[OLN] The Lord

Chương 29




Tiếng tặc lưỡi của cậu ấy xóa tan bầu không khí đó đi, hiện cơ thể của Nakila dường như đã vã mệt vì giấc mộng vừa rồi rồi, nên giờ nếu có thêm một sự phiền toái thì chắc cậu sẽ điên lên mất. Rồi cậu ta nhẹ nhàng rời khỏi cái giường khổng lồ của mình, song như một hành động đã được lập trình trong não cậu ta từ trước, Nakila mở cánh cửa từ tủ đồ của mình ra lấy cho mình một bộ đồ trong khá lịch sự.

Cái áo phông rộng màu đen, trái với màu tóc với da của cậu tạo nên sự khác biệt nổi bật cho Nakila ở đám đông. Cái quần dài cùng màu để làm cho mọi hành động của cậu di chuyển dễ dàng hơn cũng như làm cho vẻ ngoài điển trai của anh ấy được tăng thêm một bậc. Đây là kiểu đồ mà Nakila mặc mỗi ngày, vì trong nó với cậu ta khá thoải mái dù không an toàn lắm khi khoác lên vì nó chỉ là những bộ đồ bình thường được phù một chút phép.

Rồi cậu còn lấy một cái quần lót hình tam giác, nhẹ nhàng bỏ xuống giường, Nakila đóng cái tủ đồ to lớn được làm bằng gỗ quý hiếm lại. Cậu hít một hơi thật sâu rồi thở ra một tiếng dài như vừa trải qua một nỗi phiền nào đó.

-Chính là hôm nay

Từ từ cởi bộ đồ của mình xuống thay bộ đồ trong tủ vừa mới lấy ra, do cậu ta tướng mạo dễ nhìn với gương mặt điển trai nên trong cậu khoác lên bộ đồ đơn giản đó lại làm nổi bật đi cơ thể của Nakila. Trong cậu ta như một người mẫu nổi tiếng chiếu trên các màn hình điện tử vậy.

Cậu ấy cầm bộ đồ ngủ vừa thay, nhìn xung quanh căn phòng giống như đang tìm một ai đó. Nhưng rồi cậu cũng thở dài, có lẽ người đó đã nhớ lời cậu nói rồi, Sudas trước đây như là một osin hoàn hảo khi lo cho Nakila từng miếng ăn giấc ngủ nhưng do cậu ta đã kêu Sudas không nên làm như vậy vì nó khiến cậu ta khó chịu nên Sudas cũng đã vâng lời chủ nhân của mình. Anh ta từ từ bước vào nhà vệ sinh rồi đánh răng, rửa mặt làm các hành động giống như một con người thường làm.

Đã 15 năm rồi. Cậu cũng đã thích nghi được cơ thể này, từ một Undead mạnh mẽ giờ đã trở thành một phàm nhân yếu đuối. Nakila đã phải tự làm lại mọi thứ, hoàn thành chính bản thân mình để có thể thích nghi với cơ thể con người yếu đuối này, để rồi giờ cậu ta trong như một người hoàn hảo trong mọi việc. Ở những ngày đầu khi ở dạng này, Wake đã khá chật vật để làm quen với cơ thể của mình, thậm chí hắn còn phải mặc tả chỉ vì hệ bài tiết của cơ thể đã "Tự" đổ ra.

Thật nhục nhã, nhưng ý chí làm con người của hắn không dừng ngay tại đó, may mắn rằng hắn còn có các người thuộc hạ của mình trợ giúp bản thân làm cho hắn trở nên hoàn thiện hơn để khống chế cơ thể này. Wake đã phải tự kiềm chế, làm cho bản thân mình thích nghi dần dần với cơ thể nhỏ bé này, Sudas với Alan đã giúp hắn, cho hắn biết về các quá trình hoạt động của con người rồi rèn luyện cơ thể của hắn từ khi còn nhỏ.

Không giống như cơ thể Wake, Nakila đã phải rèn luyện lại mọi thứ lại từ đầu, kinh nghiệm vẫn còn đó nhưng cái thứ "Bản năng chiến đấu" cũ của hắn dường như biến mất, trong trạng thái này các giới hạn ở cơ thể người đã làm hắn điên đầu một khoảng thời gian.

Wake như một thứ gì đó rất hoàn hảo, dù hắn ở trong cơ thể người chỉ cần ngồi yên quan sát các thuộc hạ của mình làm các hành động rồi nghi nhớ xong bắt đầu cử động bắt chước theo, trong vòng ba tháng hắn đã tự đứng dậy rồi đi bằng hai chân một cách dễ dàng, từng nhịp chân của hắn lúc đó như một con người trưởng thành vậy, rồi một tháng sau hắn cũng đã có thể chạy nhảy như một đứa trẻ tinh nghịch.

Khi bản thể đó đã tròn một tuổi, hắn mới bắt đầu rèn luyện cơ thể đó bằng những bài tập cơ bắp nhẹ nhàng, đó cũng là một vấn đề với Wake khi mà ở dạng Undead hắn không cần phải thực hiện các bài tập này nên nó vô cùng khó khăn, bản thể Undead chỉ cần giết giết và giết là đã mạnh lên rồi. Nên Wake cũng khá chật vật để thực hiện các động tác. Thể lực cũng là một vấn đề lớn với hắn, ở ngày đầu do cơ thể còn quá yếu các bài tập trở nên khó hơn và cũng do ảnh hưởng từ thể lực là quá lớn. Nên từ đó hắn chuyển sang tập các bài thể lực như chạy, nhảy,...

Hắn đã cần cù bù siêng năng, tập những bài đó mỗi ngày khi đến tuổi thứ 4. Hành động của hắn đã làm cho tất cả thuộc hạ của hắn bất ngờ rồi liên tục nói trong đầu rằng "Đúng là quái vật" Khi sức mạnh vật lý ở cơ thể của hắn vượt trội tới mức...

Nakila...đã đủ sức giết một con Minotaurus chỉ bằng tay không.

Sự phát triển của cậu ta là vượt bậc gấp hàng trăm lần so với các đứa trẻ khác. Minotaurus là một loại quái vật cấp D, cơ bắp, tốc độ lẫn sức mạnh của nó dư sức để giết chết Nakila một cách dễ dàng nhưng Không ! Cậu ta đã tận dụng lợi thế nhỏ con của mình với cơ bắp ngay tay vượt trội rồi đu bám lên người con quái vật đó xong kết liễu nó chỉ bằng một cú bẻ cổ ngọt xớt.

Sức mạnh của hắn đã quá kinh khủng với các vị thần khi còn là một Undead giờ nó lại càng khủng hơn nữa khi nếu so với con người lúc hắn ở dạng [Nhân Hóa].

Cứ thế, lần lượt đến năm thứ 15 tuổi hắn đã có sức chiến đấu ngang với các mạo hiểm giả SR thậm chí còn nhỉnh hơn họ một tẹo, Nakila luyện tập mỗi ngày để đạt được lượng cơ bắp vừa đẹp đẽ vừa mạnh mẽ trên làn da trắng đó để rồi cậu ta như một kẻ người chỉ toàn cơ, đến khi anh ta nghĩ rằng cơ bắp của anh ấy đã đạt đến giới hạn. Với chiều cao một mét tám mươi lăm cơ thể của cậu ta thích hợp để làm người mẫu, thậm chí nếu cộng với gương mặt trẻ trung của cậu ta cũng đủ để làm một ngôi sao điện ảnh.

Sau khi đi vệ sinh cá nhân xong, Nakila bước ra khỏi cửa nhà tắm, lấy khăn lau mái tóc trắng xóa như tuyết của mình rồi treo khăn lên một cái móc gần đó.

Anh ta lấy trong [Kho Đồ Không Gian] ra sợi dây chuyền mà Yuren đã đưa mình ở 1300 năm trước, đeo nó lên như một thói quen đã có từ trước, chẳng hiểu vì lý do gì mà giờ đây tính cách của cậu đã bị bản thể Wake đồng hóa, mặt cậu chẳng hề có cảm xúc gì thay vào đó là sự lạnh lùng đến lạnh giá của cậu ta.

Đó có thể là do giấc mơ, hay do Wake đồng hóa tính cách, ai biết được.

Sợi dây chuyền khi vừa lọt qua cổ của Nakila đã lóe lên tia sáng màu đỏ, nó như đã có thể cảm nhận được từng nhịp đập, từng giọt máu trong tim Nakila vậy.

Nakila nhẹ nhàng bước ra khỏi căn phòng rộng của mình, đeo chiếc nhẫn dịch chuyển vào rồi đóng cánh cửa to lớn ấy lại, sẵn tiện nhìn căn phòng lần cuối.

-Đây là lần cuối ta được gặp ngươi rồi, tạm biệt thứ khốn nạn.

Khi vừa dịch chuyển anh ta đã tiện thể chửi nó vài câu, căn phòng sẽ buồn đây, vì Nakila không thích ngủ nhưng vì để hồi lại thể lực, ngủ là điều vô cùng cần thiết với cơ bắp lẫn sức mạnh của anh ta.

Sử dụng cái nhẫn của mình, Nakila dịch chuyển mình đến nơi ăn uống, nơi mà tất cả thuộc hạ của cậu ta đang chờ đợi hắn rồi thưởng thức buổi sáng của mình.

Ngay lập tức bầu không gian thay đổi, Nakila đứng tại căn phòng ăn sang trọng, bức tường khác với màu đen u ám đáng sợ của Thanatos nó lại "Khoác" lên trên mình một "Bộ Đồ" vàng kim óng ánh tạo nên vẻ sáng trọng cho cả căn phòng.

Ngay trung tâm là một cây đèn trần khổng lồ được làm bằng thủy tinh, trong từng khối thủy tinh có ngọn lửa nhỏ cháy như vĩnh cữu chẳng có điểm dừng cho nó.

Ngay tại bàn ăn, đó là một cái bàn dài được phủ lên cái khăn trải bàn màu vàng kim sang trọng, hai mươi chiếc ghế* lần lượt được xếp song song với nhau chỉ có duy nhất một chiếc ghế được đặt ngay trung tâm, và chiếc ghế sang trọng với chỗ ngồi quý giá đó đương nhiên là dành cho Nakila.

Họ đã đến sớm hơn cậu. Tám người thuộc hạ đứng kế nhau nhìn thấy Nakila rồi chút người nhẹ xuống, mỉm cười chào buổi sáng người chủ nhân của mình thật thận trọng, rồi anh ta đi đến ghế ngồi của mình ngồi xuống rồi cầm cây thìa lên, ánh mắt chán nản nhìn món ăn dưới mắt mình.

-Chào buổi sáng, chủ nhân !

-Ừ

Thái độ như của một vị chúa tể, người đứng trên tất cả, Nakila chỉ bằng một cái vẫy tay đã làm cho bọn họ trở lại tư thế thẳng lưng mỗi ngày.

Lần lượt họ tiến về chỗ ngồi của mình, nhẹ nhàng ngồi xuống cầm thìa lên.

-Hôm nay là món súp Maeiz với bánh mỳ, nước uống là nước ép Tafaha. Thưa ngài.

Sudas nhẹ nhàng nói, anh ta dần dần làm một trợ thủ đắc lực với Wake hơn khi từ giờ địa vị của anh ấy đã ngang với Alan với Mikari trong Thanatos.

Maeiz là loài quái vật thuộc giống dê, cơ thể nó cao đến mười mét với cơ bắp chắc nịt, nó đứng bằng hai chân, sức mạnh chỉ ở mức bình thường khi đến các thiên thần cũng có thể giết được, thịt của loài quái này rất ngọt và ngon. Maeiz cũng có thể dùng để chăn nuôi để lấy lông, sừng và thịt như một loài động vật chăn nuôi.

Thịt Maeiz cộng với tay nghề nấu ăn của Sudas làm cho món ăn ngày càng thơm ngon hơn, khi nó còn được nấu với súp hương thịt của Maeiz tỏa ra khắp món súp thấm dần vào nước làm cho món súp trở nên ngon hơn.

Tafaha là loại trái cây ăn quả giống táo nhưng nó có màu tím, độ ngọt với ngon thì hơn táo gấp hàng trăm lần, trái cây này cũng có thể trồng và rất dễ trồng, hơn nữa loại trái cây này còn dùng để làm thuốc chữa các căn bệnh.

Nakila nhìn nó rồi múc một ngụm súp, chầm chậm đưa cây muỗng đó vô miệng của mình. Mọi ánh mắt của thuộc hạ cậu nhìn không chớp mắt, họ có chút rung sợ vì hành động của Nakila.

Nói về ăn uống, Nakila không thích ăn uống vì đối với cậu nó là một việc cực kỳ mất thời gian, nhưng vì đang ở bản thể con người nên cậu cũng bắt buộc phải ăn, vì để hồi phục thể lực cũng như bổ sung chất cho cơ thể. Nhưng không phải chỉ là ăn không thôi, chẳng có món ăn nào có thể làm hài lòng Nakila nên cậu ta cũng đã nôn rất nhiều, Sudas cũng phải soạn cả một tuần các món ăn mà anh ta cho là Nakila ăn được.

Cậu ta phải thuộc loại khó ăn, còn về uống nước thì anh ta đều uống được tất cả vì nó không làm mất thời gian lắm, hơn nữa nước uống cũng khá ngon và tốt.

Rụppp

Chỉ với một hơi, nước súp trên muỗng đã được Nakila húp sạch. Cậu nhìn cái muỗng, một cảm giác hài lòng thoáng qua linh hồn cậu. Nakila tiếp tục múc muỗng kế tiếp rồi ăn với cảm giác ngon lành.

Vị mặn của muối và hương vị của thuần túy của Maeiz từ tủy của nó đã hòa lẫn vào bát súp làm cho nó trở nên ngon miệng hơn, vì thế món súp cũng đã thuyết phục đi cái lưỡi khó ăn của Nakila.

"Ngài ấy không bỏ đi sao ?"

Sudas nhìn anh ta, có chút vui vẻ với tài nghệ nấu nướng của mình. Nhưng rồi sự vui vẻ đó cũng dần biến mất đi, gương mặt của anh ta trở nên buồn bã đôi chút.

-Vậy...Hôm nay ngài đi sao ?

Ngay lúc Nakila vừa múc miếng thịt đầu tiên lên, miếng thịt có lớp ngoài được nướng chín còn bên trong là miếng thịt đỏ, nhưng không vì thế mà miếng thịt có mùi tanh thay vào đó lại là mùi thơm ngất ngay tiếng sau vào lỗ mũi của Nakila.

Cậu liếc nhìn Sudas, miệng sắp há ra cắn lấy miếng thịt nhưng đột nhiên cậu lại từ từ bỏ cái muỗng xuống, thở dài một hơi.

-Ừ.

Nakila đứng dậy, hơi thở chứa đầy sự buồn sầu lẫn chán nản đó, chẳng biết lý do tại sao nó lại nặng trĩu như vậy. Nakila uống ngụm nước rồi bước ra khỏi phòng ăn. Thất vọng, buồn bã, chán nản mọi cảm xúc đều trở nên lẫn lộn hơn, hiện giờ cậu chỉ muốn tìm một nơi nào đó để mà xả sự buồn sầu này đi.

Nó như là một thứ gì đó kỳ diệu, chỉ là một câu hỏi đơn giản của Sudas nhưng đã làm vai cậu trở nên nặng trĩu. Đó chỉ là một cuộc hành trình mới ở Nutum, hành tinh mà cậu ta đang ở với thân phận chỉ đơn giản là một con người, một thực thể bình thường. Sudas lo lắng cho anh ta dù biết ở thân thể con người Nakila rất mạnh.

Từng bước đi của cậu ta trở nên nặng trĩu. Sự lạnh lùng của cậu như lớp tuyết dưới đất, cảm giác buồn bã thì như màn đêm, từng tiếng chân như tiếng của cơn gió trong đêm lạnh giá, hơi thở của cậu như là những hạt tuyết trong đêm, kèm với đôi mắt vàng như ánh trăng tròn đó dần dần nó trở thành một bức tranh hoa mị và tuyệt đẹp của màn đêm tối của mùa đông.

Cậu lại nhớ lại miếng thịt đỏ mộng khi nãy, lớp da nướng chín bên ngoài cảm giác nó nói lên rằng chuyến hành trình mới này sẽ tuyệt đẹp như màu nâu của miếng thịt giúp cậu trở nên mạnh hơn, tuy nó có chút khét giống nói rằng cậu sẽ gặp một số điều mới hoặc xấu. Còn miếng thịt nạt đỏ bên trong như ẩn ý rằng cậu sẽ có sự mất mát ở các đồng đội mới của cậu, hoặc đó có thể là giọt máu của Nakila đã rơi ra vì sức mạnh khổng lồ vậy.

Nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện tương lai...

Cậu ta dịch chuyển tới tầng chính của Thanatos, mắt nhìn xung quanh một lần nữa rồi hướng tới cổng chính dẫn đến ra ngoài.

Từng ngọn nến cháy lên như chúng đang cúi chào Nakila, vị vua của nơi tuy rộng lớn nhưng lại rất cô đơn này vậy, cậu nhẹ nhàng mở cánh cửa to lớn cồng kềnh đó ra.

Kéttttt !

VÙUUUU !!!

-Ah, quên.

Nakila đóng cửa lại, cậu ta đưa tay vào [Kho Đồ Không Gian] lấy ra bộ đồ trắng được làm từ vải thần cấp thấp nên cực kỳ bền. Bộ đồ đó giống như bộ đồ cổ trang của Trung Quốc nhưng lại có phần ngắn hắn để làm cho anh ta dễ di chuyển hơn, nó được yểm lên rất nhiều phép làm cho bộ đồ an toàn hơn gấp mười lần.

Trên cái áo đó có vài hoa văn màu vàng tạo nên vẻ đẹp riêng cho bộ đồ, Nakila nhìn nó mỉm cười nhẹ trên đôi môi đỏ ấy.

-Sera

[Vâng Thưa Chủ nhân]

Ngay lập tức bộ đồ cậu mặc trên người được thay bằng bộ đồ cậu ta vừa cằm, bộ đồ trắng hơi kín nhưng tạo cảm giác ấm mát đến lạ thường. Bộ đồ ấy như đã phản cả thời tiết xung quanh vậy.

Cậu ta mở cánh cửa to lớn ấy một lần nữa, nhẹ nhàng bước chân của mình ra.

Phải đó là bước chân đầu tiên đánh dấu cho một cuộc hành trình mới, cuộc hành trình có đau có buồn có mất mát như miếng thịt đỏ mộng trên. Wake à không giờ là Nakila,nhân vật chính của câu chuyện dài này, cậu ta sẽ là người làm chủ thế giới này, thế giới đã được tạo ra bằng sự hận thù, thế giới đã được tạo ra bằng một kẻ ham muống sức mạnh.

Thế giới của kẻ mạnh.

Trong chốc lát, sợi dây chuyền đỏ trên cổ cậu lại sáng lên lần nữa. Viên ngọc đỏ như máu ấy, nó giống như một thứ gì đó bị nguyền rủa vậy. 

Phải, một viên ngọc nguyền rủa, viên ngọc của sự bất hạnh của sự thù hận mang cho mình dòng máu đỏ. Viên ngọc đã được tạo nên từ trận chiến một triệu năm trước, từ máu của các thiên thần và ác quỷ, hoặc đó chỉ là do Yuren nghĩ ra. Sự hận thù lẫn lạnh lùng tỏa ra từ viên ngọc đã làm cho chúng ta chú ý tới, sức mạnh tỏa ra từ nó giống như đang hút lấy cả thế giới này vậy, một thứ mà không có trong sách sử tới mức mà Yuren chỉ nghĩ nó là một viên hồng ngọc. Máu, thù hận, sát khí mọi thứ đều tụ trong màu đỏ của viên ngọc.

The Clavis.

_____

Mở đầu cho hành trình mới là một bó hành :)))