Động tác chà lau của Bạch Phù khựng lại, trong lòng cũng mơ hồ đoán ra anh muốn hỏi cái gì, ngước mắt nhìn anh: “Mỏi tay.”
Tầm mắt Tông Bách dừng ở mu bàn tay của cô, trên mu bàn tay có thể rõ ràng nhìn thấy dấu tay hồng hồng, là do anh không khống chế được sức lực nên mới làm đỏ tay cô.
Anh ho nhẹ một tiếng: “Không phải hỏi cậu cái này…ý là…cậu không có chút phản ứng nào sao?”
“Phản ứng gì?”
“Phản ứng sinh lý đó.”
Trước khi hỏi, Tông Bách cảm thấy rất ngượng, nhưng sau khi hỏi thành lời rồi, ánh mắt của anh lại gắt gao nhắm chặt vào cô, không muốn bỏ lỡ bất cứ cảm xúc nào.
Bạch Phù nắm chặt khăn giấy, ánh mắt bình tĩnh: “Không có.”
Tông Bách không khỏi cảm thấy thất bại.
Anh cũng chẳng tự luyến đến mức cho rằng tất cả nữ sinh đều thích mình hay dáng người của mình có thể khiến ai nhìn thấy cũng phải chảy máu mũi.
Nhưng anh cũng không kém cỏi đến mức đó chứ?
Cô còn thủ dâm giúp anh mà vẫn chẳng có phản ứng gì sao?
Không thích thì thôi, chẳng lẽ cô cũng không có ham muốn à?
Bạch Phù cảm nhận được ánh mắt vừa kinh ngạc lại không cam lòng của anh, thậm chí còn có chút đáng thương.
Cô vờ như không thấy, môi hơi mím lại: “Chuyện đêm nay là lần đầu cũng là lần cuối.”
Tông Bách rút lại cảm xúc, lông mày hơi nhướng lên: “Sao thế? Qua cầu rút ván? Rút ‘chim’ vô tình?”
Bạch Phù bị sặc nước miếng, ho khù khụ: “Bạn học Tông, chú ý cách dùng từ của cậu đi.”
Cô ho đến nỗi mắt ầng ậng nước, cánh môi hồng hồng, dáng vẻ như vừa bị anh chà đạp, cổ họng anh thít chặt lại, ngoài miệng thở dài: “Xem kìa, lại gọi tôi là bạn học Tông rồi, vậy mà còn nói không trở mặt không nhận người.”
Anh đứng thẳng để lộ dương v*t đã mềm đi, khác hẳn với lúc cương cứng hùng dũng.
Bạch Phù không ngờ bộ phận sinh dục của nam sinh lại thú vị như vậy.
Chẳng qua cô không dám nhìn nhiều, sợ người này lại quấn lấy mình.
Cô đứng dậy đuổi khách: “Không còn sớm nữa rồi.”
Tông Bách nhìn đồng hồ đã điểm 12 giờ, biết cô học sinh ngoan này mai còn phải dậy sớm đi học, không nói hai lời, xách quần lên.
Chờ đến khi vào thang máy, nhìn từng con số đang thay đổi, đột nhiên anh nghĩ tới chuyện gì đó.
Là cô không có cảm giác với anh, hay là không có cảm giác với quần thể khác phái?
Nếu là vế trước thì còn có thể cố gắng.
Nhưng nếu là vế sau thì game over đến nơi rồi.
Bạch Phù hoàn toàn không biết tâm trạng rối như tơ vò của Tông Bách, lúc này cô đang đứng trong phòng tắm, cởi chiếc quần lót viền ren mỏng của mình ra.
Đáy quần ướt dính, tẩm ướt cả quần ngủ.
Đây là lần thứ hai cô nói dối trong đời.
Lần đầu tiên là ông nội hỏi cô rằng có thích đánh đàn cổ không.
Cô nói thích.
Quần lót ướt từ lúc nào?
Từ khi anh duỗi lưỡi vào trong miệng cô, hay từ lúc anh đến gần cô?
Cô đã không nhớ rõ nữa.
Chuyện đêm nay một nửa là tò mò, một nửa xuất phát từ ham muốn trong lòng cô.
Bạch Phù cởi quần áo bỏ vào trong bồn rồi đi đến chỗ vòi hoa sen.
Nước trong xối xuống, hòa tan hơi thở của anh trên người cô.
Tay phải đụng vào nước, tàn dư trơn trượt của thứ kia rất rõ ràng, khiến cô nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng đầy tiếng thở dốc ấy.
Nơi riêng tư lại bắt đầu chảy nước.
Mặt cô hồng hồng, dùng nước để rửa sạch.
Nếu Tông Bách mà biết, thể nào cũng chê cười cô.
Ngón tay chạm vào chất lỏng ở nơi riêng tư, đột nhiên nghĩ đến bàn tay này vừa nãy đã cầm dương v*t của anh, thậm chí còn giúp anh bắn ra, cảm giác sưng to nóng bỏng còn vương trên tay, cảm tưởng như dương v*t của anh đang chạm vào hoa huy*t của cô, nơi riêng tư lại chảy ra càng nhiều d*m thủy, hòa tan với nước rồi chảy đi.
Bạch Phù che mắt lại, nhất định cô đã gần gũi với Tông Bách quá nên mới sinh ra ý nghĩ như vậy.
Không được, về sau phải cách anh xa một chút.