Ôm Lấy Em - Tiểu Tùng Thử

Chương 49




Trong tiệm văn phòng phẩm, Tông Bách đứng trước kệ hàng thong thả chọn bút bi, thi thoảng lại để ý xem Bạch Phù lấy những cái gì.

Bạch Phù chọn bút tuỳ vào độ lưu loát cũng như cầm hợp tay.

Cô không bao giờ chọn những chiếc bút có vẻ ngoài đáng yêu, bởi vì vẻ ngoài xuất sắc cũng chẳng sánh bằng bút đen đơn giản mà nét đẹp, ra mực đều.

Tông Bách rút chiếc bút đen trong tay cô ra, nhét vào đó một chiếc có hình con thỏ, cằm khẽ nâng lên: “Thử xem.”

Bạch Phù mở nắp bút ra, thử viết hai chữ trên giấy, ngoài ý muốn phát hiện nó cũng không tệ lắm, khẽ liếc giá, thấy nó còn rẻ hơn bút đen mà cô hay mua, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Tông Bách.

Tông Bách có chút hưởng thụ ánh mắt sáng lấp lánh của cô khi nhìn mình: “Hãng bút này tôi biết từ năm cấp hai, mỗi tội không có nhiều người dùng nên mấy tiệm văn phòng phẩm loại nhỏ cũng không nhập hàng về, hiếm lắm hôm nay mới thấy đấy.”

Lúc này Bạch Phù mới chú ý đến hãng bút, đúng là một cái tên cô chưa từng nghe qua, nếu không phải là Tông Bách đề cử thì chỉ sợ cũng chẳng nhìn nó lấy một cái.

Việc lựa chọn những thương hiệu phổ biến trên thị trường là căn cứ vào việc thương hiệu lâu đời sẽ không dễ mắc lỗi, chất lượng cũng tốt hơn.

Bạch Phù rút thêm hai màu xanh và đỏ nữa.

Tông Bách cười khẽ, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào đồng tử trong suốt sáng ngời của anh, nhưng lời nói lại rất gọi đòn: “Tin tưởng mắt nhìn của tôi vậy à?”

Ánh mắt của Bạch Phù rơi vào khu bán vở ghi chép: “Tôi tin cảm giác của mình hơn.”

Tông Bách không cãi lại, cô nghe đề nghị của anh là anh đã vui lắm rồi.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi anh rung lên.

Một chuỗi nhạc chuông mà Bạch Phù chưa từng nghe vang lên.

Đổi nhạc chuông rồi à?

Ý cười trên mặt Tông Bách dần tắt, nói với Bạch Phù rằng mình nghe điện thoại rồi đi ra bên ngoài tiệm.

Đi đến dưới mái hiên, anh mới lấy điện thoại ra, mới thấy ghi chú người gọi là “Quý cô Tĩnh Vân”.

Anh ấn nghe máy, bên kia truyền đến giọng nữ nghiêm nghị sắc bén: “Sao trả lời điện thoại lâu vậy? Con lại đang chơi game hay là ra ngoài lêu lổng với đám bạn của con thế?”

“Đã 35 ngày rồi, đúng là không dễ dàng gì nhỉ, cuối cùng mẹ cũng chịu gọi điện để mắng con trai mình rồi.” Anh thản nhiên trả lời.

Bên kia nghẹn họng, có lẽ cũng cảm thấy có chút áy náy nên thả chậm giọng nói: “Con phải hiểu là công việc của mẹ bận rộn, với lại con cũng đâu còn là trẻ con, không cần lúc nào cũng phải có bố mẹ ở bên kìm kẹp săn sóc.” Nói tới đây, bà lại nghiêm khắc hỏi: “Dạo này con lại trốn học đánh nhau nữa đúng không?” Thư ký Lý nói nhận được điện thoại từ giáo viên…”

Chuyện này đã xảy ra từ nửa tháng trước rồi, anh nhếch môi cười giễu cợt.

Bên kia vẫn còn đang ra rả ra rả trách móc, hiển nhiên coi anh là cấp dưới mà răn dạy.

Anh nghe tai này thì ra tai kia, ánh mắt chuyển đến trên người thiếu nữ đang đứng chọn vở trước kệ đồ.

Cô mặc áo đồng phục rộng thùng thình không có chút thẩm mỹ nào, giống như khẩu hiệu của trường, muốn mọi người phải dành hết tâm tư vào việc học, đừng nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Chẳng qua khi ánh mắt chuyển về phía gương mặt xinh đẹp trầm tĩnh của cô, thì bộ đồng phục xấu xí này lại giống như chiếc váy mỏng manh trong gió, khiến khí chất của cô càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng.

Tiếng ve kêu ồn ào trên tán cây ven đường, tiếng răn dạy trong điện thoại chưa dứt, chói tai đến mức khiến anh nhíu mày, tâm trạng bực bội, chỉ có nhìn cô mới cảm nhận được vài phần bình thản.

“Mẹ nói sắp xong chưa?”

“Thái độ của con là sao?”

“Được rồi, xin hỏi Thái Hậu tự mình gọi một cuộc điện thoại quý giá thế này là có gì muốn chỉ thị?”

“Ngày mai ba với mẹ sẽ về Đồng Thành.”

Ngón tay đang cầm điện thoại của Tông Bách nắm chặt, giọng nói lại lười nhác: “Biết rồi, con sẽ ở nhà đợi, vậy thôi nhi thần cáo lui.”

“Này…”

Không đợi đối phương lên tiếng, anh đã tắt máy rồi đút điện thoại vào túi, sau đó đi về phía cô gái đang đứng ở quầy thu ngân.