Ôm Cây Đợi Thỏ

Chương 6: Bộ quần áo lỗi mốt




“Theo phán đoán bước đầu, nạn nhân chết vì ngạt thở, trên cổ có hai vết thắt, một vết nhạt, một vết đậm, chân tay không có dấu hiệu giãy giụa, sau gáy có vết bầm...”

Nói đến đây, Thẩm Đình Ngọc bỗng quỳ xuống đất, ngửi phần gáy thi thể: “Là Cardinine, thảo nào lại không có dấu vết giãy giụa.”

Thẩm Đình Ngọc xách hòm đứng lên: “Đưa tới nhà xác đi, trước buổi trưa sẽ đưa báo cáo chi tiết cho cô, khỏi cần cảm ơn. Điều tra tại hiện trường vậy là xong rồi, chi bằng cô đi cùng tôi đi.”

Lương Thiền gật đầu, gọi cả Lộc Vân Phi, đi theo cô ấy tới nhà xác thành phố Lâm.

Những cảnh sát khác điều tra thân phận của nạn nhân, kiểm tra camera để tìm kiếm những chiếc xe khả nghi ở xung quanh, tìm kiếm nhân chứng.

Trong nhà xác, Thẩm Đình Ngọc đã thay một bộ quần áo khác, đồng thời lấy bừa hai bộ ra, ném cho hai người.

“Thay đi.”

Cô ấy điều chỉnh máy quay rồi bắt đầu giải phẫu, chỉ vào vết bầm ở gáy, nói: “Uống rượu trước khi chết, bị siết cổ đến ngất từ phía sau, sau đó tiêm Cardinine vào. Phản ứng sống lúc lột da mặt rất rõ, chứng tỏ đã bị lột da mặt lúc còn sống, nhưng cơ thể không thể động đậy, không thể hô hào kêu cứu được, bởi vì Cardinine đã cắt đứt thần kinh cơ bắp của cô ấy. Sau khi lột da mặt, hung thủ mới dùng dây thừng siết cổ cô ấy đến chết...”

Thẩm Đình Ngọc rạch dạ dày nạn nhân ra, mùi rượu chua chua bay ra.

Lương Thiền và Lộc Vân Phi lùi về sau ba bước. Những ngày qua chạy ngược chạy xuôi, lại thức suốt một đêm, trong dạ dày chẳng có gì cả, cái mùi ấy khiến bọn họ suýt thì nôn mửa.

Thẩm Đình Ngọc không chớp mắt cái nào, như thể không ngửi thấy.

“Theo nhiệt độ ở gan, bước đầu kết luận thời gian tử vong vào khoảng một rưỡi đến hai rưỡi, nhưng căn cứ vào nhiệt độ lúc nửa đêm và cách ăn mặc của nạn nhân, có thể là muộn hơn một chút.”

“Vùng kín của nạn nhân có vết thương cũ, không quan hệ tình dục trước khi chết. Tóc và móng tay được chăm sóc kỹ càng, không có vết xước khả nghi, chắc hẳn đã tốn không ít tiền vào mảng này.”

Cô ấy đứng lên, nhìn thấy túi xách và quần áo ở trên bàn: “Quần áo và túi xách có giá trị không nhỏ, nhưng không có dấu vết giằng co cướp giật, hiển nhiên không phải cướp của.”

Lương Thiền đi tới, dùng kẹp gắp chiếc váy bị máu tươi làm nhàu kia lên, đúng là có những thứ lấp lánh đính trên đó.

Cô hít sâu một hơi: “Không phải cướp của, nếu không đoán sai thì tiền mặt trong túi xách vẫn còn nguyên, chỉ mất điện thoại.”

Theo lời cô, Thẩm Đình Ngọc mở chiếc túi xách trong túi chứng cứ ra: “Không sai, ngoài điện thoại ra thì những thứ khác vẫn còn nguyên.”

“Sếp, đã xác định được thân phận của nạn nhân rồi!”

Ngô Hạo Thiên đi vào, ngẩng đầu lên và nhìn thấy cái xác bị cởi sạch trên bàn giải phẫu, khiến anh ấy không biết nên nhìn vào chỗ nào.

Thẩm Đình Ngọc liếc nhìn anh ấy, chế nhạo: “Mới tới à?”

Ngô Hạo Thiên gật đầu: “Chào pháp y Thẩm.”

Thấy Thẩm Đình Ngọc sắp kết thúc công việc rồi, Lương Thiền nhanh chóng dẫn Ngô Hạo Thiên ra ngoài, sợ mình chậm một bước thì anh chàng nai tơ này sẽ bị mụ yêu tinh kia dọa chết khiếp.

“Nạn nhân tên là Trần Linh Linh, năm nay hai mươi sáu tuổi, là quản lý kinh doanh của một xí nghiệp nước ngoài ở thành phố Lâm, hiện vẫn đang từng bước điều tra về các mối quan hệ.”

“Đã liên lạc với người nhà của Trần Linh Linh chưa?”

Ngô Hạo Thiên mở sổ ghi chép ra, lắc đầu: “Theo sơ yếu lý lịch ở công ty thì bố mẹ cô ấy ly hôn từ nhỏ, cô ấy lớn lên bên ông bà nội. Ba năm trước, hai cụ qua đời, Trần Linh Linh chưa từng liên lạc với người ở quê nữa.”

“Bố mẹ cô ấy thì sao?”

“Di dân tới nước X.”

“Chú trọng vào những người qua lại với cô ấy trong mấy tháng qua, cùng với nơi cuối cùng mà cô ấy xuất hiện.”

“Vâng.”

Thẩm Đình Ngọc đang cởi quần áo ra thì đột nhiên khựng lại, cầm kẹp chỉ vào trang sức và quần áo trong túi chứng cứ: “Chiếc túi xách da cá sấu này là sản phẩm giới hạn vào đầu mùa xuân năm nay, chiếc vòng tay này cũng là hàng mới của Cartier, chỉ có điều chiếc váy này...”

“Chiếc váy này làm sao?” Lương Thiền hỏi.

“Nếu không nhớ nhầm thì chiếc váy này là hàng đặt, được ra mắt trong lễ kỷ niệm ngày thành lập nhãn hiệu nào đó, nhưng chắc hẳn là vào một năm rưỡi trước.”

“Một năm trước? Khắp người đều là hàng mới nhất, lại mặc chiếc váy từ năm ngoái, với cách ăn mặc này thì nhất định là cô ấy chuẩn bị đi gặp ai đó. Trong điện thoại có lịch sử cuộc gọi với người kia, sau khi giết người hung thủ lấy điện thoại đi là vì không muốn bị phát hiện ra.”

“Cô ấy là quản lý kinh doanh của một xí nghiệp nước ngoài, lương một năm khá cao, mua được bộ quần áo đính kim cương này cũng không có gì là lạ.”

Thẩm Đình Ngọc thản nhiên nhìn cô một cái, bất đắc dĩ lắc đầu: “Chị hai ơi, bao lâu rồi chị không chú ý tới giới thời trang vậy? Chiếc váy này là sản phẩm từ đầu xuân năm ngoái, nói để chị hiểu thì là lỗi mốt lâu lắm rồi.”

“Ừm, bảo một cô gái thời thượng mặc chiếc váy đã lỗi mốt rất lâu rồi thì đúng là hơi... Nhưng cũng hợp lý mà, chẳng phải cô nói chiếc váy này đắt lắm ư...”

Cô xem kỹ chiếc váy.

Thẩm Đình Ngọc tiến lên một bước, nâng cằm Lương Thiền lên, xới tóc cô ra, rồi lại xem móng tay của cô, vừa xem vừa lắc đầu.

Lương Thiền nói: “Muốn nói gì cứ nói, bà đây đang bận, không rảnh nói đâu đâu với cô.”

“Ha, xem cô qua loa chưa kìa, rõ ràng là gái xinh mà còn ‘đàn ông’ hơn cả đàn ông, thảo nào!”

Lương Thiền bất đắc dĩ: “Đành chịu thôi, tôi nào có thời gian làm mấy thứ đó.”

Cô nhìn Trần Linh Linh đi, nhuộm màu tóc hot nhất năm nay, móng tay và bàn tay được chăm sóc định kỳ, giày cũng là kiểu dáng quý này, lại càng không cần phải nói tới túi xách da cá sấu của cô ấy. Một cô nàng bắt kịp xu hướng thời đại như thế, cô bảo cô ấy mặc chiếc váy đã lỗi mốt hai năm đi ra ngoài, có hợp lý không đây?”

“Với cô thì rất bình thường, nhưng với cô ấy thì không hợp lý chút nào.”

Lương Thiền: “...”

Biết ngay cậu sẽ biến tướng nói móc tớ mà.

Cô chợt nghĩ tới điều gì đó, xoay người đi, nhanh chân rời khỏi nhà xác.

“Tôi có việc về Cục trước, nhớ nộp báo cáo trước buổi trưa đấy!”

Thẩm Đình Ngọc bất đắc dĩ xòe tay: “Biết ngay cô sẽ thế mà.”

***

Câu lạc bộ Go Kart thuộc tập đoàn Nam Sơn.

Trên con đường uốn lượn, hai chiếc xe đang đua tốc độ với nhau.

Trình Phong nhìn bản đồ trong điện thoại, bên tai là tiếng động cơ.

Anh lẳng lặng ngồi trên ghế, dường như không nghe thấy, ánh mắt hờ hững xa cách chăm chú nhìn vào vị trí hiển thị trên bản đồ điện thoại.

Anh từ từ nhắm mắt lại, những tư liệu ấy như những mảnh ghép, được ghép lại hoàn chỉnh trong đầu anh.

“Đàn ông, tính cách phản xã hội, có thể từng học y, giỏi ngụy trang, có không gian riêng, khả năng kinh tế tốt, thường xuyên tập thể hình...”

Một tin nhắn được gửi tới, anh mở ra xem, lập tức nhíu mày lại.

Trên màn hình xuất hiện một bức ảnh bị làm mờ, nhưng vẫn có thể thấy được mức độ máu me thế nào.

Xác của một cô gái xuất hiện trong công viên Hương Giang! Đến giờ cảnh sát thành phố Lâm vẫn chưa bắt được hung thủ!]

Chỉ một tiêu đề đã đủ để thu hút sự chú ý của người khác rồi, mới mấy phút ngắn ngủi, bài viết này đã đạt mấy trăm ngàn lượt xem.

Trình Phong đọc bài viết, vô thức nắm chặt tài liệu trong tay.

Kể từ lúc xảy ra vụ án giết người lột da mặt đến giờ, đã có bốn người chết rồi.

“Công viên đường Lạc Nham, chợ thủ công phía Đông thành phố, tượng công viên Nhân Dân, rồi lại tới công viên Hương Giang.”

Anh nhanh chóng đánh dấu vào bản đồ, nhanh chóng phát hiện ra khi nối liền những địa điểm ấy lại sẽ tạo thành một hình tròn bất quy tắc.

Trung tâm của hình tròn ấy chính là câu lạc bộ Go Kart của tập đoàn Nam Sơn, cũng chính là nơi này!

Anh chợt ngẩng đầu lên, nhìn mấy tòa kiến trúc ở khu vực trống trước mặt.

Tập đoàn Nam Sơn có hàng ngàn nhân viên, ngoài câu lạc bộ này ra thì còn sở hữu hàng loạt sản phẩm về mảng ẩm thực, giải trí, khách sạn...

Từ những dấu hiệu trên bản đồ, có thể thấy được những nơi vứt xác đều nằm trong bán kính năm kilomet tính từ nơi này.

Theo góc độ tâm lý học, đây có thể là một phạm vi thói quen của hung thủ.

Nhưng có một nghịch lý là “vứt xa chôn gần”, vứt xác trong khoảng cách năm kilomet là quá gần, trừ khi hung thủ không sợ bị bắt...

Vì sao hắn lại không sợ bị bắt?

Vì quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, biết rõ vị trí camera, không để lại chứng cứ ở hiện trường?

Hay là hắn tin chắc rằng cảnh sát sẽ không hoài nghi mình?

Hoặc cũng có thể điều hắn muốn không phải là giết những cô gái đó, mà là tiến hành một nghi thức!

Anh chợt cúi đầu, ấn vào bài viết đó, phần bình luận bên dưới đã lên đến hơn năm mươi ngàn.

Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, lượt xem cũng đã lên đến hơn ba triệu.

“Mình biết hắn nghĩ gì rồi!”