Ôm Lấy Em - Tiểu Tùng Thử

Chương 47




Sau khi tan học, Bạch Phù dựa theo địa chỉ trong wechat mà tìm được tiệm hamburger tên Ngộ Kiến ở sau phố.

Trong quán có hơi vắng vẻ, dưới lầu là một đôi mẹ con đang dùng cơm, Bạch Phù đi lên bậc thang rồi ngừng lại ở chỗ ngã rẽ, ngửa đầu lên nhìn.

Thân hình của thiếu niên cao gầy, tùy ý dựa vào lan can, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng, mặc áo thun ngắn tay màu xanh lam in hình anime, phía dưới là quần thể thao màu đen rộng thùng thình cùng đôi giày trắng lóa mắt.

Bộ quần áo tuy đơn giản nhưng lại rất tôn dáng người của anh, vai rộng eo gầy, đường cong lưu loát, lộ ra cánh tay và cẳng chân, cơ bắp rắn chắc.

Cô còn chưa quên tối hôm qua lơ đãng vén áo lên lộ ra cơ bụng và đường nhân ngư, hormone nam tính lại bắn ra bốn phía.

Tông Bách chỉnh lại vành mũ: “Có phải thấy hôm nay tôi đep trai một cách bất thường không?”

Bạch Phù tiếp tục đi lên: “Hôm nay cậu không mặc đồng phục.”

Tông Bách nhún vai, hôm nay anh không đi học nên đương nhiên không mặc đồng phục.

Anh đưa Bạch Phù tới chiếc bàn trong góc.

Liếc mắt một cái là nhìn thấy nữ sinh ngồi ở đó, tóc ngắn đến tai, làn da trắng bệch yếu ớt, thân mình nhỏ gầy, nếu không phải Tông Bách đã giới thiệu qua, cô còn tưởng đây là học sinh cấp 2.

Tông Bách giới thiệu cả hai với nhau rồi nói: “Tôi đứng canh ở cửa cầu thang, có người đến sẽ nhắc hai người.”

Dứt lời anh đi tới chỗ mà mình vừa đứng chờ Bạch Phù, chân dài câu lấy một cái ghế rồi ngồi xuống, lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.

Bạch Phù rút lại ánh mắt, nhìn cô gái ngồi trước mặt mình.

Cô gái này tên Chung Đồng, là bạn học cùng lớp với đám Mâu Tư Nhan, nhưng một năm trước đã bị bạo lực học đường tới nỗi phải chuyển trường.

“Lúc đầu là đổ mực lên sách vở, cắt tóc của em, đẩy em ngã xuống hồ nước trong trường, sau đó còn quá đáng hơn, xé quần áo của em để quay video, còn lấy mấy thứ khác….”

Ngón tay Chung Đồng xoắn chặt vào nhau, cả người không kiềm chế được mà run rẩy, trong mắt lập lòe ánh nước đầy khuất nhục: “Nhét vào nơi đó của em…”

Bạch Phù đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy: “Cậu có muốn nghỉ một lát không?”

Chung Đồng hít sâu một hơi, lắc đầu: “Không sao đâu, em có thể nói tiếp được.”

Một giờ sau, Bạch Phù tắt ghi âm, cô gái trước mắt đã nước mắt đầy mặt nhưng vẫn không khóc thành tiếng.

“Rất nhiều người đều sợ bị trả đũa nên lựa chọn im lặng, cảm ơn cậu đã đồng ý giúp mình.” Bạch Phù chân thành nói.

Chung Đồng lau mắt: “Ba em đến trường đòi công bằng cho em, kết quả không hiểu sao ông ấy lại bị đuổi việc, sau đó Chương Duy Giai khoe với em, lúc đó em mới biết ba cậu ta nói mấy lời với sếp của ba em, nửa đời của ba em đều cương trực thẳng thắn, sau khi trải qua chuyện này cũng suy sút rất lâu.”

Bạch Phù chần chờ một lát: “Vậy mà cậu vẫn đồng ý làm chứng giúp mình?”

“Nhà em sắp chuyển đi rồi, vì ba em chuyển công tác đến thành phố cách đây hơn 2000km, em nghĩ cho dù bối cảnh nhà bọn họ có lợi hại cỡ nào thì cũng không quản được xa như vậy.”

Lúc chuẩn bị rời đi, Chung Đồng hỏi cô: “Chị Bạch, em có thể ôm chị một cái được không?”

Đây là lần đầu tiên có người kiên nhẫn lắng nghe quá khứ của cô ấy.

Người ở trong bóng tối luôn bị hấp dẫn bởi ánh mặt trời ấm áp, không nhịn được muốn tới gần.

Trên người chị gái này mang lại cảm giác hòa nhã dịu dàng như ánh mặt trời vậy.

Tông Bách đang ngậm ống hút trà sữa, nghe vậy thì trợn mắt nhìn qua, thậm chí còn ra hiệu bằng ánh mắt bảo Bạch Phù từ chối.

Đáng tiếc là Bạch Phù không cảm nhận được sự ghen tuông của anh, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy Chung Đồng: “Đều là quá khứ cả rồi, tương lai sau này sẽ tốt hơn thôi.”

Chung Đồng cũng ôm lấy cô rồi gật đầu, hốc mắt lại bắt đầu ươn ướt.