Ôm Cây Đợi Thỏ

Chương 5: Tấm da mặt biến mất




Lúc đó, màn đêm tối tăm, ánh sao ảm đạm.

Trên nền trời đen kịt phía xa xa lác đác vài đốm sáng.

Sau nửa đêm bắt đầu mưa. Hằng năm, cứ đến thời điểm giao mùa là lại thường xuyên mưa phùn vào đêm.

Trên con đường yên tĩnh vắng vẻ, ánh đèn neon lấp lóe, tiếng giày cao gót nhỏ dài và sắc nhọn giẫm trên mặt đất, vang vọng trên đường.

Một cô gái mặc chiếc váy bó và cực kỳ ngắn, lộ ra đôi chân dài trắng muốt, trông vô cùng bắt mắt giữa đêm mưa.

Cô ấy loạng choạng vịn vào bức tường sát đường đi.

Trần Linh Linh vén tóc lên mang tai, không thể khống chế được hơi rượu đang dâng trào trong dạ dày, “ọe” một tiếng rồi nôn ra.

Trong bóng đêm, bởi vì trang điểm đậm, trông khuôn mặt ấy càng có vẻ phong trần.

“Con mẹ nó, tên chó chết không biết xấu hổ, muốn ngủ với bà, không nhìn xem mình là cái thá gì!”

Cô nàng hung tợn mắng một câu, chắc là bị chuốc rượu trong quán bar rồi.

Cô ấy lấy điện thoại ra gọi, chuông kêu rất lâu, đầu bên kia thông báo người nhận không bắt máy.

“Khốn kiếp, cho bà đây leo cây!”

Cô ấy lại mắng mỏ hai câu nữa rồi mới cúp máy trong sự không cam lòng.

Cô ấy vịn vào tường đi tiếp, mưa càng lúc càng lớn, tạt vào người, ẩm ướt, lành lạnh.

Trong đêm khuya, rượu chỉ khiến những con người cô độc càng thêm cô độc hơn.

Cô ấy xuýt xoa một tiếng, co hai vai lại, che bớt phần da lộ ra ngoài.

Giữa màn đêm vắng lặng, tiếng giày cao gót vô cùng chói tai.

Tận sâu trong con phố hẹp dài, một bóng đen chầm chậm tới gần cô ấy.

Đèn đường lờ mờ, kéo cái bóng đen ấy ra thật dài. Hắn nhẹ nhàng đi theo sau Trần Linh Linh, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.

Bàn tay tội ác vươn ra...

***

Cục Cảnh sát chìm trong một bầu không khí ngột ngạt.

Vốn dĩ mấy người định nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng Chu Chấn Thiên nhất quyết không chịu khai, khiến tất cả đi vào ngõ cụt.

Người của tổ điều tra án đặc biệt cũng không thể ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra thế này.

Lương Thiền túm tóc, quầng mắt thâm đen. Cô vào toilet, vặn vòi nước ra, tạt nước lạnh lên mặt.

Hơi lạnh thấu xương khiến cô tỉnh táo lại.

“Lộc Vân Phi, anh cảm thấy phương hướng mà cố vấn tâm lý phạm tội ấy đưa ra có đáng tin không?”

Trong hành lang, Lương Thiền dựa vào lan can.

Khói thuốc lá lượn lờ khắp hành lang, Lộc Vân Phi ngồi đó nhả khói thuốc.

“Tóm lại là đỡ hơn không có phương hướng gì như chúng ta bây giờ.” Anh ấy than thở một tiếng.

Lộc Vân Phi lớn hơn Lương Thiền một tuổi, học lại một năm thi đại học, hai người là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc cùng một khóa.

Sau khi tốt nghiệp, bọn họ không ở lại thủ đô sầm uất, mà là trở về thành phố Lâm, thành phố hạng hai bình thường ở Tây Nam.

Lộc Vân Phi là người huyện Thanh Hương, gần thành phố Lâm.

Còn Lương Thiền thì là vì chuyện đó, một chuyện đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của cô...

Hai người đứng cạnh nhau, nhìn mặt trời đang dần nhô lên từ phía đông.

Lộc Vân Phi nói: “Một tuần rồi không về, e là Tình Tình quên luôn ông bố này rồi.”

Tình Tình là con gái anh, năm nay vừa tròn một tuổi.

Lương Thiền nói: “Chị dâu sẽ hiểu cho anh thôi.”

Lộc Vân Phi cười khổ, đặt mẩu thuốc lá lên lan can, nhìn cô: “Sao hả? Vẫn còn chờ à?”

Lương Thiền cứng đờ người, nhớ tới chuyện hôm qua, trong lòng bỗng thấy bực bội.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn vệt sáng phía đông: “Có lẽ thế.”

Mấy năm nay, anh thấy được sự thay đổi của Lương Thiền. Cô anh dũng chiến đấu, dốc sức làm việc, chỉ đơn giản là để quên đi quá khứ đau khổ mà mình không thể nào quay trở lại được.

Những năm qua, cô khiến bản thân trở nên cứng cỏi, kiên cường, không tìm được một nhược điểm nào, không thua kém bất cứ một nam cảnh sát hình sự nào.

Những thứ khắc cốt ghi tâm ấy như đã in sâu trong đầu, chỉ cần còn sống thì vẫn cứ còn đó...

Lộc Vân Phi gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hai người làm việc với nhau nhiều năm rồi, từ lâu đã hình thành sự ăn ý.

“Đừng vội, chúng ta vẫn còn thời gian.”

Kế đó là một khoảng thời gian yên tĩnh, hai người cảm thấy buồn ngủ.

Trong văn phòng bỗng vang lên tiếng chuông dồn dập.

Lương Thiền giật mình, dự cảm chẳng lành xộc lên, lại gây án rồi!

Cô chạy thật nhanh tới văn phòng, Lộc Vân Phi cũng theo sau.

Người bắt máy là Diệp Thâm Thâm, cô ấy đặt điện thoại xuống: “Có người báo án, nói là phát hiện ra xác của một cô gái ở quảng trường đường Hương Giang thành phố Lâm!”

Vì vụ án án giết người liên hoàn, người của tổ điều tra án đặc biệt đều căng thẳng tột độ, nhanh chóng rời khỏi Cục Cảnh sát.

Sau một cơn mưa, mọi vết tích ở hiện trường đều bị rửa trôi.

Hiện tại là bốn rưỡi sáng, lao công hoặc là người dân dắt chó đi dạo cũng có thể để lại dấu chân ở hiện trường.

Lương Thiền nhìn thấy dưới pho tượng đá ở quảng trường có một cô gái với mái tóc xoăn đen, đôi chân dài trắng muốt, thân hình đầy đặn... cùng một khuôn mặt máu me be bét, không có da mặt...

Cô hỏi: “Ai là người đầu tiên phát hiện ra thi thể?”

Cảnh sát nhân dân ở hiện trường chỉ vào người phụ nữ trung niên đang dắt một chú chó Toy Poodle: “Bà ấy phát hiện ra, nói là sáng nay chó sủa rất hăng, vậy nên ra ngoài sớm hơn mọi ngày. Nhà bà ấy ở gần đây, ngày nào cũng dắt chó đi theo tuyến đường này. Hôm nay lúc đi ra ngoài, thấy có người nằm dưới pho tượng, bà ấy tưởng ai ngủ ở đó, ai ngờ... ai ngờ tới xem mới biết là xác chết, làm bà ấy sợ hết hồn.”

Lương Thiền gật đầu, ra hiệu cho anh ấy đi làm việc của mình, cô thì tới cạnh người phụ nữ kia.

Bà ấy vẫn chưa hết bàng hoàng, ôm chó run lẩy bẩy, nữ cảnh sát nhân dân ở bên cạnh không ngừng vỗ nhẹ vào vai bà ấy để an ủi.

Lương Thiền lấy ra thẻ cảnh sát của mình, người đằng trước cho cô vào trong.

Diệp Thâm Thâm mang những thông tin đã hỏi được tới: “Sếp, người báo án tên là Vạn Ái Lam, là cư dân sống gần vườn hoa Giang Hương. Theo lời kể của bà ấy, bà ấy nhìn thấy một bóng người cầm thứ gì đó từ chỗ cái xác đi, nhưng trời quá nên không nhìn rõ mặt, chỉ thấy một cái bóng mờ mờ. Ừm, bây giờ chồng bà ấy đang ở bên cạnh, nói là vợ mình vừa bị hoảng sợ, không muốn để bà ấy nhớ lại nữa.”

Diệp Thâm Thâm liếc nhìn cô, xác nhận xem sếp của bọn họ có định xông tới hỏi lại một lần nữa không.

Lương Thiền nhìn người đàn ông bên cạnh Vạn Ái Lam rồi gật đầu.

“Bao giờ pháp y Đỗ tới?”

“Hôm qua pháp y Đỗ bị tai nạn, bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện, nghe nói lúc đêm, Đồ Tể đã gọi điện thoại lên trên để xin thêm người.”

Diệp Thâm Thâm nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ sắp sáu giờ rồi: “Nếu pháp y của Sở tỉnh hành động mau lẹ thì khoảng một tiếng nữa sẽ tới.”

“Ừm.”

Cô rảo bước đi tới chỗ thi thể.

Các đồng nghiệp bộ phận thu thập chứng cứ và bộ phận kiểm nghiệm dấu vết đã hoàn thành xong công việc của mình.

Cô nhận lấy tất chân và găng tay mà đồng nghiệp đưa cho, đi vào bên trong.

Lão Trương, sao rồi, có thu hoạch gì không?”

Trương Học Phong của bộ phận khám nghiệm dấu vết nói: “Tìm được một dấu chân ở trong bồn hoa cách đó không xa, nhưng vì trời mưa nên không thể phán đoán được hoa văn dưới đế giày. Ngoài ra còn tìm được nửa dấu vân tay trên cổ nạn nhân, đã được đưa tới phòng kỹ thuật để đối chiếu.”

“Ừm, phải nhanh đấy, đây là nơi tập trung đông người, phong tỏa hiện trường quá lâu sẽ gây ảnh hưởng xấu tới người dân.”

Lão Trương gật đầu, nói: “Đúng thế, đợi pháp y tới khám nghiệm thi thể là có thể đưa tới nhà xác được rồi.”

Tiếng phanh xe chói tai vang lên, có người lái xe thẳng vào khu vực phong tỏa.

Chiếc xe việt dã màu trắng dừng lại trước quảng trường.

Có cảnh sát nhân dân tiến lên, cửa xe mở ra, một cô gái vội vã xách một cái hòm xuống.

Cô ấy mặc chiếc áo chùng màu kaki, mái tóc rối bù, trông có vẻ còn chưa rửa mặt, nhưng vẫn toát lên nét đẹp lười biếng.

Cô ấy lấy giấy tờ ra, gần như áp thẳng vào mặt người kia: “Tôi là pháp y Thẩm Đình Ngọc do Sở tỉnh cử tới, mau nhường đường, để tôi còn làm việc!”

Cảnh sát nhân dân kia nghe nói cô ấy là người mà Sở tỉnh cử tới, lập tức nhường đường cho cô ấy.

Lương Thiền đứng sau thấy rõ, cô khá bất ngờ khi biết người mà Sở tỉnh cử tới lại là Thẩm Đình Ngọc.

Chẳng phải cô ấy vẫn làm cho FBI ở nước M sao? Sao lại chịu về đây vậy?

Thấy Lương Thiền cũng ở đây, Thẩm Đình Ngọc vẫy tay, coi như chào hỏi: “Gặp được tôi cũng không cần kích động chứ, lát nữa xong việc sẽ tìm cô tâm sự.”

Dứt lời, cô ấy mở hòm ra, tiến hành kiểm tra bước đầu với cái xác.