Bạch Phù lấy điện thoại ra chuẩn bị trả tiền, một bóng người quen thuộc xuất biện, giao diện điện thoại bị bàn tay với khớp xương rõ ràng cản lại, chỉ nghe thấy một tiếng “tích, thanh toán xong xuôi, anh khẽ gật đầu với chủ tiệm: “Trả tiền rồi nhé.”
Ra đến cửa, Bạch Phù ấn vào khung chat với anh: “Để tôi trả cậu tiền.”
[Lì xì đã gửi đi, đối phương không chấp nhận.]
Bị block?
Hai tay Tông Bách giao ở sau gáy, đắc ý nói: “May là tôi đoán được trước.”
Khoé miệng Bạch Phù giật giật, có giỏi thì đừng gỡ block cô.
Chuyện 10-20 tệ này cô cũng không cần thiết phải dây dưa với anh, quyết định ngày mai sẽ chuẩn bị cho anh một bữa trưa phong phú hơn chút.
Mười phút sau còn có tiết tự học buổi tối, Tông Bách đưa cô đến cổng trường là chuẩn bị chạy lấy người.
Bạch Phù không nhịn được nhắc nhở anh: “Còn có 7 tháng nữa là thi đại học rồi đấy.”
Tông Bách nhướng mày nhìn cô: “Cho nên?”
Lời nói của Bạch Phù thấm thía khuyên răn: “Cậu nên chú tâm vào việc học đi.”
Đầu lưỡi chống lên hàm trên, Tông Bách khẽ cười.
Bạch Phù nhíu mày, nghe anh lười biếng nói: “Trịnh sư tử mất hai năm còn chẳng khuyên được tôi, cậu cũng muốn làm đồ đệ của thầy ấy à?”
Trong lúc Bạch Phù còn rối rắm không biết Trịnh sư tử là ai, anh duỗi tay vỗ nhẹ lên vai cô: “Cuộc đời của tôi chỉ vậy thôi, nhưng còn cậu thì phải cố gắng thi vào một trường đại học thật tốt đấy.” Nói xong anh đút tay vào trong túi, hai vai thả lỏng, chậm rãi đi về phía con phố náo nhiệt phía sau.
Bạch Phù nhìn bóng dáng của anh dần xa, không hiểu sao anh lại từ bỏ tương lai sớm như vậy.
Rõ ràng người này có tinh thần phấn chấn như mặt trời, bồng bột sức sống như mùa hè, nhưng tại sao lại biến cuộc sống của bản thân thành tẻ nhạt âm u như vậy?
Có lẽ cô không nên can thiệp vào quá nhiều, dù sao mỗi người đều có lựa chọn riêng cho mình.
Vừa rồi chỉ là lời khuyên nhủ giữa bạn bè, cô làm vậy đã là phá lệ rồi.
Sau này cô sẽ không nhiều chuyện nữa.
Bạch Phù xoay người đi về phía lớp học.
–
Mây đen nặng trĩu trên bầu trời Đồng Thành, trời đất biến sắc, gió to rít gào suốt một buổi tối.
Rốt cuộc tầng mây cũng chẳng giữ được, mưa to tầm tã rơi xuống.
Bạch Phù đã đóng chặt cửa sổ nhưng vẫn nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài.
Cô tĩnh tâm, mở bút ghi âm ra, nghiêm túc chép lại.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, thong thả nhẹ nhàng, nghe như góc thùng giấy bị gió thổi chạm vào cửa.
Mới đầu Bạch Phù không để ý, nhưng tiếng gõ vang lên một hồi, cô mới nhận ra có người đang gõ cửa.
Ai đến tìm cô vào giờ này chứ?
Cô cảnh giác nhìn qua mắt mèo, đèn cảm ứng ngoài hành lang bật lên, chiếu sáng gương mặt ướt sũng tái nhợt của thiếu niên.
Cô sửng sốt, vặn tay nắm mở cửa, mới vừa hé ra thì gió mạnh đã rót vào, cô bị cửa đụng phải nên lui về phía sau mấy bước, ngay sau đó người kia bị gió thổi tới nỗi không đứng thẳng được, đổ ập về phía cô.
Bạch Phù duỗi tay theo bản năng, anh lập tức nhào vào lòng cô.
“Bạn học Tông? Tông Bách?”
Cô gọi mấy tiếng nhưng chẳng nghe thấy anh trả lời, gió thổi vù vù, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể đỡ anh rồi cố gắng đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng lại, ngăn cách mọi ồn ào ở bên ngoài.
Cô đỡ anh ngồi xuống ghế rồi chạy đi rót một ly nước ấm.
Tông Bách chậm rãi mở mắt, ánh mắt thất thần, lúc nhìn thấy Bạch Phù, con ngươi mới giật giật.
“Lạnh.”
Nếu không phải Bạch Phù ghé vào gần thì còn chẳng nghe được anh nói cái gì.
Cô không do dự mà đưa ly nước đến bên miệng anh, anh cũng ngoan ngoãn há miệng uống mấy ngụm.
Nước đun sôi còn chưa kịp nguội, anh cứ như vậy nuốt xuống khiến lông mày Bạch Phù nhảy lên.
Lúc này cô mới chú ý đến cả người anh đều ướt đẫm, áo cộc trắng bị nước mưa làm cho trong suốt dính chặt vào người, hai điểm trước ngực nhô lên rõ ràng, ngay cả cơ bụng cũng có thể nhìn thấy được.
Đúng là ướt át quyến rũ.
Cô mất tự nhiên nhìn đi nơi khác.
“Cậu phải cởi quần áo ướt trên người ra, không thì sẽ bị ốm đấy.”