hãn Hải vẫn luôn rất tốt, nhưng Nghiêm Thanh Viên thì không như vậy, chạy thở hổn hển, gió đêm mùa hè vẫn oi bức như cũ, Nghiêm Thanh Viên vén áo quạt cho cơ thể ướt đẫm mồ hôi của mình, bại lộ vòng eo nhỏ non nớt lại trắng nõn, thiếu niên thuần khiết ngây thơ và tốt đẹp đứng dưới ánh đèn lờ mờ, nhưng lại phảng phất như tỏa sáng rực rỡ.

Gương mặt Nghiêm Thanh Viên vì nóng mà đỏ bừng, bờ môi khẽ hé mở, nheo đôi mắt thích ứng với cơ thể đẫm mồ hôi sau khi dừng lại.

Cố Hãn Hải nhìn, bỗng nhiên có loại cảm giác bản thân đang nằm mơ một giấc mơ kì lạ.

Lúc này Nghiêm Thanh Viên có chút bất an, cậu rũ đôi mắt, ấp úng nói: "Nếu, cậu không thích ba cậu... Cố... Cố Trường Hà, sau này đừng để ý chú ấy, chú ấy không phải người tốt, cậu không cần phải chịu đựng chú ấy, tôi nó thật đó."

Cố Hãn Hải cúi đầu nhìn thiếu niên, thiếu niên giống như cũng có có chút xấu hổ khi nói điều này, nhìn từ góc độ này có thể thấy hai má tròn tròn, làm trái tim Cố Hãn Hải loạn nhịp trước sự đáng yêu này.

"Có mấy người... Không đáng được tôn trọng, cậu cũng không nợ gì chú ấy, tôi... Ưm... A?" Gò má Nghiêm Thanh Viên bỗng bị chọc một cái.

Nghiêm Thanh Viên chớp chớp đôi mắt to tròn, ngẩng đầu nhìn Cố Hãn Hải.

Lại thấy được vẻ mặt rất ít thấy của Cố Hãn Hải.

Không có lạnh băng và lạnh nhạt như trong quá khứ, lúc này nhìn có chút bối rối, hoặc là nói đang chuyên chú chú ý hoặc nhìn chăm chú vào một cái gì đó, lúc này đầu ngón tay chọt vào má của Nghiêm Thanh Viên, không mang găng tay, đầu ngón tay hơi thô của Cố Hãn Hải chọt vào má làm đầu Nghiêm Thanh Viên hơi nghiêng.

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm, mềm mại nho nhỏ, nó còn mềm hơn cả thứ mềm mại nhất mà Cố Hãn Hải đã chạm vào từ lúc sinh ra đến nay, phảng phất như đây không phải là sự thật, Cố Hãn Hải thậm chí còn nín thở, giống như chỉ cần hơi dùng sức thì sẽ chọc rách.

Hai người cứ giằng co kỳ lạ như vậy.

Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, dưới ánh đèn, đôi mắt này lộ ra ánh sáng, Cố Hãn Hải cảm thấy bản thân giống như đã chìm vào đó.

Cuối cùng Nghiêm Thanh Viên cảm thấy có chút mê muội, dùng đầu lưỡi đỉnh vào má, cảm xúc kỳ lạ làm Cố Hãn Hải lập tức lùi tay.

Cố Hãn Hải lúc này mới từ tình trạng không thể hiểu được tỉnh táo lại.

"Tôi vừa mới nói chuyện, cậu nghe rõ chưa?" Nghiêm Thanh Viên hỏi, nhưng rồi lại tự mình lắc đầu, "Thôi bỏ đi, tôi chỉ tùy ý nói thôi, không dễ nghe lắm."

Cố Hãn Hải không trả lời, hắn nghe thấy rồi.

Tất cả lời mà Nghiêm Thanh Viên nói, hắn đều nghe rõ ràng.

Không cách nào hình dung tâm trạng của mình, sự bình tình và kiềm chế hằng ngày đều tan thành mây khói, bây giờ hắn không thể xử lí thông tin trong đầu.

"Cậu... Mọi người ở nơi này thật sự không an toàn lắm, có lẽ những người đó sau này sẽ quay lại nữa, cậu nên chuyển nhà." Nghiêm Thanh Viên lắp bắp nói, "Không thì tôi giúp cậu tìm một cái nhé, tiền thuê tiện lợi một chút, chuyển đến một nơi nào đó tốt hơn, không cần lúc nào cũng bị chặn, bị thương sẽ rất đau á, đừng để bị thương nữa nha."

Đây có thể là những tội mà cậu phải gánh chịu, bây giờ tất cả đều do Cố Hãn Hải chịu.

"Của cậu, tôi... Cậu..." Lúc này Nghiêm Thanh Viên mới nhớ đến mục đích thật sự mình lại đây là gì, cuối cùng lấy hết can đảm ngẩng đầu gọn gàng dứt khoát hỏi, "Cậu có thể cho tôi số điện thoại của cậu được không?"

Cố Hãn Hải còn chưa kịp nói gì đã bị Nghiêm Thanh Viên cho một đống lý do to lớn.

"Tôi biết số điện thoại của cậu thì sau này càng tiện liên lạc cho cậu hơn, bây giờ không phải cậu làm gia sư cho tôi sao? Có lẽ có chuyện gì tôi có thể bỗng nhiên không tới thì cũng có thể thông báo cho cậu, hơn nữa không phải vừa rồi tôi mới nói muốn tìm cho cậu một nơi tiện nghi để chuyển đi à, như vậy có thể thông báo cho cậu kịp thời, hơn nữa thật ra chúng ta cũng ít nhiều gì quen nhau và hiểu biết nhau mà, lúc này..."

"Được."

"Lúc này mọi người cũng đã trở thành bạn bè rồi, nói như thế nào... Đều... A?"

"Có cần viết cho cậu không?" Cố Hãn Hải hỏi.

"Không cần, không cần, tôi tự ghi là được." Nghiêm Thanh Viên lập tức lấy điện thoại ra.

Cố Hãn Hải đọc số điện thoại, Nghiêm Thanh Viên quay số, nghe thấy điện thoại cũ của Cố Hãn Hải vang lên tiếng chuông.

Cố Hãn Hải liếc mắt, không lấy điện thoại ra.

"Điện thoại của tôi chỉ có thể nhắn tin và gọi điện thoại, không còn chức năng nào khác, không có Wechat, có việc cậu có thể trực tiếp gọi cho tôi." Cố Hãn Hải nói.

Nghiêm Thanh Viên gật đầu.

"Còn gì muốn hỏi không?" Cố Hãn Hải hỏi.

Nghiêm Thanh Viên lắc đầu.

"Cậu về như thế nào? Đi taxi à?" Lúc này chuyến xe buýt cuối cùng hẳn là đã tan làm rồi.

"Có xe tới đón mình."

"Vậy tôi đưa cậu ra đường lớn."

"Được..."

Nghiêm Thanh Viên đi bên cạnh Cố Hãn Hải, phút chốc chưa kịp hồi phục tinh thần.

Tất cả cảnh tượng cậu nghĩ đến đều không xảy ra, cậu đã từng hoang mang nghĩ rằng đây là một việc rất khó khăn nhưng không ngờ rằng lại dễ dàng làm được như vậy.

Cố Hãn Hải từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, Nghiêm Thanh Viên chỉ nhớ lúc đối phương chọc má cậu, trong khoảnh khắc đó vẻ mặt hắn không giống ngày thường.

Nghiêm Thanh Viên vô thức xoa xoa đôi má của mình.

Không lẽ đây là công tắc kỳ lạ nào đó của Cố Hãn Hải sao?

Xe đến đón Nghiêm Thanh Viên đã sớm dừng ở giao lộ, Diêm Đàm ở bên cạnh xe, trông giống như là đã đợi rất lâu rồi, nhưng trên thực tế vẫn luôn đi theo bọn họ không xa.

Nghiêm Thanh Viên lên xe vẫy tay với Cố Hãn Hải nói tạm biệt, Cố Hãn Hải gật gật đầu.

Trước khi Diêm Đàm lên xe, nhẹ giọng nói: "Vận may không tệ, bạn học nhỏ."

Cố Hãn Hải không nói gì.

Đúng thật là vận may không tệ.

Nếu lần này Nghiêm Thanh Viên không đến, chỉ sợ lần này sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Không cẩn thận sợ là phải đi bệnh viện rồi, một khi đi bệnh viện, tiền thuốc men không phải là những gì bây giờ hắn có thể gánh vác.

Nghiêm Thanh Viên nói không sai, bọn họ cần chuyển nhà, sau tất cả dù là ai, hết lần này đến lần khác mất mặt, đều sẽ thẹn quá hóa giận.

Là lúc nên chuyển nhà.

Nghiêm Thanh Viên vì qua giờ gác cổng vẫn chưa về nhà, vừa về đến nhà liền nhìn thấy anh hai nhà mình sắc mặt nghiêm túc ngồi trên sô pha phòng khách, tây trang trên người y vẫn chưa được thay ra rõ ràng là tâm trạng không tốt.

Nghiêm Thanh Viên vô cùng tự giác mà đi đến bên người Nghiêm Trạch Thanh, sau đó tự mình kéo ghế đẩu* ngồi xuống, cúi đầu bắt đầu nghĩ trình bày hôm nay rốt cuộc bản thân đã làm sai điều gì.

*Nguyên văn là 板凳: băng ghế; ghế dài; ghế đẩu. Vì em Nghiêm đang cảm thấy mình làm sai cho nên để ghế đẩu cho nó nhìn thành thật một tí nha:3



Nhưng mà cậu còn chưa nói gì, lại thấy Nghiêm Trạch Thanh vươn tay xoa mái tóc mềm của cậu, động tác rất dịu dàng, Nghiêm Thanh Viên có chút hoang mang, chớp mắt ngẩng đầu.

"Không có việc gì là tốt rồi." Nghiêm Trạch Thanh vẻ mặt rất mềm mỏng.

"Hôm nay em..." Nghiêm Thanh Viên định nói tiếp.

"Không cần nói nữa." Thái độ Nghiêm Trạch Thanh khác thường không tính toán cho ra nhẽ hôm nay Nghiêm Thanh Viên rốt cuộc làm sai chuyện gì.

"Vì sao ạ?" Kỳ lạ quá nha, "Anh hai ơi anh không thoải mái hả?"

"Trước kia là vì em không nghe lời, bởi vì không nghe lời, không hiểu chuyện, không biết bản thân đang làm gì, giở tính trẻ con với anh."Nghiêm Trạch Thanh ngước mắt nhìn thiếu niên, "Nhưng bây giờ em biết em sai rồi, cũng biết anh sẽ lo lắng, còn quản em nữa, thì thành thừa rồi "

Sau khi Nghiêm Thanh Viên lên xe điều đầu tiên cậu làm đó là gọi cho Nghiêm Trạch Thanh, chủ động báo cáo lí do vì sao hôm nay về muộn, mặc dù không đến nỗi kể chi tiết ra, nhưng cơ bản đều nói hết ra.

Nghiêm Trạch Thanh ngồi trên sô pha suy nghĩ thật lâu.

Quản Nghiêm Thanh Viên quá nhiều, là vì lo lắng, bởi vì Nghiêm Thanh Viên không hiểu chừng mực, không có ý thức, thiếu niên tính khí thất thường, chẳng phân biệt nặng nhẹ tốt xấu, từng giây từng phút đều làm người lo lắng.

Nhưng bây giờ đã thay đổi rồi, Nghiêm Thanh Viên đã bắt đầu biết nghe lời, hiểu chuyện, thông cảm cho bọn họ, cũng hiểu được đứng dưới góc độ bọn họ mà suy xét, trưởng thành như vậy làm những quản chế của Nghiêm Trạch Thanh trở nên dư thừa.

"Anh hai quản em đi mà." Nghiêm Thanh Viên nghe ra được trong giọng nói của Nghiêm Trạch Thanh có ý muốn thả lỏng quản chế với cậu, điều này bất đồng rất lớn với trong sách.

Ở trong sách, là cậu luôn vi phạm ý thức của Nghiêm Trạch Thanh, Nghiêm Trạch Thanh đến cuối cùng vẫn hy vọng có thể dẫn dắt cậu đi đúng hướng, nhưng Nghiêm Thanh Viên trong sách kia căn bản không cảm kích, tất cả những cảm xúc đều đã đặt lên sai người, Nghiêm Trạch Thanh người có tâm lý cha mẹ rốt cuộc ở lần nọ hoàn toàn thất vọng, cây rơm rạ mà Nghiêm Thanh Viên có thể xin giúp đỡ cuối cùng cũng rời đi.

"Vì sao? Em không phải vẫn luôn ghét anh chỗ nào cũng quản em à?" Nghiêm Trạch Thanh mang theo vài phần trêu chọc, nhưng thực tế càng nhiều hơn là xúc động.

"Bởi vì em biết, anh hai chắc chắn là vì tốt cho em." Nghiêm Thanh Viên đi xuống từ ghế nhỏ của mình, ngồi bên cạnh Nghiêm Trạch Thanh, giống như trước đây, ôm eo Nghiêm Trạch Thanh làm nũng, "Chỉ cần có anh hai ở đây, việc em đã làm sai, anh hai nhất định sẽ sửa đúng cho em nè."

"Việc gì cũng không thể cứ dựa vào anh mãi."

"Vì sao không thể ạ?" Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt, "Anh hai không cần em nữa ư?"

Nghiêm Trạch Thanh khẽ cười một tiếng, cong ngón tay gõ nhẹ đầu Nghiêm Thanh Viên: "Cả ngày lẫn đêm đầu nhỏ này cứ suy nghĩ lung tung."

Nghiêm Thanh Viên ngây thơ cười, nhưng trên thực tế vô cùng ỷ lại sự thân mật này.

"Anh hai ơi." Nghiêm Thanh Viên cọ cọ lên vai Nghiêm Trạch Thanh, "Nhất định đừng không cần em có được không anh?"

Nghiêm Thanh Viên không có được câu trả lời, cậu làm ầm ĩ một ngày cũng rất mệt, dựa trên vai Nghiêm Trạch Thanh ngủ rất an nhàn, toàn thân toàn tâm tin cậy và ỷ lại làm cậu ngủ say.

Buổi tối Nghiêm Trạch Thủy xuống dưới đem Nghiêm Thanh Viên bế về giường.

"Lại không chịu rửa mặt, thật là không nghe lời." Nghiêm Trạch Thanh phun tào* nói.

* lải nhải, khịa, đanh đá, nói chung là hơi độc mồm xíu xiu.

"Còn không phải do em làm em ấy ngủ say à." Nghiêm Trạch Thủy ở một bên phá đám.

Nhưng Nghiêm Trạch Thanh không giống như trước cãi lại, mà là trầm mặc một lát, vô thức nhìn về phía ngoài cửa sổ bầu trời đêm, Nghiêm Trạch Thanh mở miệng: "Trước kia, chỉ là cảm thấy làm ầm ĩ, không dạy dỗ tốt, thiếu niên luôn là như vậy, từ từ sẽ tốt lên, bây giờ... Lại luôn làm người đau lòng."

"Phải không?" Nghiêm Trạch Thủy lại giữ quan điểm ngược lại, trong đầu hiện ra lại là lúc Nghiêm Thanh Viên nói thích y, "Thật ra anh lại cảm thấy trong khoảng thời gian này Viên Viên đáng yêu gấp bội, học được cách làm nũng học được cách dính người, là đang yêu đương sao?"

Nghiêm Trạch Thanh hừ lạnh một tiếng, cảm giác nếu cùng Nghiêm Trạch Thủy nhiều lời một câu thì y có thể sẽ ngất luôn.

Ngày hôm sau Nghiêm Thanh Viên tỉnh lại vẫn có chút hoảng hốt, đây chính là lần đầu tiên cậu làm anh hai lo lắng nhưng anh hai lại không trừng phạt cậu, quả nhiên trước tiên báo cáo là có tác dụng nha.

Cứ có cảm giác phát hiện bí quyết mới để dỗ anh hai.

Nghiêm Thanh Viên mang cặp trên lưng, sắp xếp tính toán xong rồi mới đi, nhưng hôm nay trước lúc ra cửa lại kiểm đi kiểm lại những chiếc điện thoại mà cậu đã dùng trước đây và vẫn đang hoạt động tốt.

Thiếu niên luôn đối với mấy thứ này tràn ngập hứng thú, Nghiêm Thanh Viên cũng không ngoại lệ, điện thoại mới nhất được tung ra, cảm thấy hứng thú liền mua, dùng không được bao lâu lại đổi.

Nghiêm gia vốn không keo kiệt trong việc cho Nghiêm Thanh Viên tiền tiêu vặt, mua mấy cái điện thoại vốn chẳng thành vấn đề, dẫn đến việc Nghiêm Thanh Viên thừa khá nhiều điện thoại.

Phần lớn là nửa mới nửa cũ, Nghiêm Thanh Viên cũng không biết Cố Hãn Hải thích dạng như thế nào, dứt khoát mang hết theo, lúc Nghiêm Thanh Viên đem tất cả điện thoại đặt trên bàn, vô cùng dũng cảm giống như một người bán điện thoại, cậu vung tay: "Cậu xem thích cái nào, tùy ý chọn!"

Cố Hãn Hải theo bản năng nhíu mày.

Quản lí ở bên cạnh đi tới nhìn xuống vài lần rồi nói chen vào: "Đây là làm gì? Khoe điện thoại hả?"

"Đều là điện thoại cháu không cần, muốn cho Cố Hãn Hải một cái ạ." Nghiêm Thanh Viên cúi đầu nói, "Cái này là mua từ một năm trước, cái này là ba tháng trước, cái này dùng tương đối sớm, cháu dùng cũng tương đối lâu, hơn nữa dùng rất bền, hơn nữa rất mượt, cháu không dùng nó nữa là vì tróc sơn, rất đề cử ạ."

"Đều là điện thoạn cháu mua hả?" Quản lí hỏi.

"Đúng vậy, cháu rất chăm chỉ đổi điện thoại, người xung quanh cũng đều không cần, dù sao cũng để đó, không bằng tận dụng một chút." Nghiêm Thanh Viên nói với Cố Hãn Hải, "Bây giờ là thời đại thanh toán bằng điện thoại, tiền mặt không thể thực hiện, làm gì cũng cần tài khoản, không dễ lạc, cũng không dễ bị trộm, tiện lợi, mỗi lần tôi trả tiền lương cho cậu, tôi phải đến cây ATM gần đó để rút và trả cho cậu, nếu không cẩn thận rớt, vậy thì đúng là quá thảm."

Bản thân Cố Hãn Hải rất không vui, nhưng nghe nói đều là điện thoại vứt đi không cần mới nhìn nhiều vài lần.

"Trời đất ơi, yêu cầu về điện thoại của cháu rất cao nha, cơ bản đều là các điện thoại kỳ hạm (1), thương vụ cơ (2), mỗi đời của apple đều có." Quản lí không nhịn được nói.

(1) Samsung, Oppo, Huawei,...

(2) Thương vụ cơ là một công cụ giao tiếp được thiết kế cho doanh nhân.

"Một chút, có chút muốn đua đòi với người khác ạ." Nghiêm Thanh Viên nhìn một đống lớn điện thoại của mình, sau đó có chút ngượng ngùng nói, "Thiếu niên khinh cuồng*, khà khà khà."

* 年少轻狂: Ám chỉ những người trẻ tuổi nhìn sự việc và xử sự một cách phù phiếm, kiêu ngạo, không suy nghĩ thấu đáo, luôn coi sự việc là hiển nhiên, tự cho mình là đúng. Nó cũng đề cập đến những người trẻ tuổi không sợ hổ khi chúng mới sinh, và luôn cảm thấy rằng mình có thể chống đỡ mọi thứ.

"Cháu mới bao lớn đã thiếu niên khinh cuồng, trước mặt lão già bọn chúng nói những điều này đó hả?"

Nghiêm Thanh Viên bị quản lí xoa nắn, cười rất vui vẻ, tuy rằng là tiểu thiếu gia, nhưng rất hòa hợp với mọi người xung quanh, không ngờ là tính cách rất dễ dàng kết bạn với mọi người xung quanh.

"Cần bao nhiêu tiền, tôi dựa theo giá hàng đã qua sử dụng đưa cho cậu." Cố Hãn Hải nói.

Hắn đúng thật cần một cái điện thoại, giống như Nghiêm Thanh Viên đã nói, bây giờ tiền mặt vừa không tiện vừa nguy hiểm.

Hằng năm Cố Trường Hà đều mượn tiền, trình độ trốn người rất tốt, nhưng lần này bị bắt được vốn dĩ rất hiếm lạ, sau khi Cố Hãn Hải về nhà thì đúng như dự đoán nhìn thấy chỗ hắn giấu tiền đã trống rỗng, nhất định là bị Cố Trường Hà lấy mất.

Để trong điện thoại, an toàn hơn so với dùng tiền mặt rất nhiều.

Nghiêm Thanh Viên nghĩ nghĩ: "Cậu dự trù bao nhiêu?"

"... Một ngàn." Đây đã là mức giá vừa đủ để miễn cưỡng mua một cái điện thoại mới trong đống đó.

"Vậy hả." Điện thoại của Nghiêm Thanh Viên không thấp hơn 6000, cuối cùng cậu chọn ba cái trong số đó, "Mấy cái này cậu thích cái nào?"

Cố Hãn Hải không lựa chọn, mà là hỏi: "Vì sao lại là ba cái này?"

"Thật ra lúc tôi mua về rất nhiều tiền, nhưng bị tôi dùng hỏng rồi, ít nhiều gì cũng có chút vấn đề, sửa chữa lại không lời lắm, để tôi dùng thì tôi lại không muốn dùng, bán đi lại không đáng giá tiền, tính ra thì 1000 là vừa đủ luôn."

Nghiêm Thanh Viên suy nghĩ tỉ mỉ, khóe miệng Cố Hãn Hải nhếch lên một nụ cười khẽ.

"Cái này đi." Cố Hãn Hải chỉ một trong ba cái đó.

Có thể thấy rằng cái này là cái Nghiêm Thanh Viên sử dụng thường xuyên nhất.

"Vậy về sau mày chính là điện thoại của Cố Hãn Hải rồi nha." Nghiêm Thanh Viên trực tiếp ngồi bên cạnh Cố Hãn Hải, thay đổi tất cả thông tin cá nhân thành Cố Hãn Hải.

Người ở một bên nhìn hai người, khe khẽ nói nhỏ: "Có cảm thấy rằng gần đây quan hệ giữa hai đứa nhỏ càng ngày càng tốt không."

Quản lí cũng đi theo lén lút nói: "Đều là trẻ nhỏ cùng tuổi, chơi với nhau rất bình thường."

"Quả nhiên vẫn là bạn cùng tuổi thì có thể chơi cùng nhau, chúng ta và Tiểu Cố ở bên nhau như vậy cũng không thể dành thời gian nhiều hơn so với Tiểu Nghiêm."

"Sao nào, cậu còn ở đây ghen đấy à?"

"Ha ha ha chỉ đùa một chút chỉ đùa một chút thôi."

Những người phía sau thảo luận khe khẽ nói nhỏ đứt quãng Cố Hãn Hải đều nghe vào tai, không phản bác, hơi hơi rũ đôi mắt xuống, khi nhìn Nghiêm Thanh Viên bên cạnh hắn, lặng lẽ lướt qua một tia dịu dàng.

____

16/11/2022.

20:21:20.

____

Editor có lời muốn nói: Ở chương 19 có một bước ngoặt mới, có nên đổi xưng hô hông?🥺