[OLN] The Lord

Chương 28




Trong khoảng trong bóng tối, nơi đó chẳng có gì ngoài một màu đen tối như mực. Nó thậm chí còn đen hơn cả vũ trụ u ám hay hố đen, thậm chí chẳng có một thứ gì ngoài một bầu trời, mặt đất đen ấy.

Màu tối lạnh lẽo, u ám nhưng cho ta cảm giác cô đơn đến đáng sợ. Vì nó, một không gian tối lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết đến kỳ lạ.

Tưởng chừng chẳng có thứ gì ngoài bầu trời đen u ám đó ra, thì ở trong khoảng thời không ấy lại có một chàng trai cao một mét tám, mái tóc trắng xóa cộng với bộ đồ của anh ta như đang xua đuổi đi bầu trời này vậy, đôi mắt vàng trong lạnh lùng nhưng cực kỳ sâu sét, từng nét trong con ngươi ấy như một làn khí lạnh, bí ẩn và cực kỳ mạnh mẽ.

Thân hình anh ta khá cân đối, cơ bắp cũng chỉ vừa đủ không đô như các lực sĩ, tạo nên cảm giác anh ta cực kỳ nhanh nhẹn, linh hoạt. Trên hông anh ta có một thanh kiếm được cất trong một bao đen, cái cán kiếm đó cũng có cùng màu như cái bao vậy.

Trong anh ta vừa lạnh lùng, vừa mạnh mẽ làm sao...

Gương mặt ngây thơ đó nhìn bầu trời đen tối chẳng có gì ngoài sự khó hiểu. Hơi thở của anh ta đang hòa huyện vào sự u ám, lạnh lẽo của không gian này.

Ực.

Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh chảy ra trên đầu. Anh ta nhìn xung quanh, bản thân như đang lơ lửng trong vô thức, chẳng có một thứ cố định nào làm cho anh ta đứng yên vậy.

"Đây là đâu ?"

Cũng như vài giây trôi qua, anh ta cũng có thể cảm thấy sự cô đơn tột cùng, một câu hỏi vang lên trong đầu anh ấy cũng dễ hiểu làm sao. Anh ấy đảo cặp mắt bí ẩn đó nhìn xung quanh, trong như anh ta đang muốn biết rằng mình không cô đơn trong bầu không gian này vậy.

Rồi khi con ngươi đó dừng lại, cũng là lúc anh ta cảm thấy bản thân mình nên cử động. Chàng trai ấy cố gắng giữ vững bản thân mình trong như đang đứng trên mặt đất, gương mặt của anh ta toát lên sự lạnh lùng đến kỳ lạ. Chàng trai đó cúi người xuống, bắt đầu cử động đôi chân của mình trong không gian này.

Bạch bạch !

Tiếng chân của anh ta vang khắp không gian tối. Hơi thở, mồ hôi lẫn sự mệt mỏi, tiếng chân ấy đang dần dần hòa huyền vào màu đen của "thế giới" này.

Đến mức trong lòng anh ta ngày càng nặng hơn, sự nặng trĩu càng lúc càng bóp chặt lấy anh ta. Nhưng, anh ta chạy đi vì điều gì ? Liệu đó có phải là cách để thoát khỏi sự cô đơn, thốn khổ này không ? Câu trả lời là không, vì đó là bản năng của anh ta, đó không phải là sợ cô đơn, sợ bóng tối hay những điều đơn giản vì anh ấy sợ chết.

Đó...là bản ngã của anh ấy.

Bước, bước đi, bước cho đến khi đôi chân không đi được nữa, bước cho đến khi đôi chân gãy ra, nát dần vào hư không, bước đến khi mà thế giới này phải ngước đầu lên nhìn mọi sự nỗ lực của mình, nhìn vào từng giọt máu của anh ấy đã đổ ra.

Hãy trở nên mạnh hơn.

Hộc hộc.

Hơi thở của anh ta trở nên nặng hơn, đôi chân của anh ta trở nên nặng trĩu, từ khi nãy đến giờ anh ấy không biết rằng mình đã bước được bao nhiêu bước, đi được bao xa, nhưng chỉ dám chắc rằng để vượt qua không gian bóng tối này, tốc độ của anh ta là vô dụng với nó.

Mồ hôi đổ đầy trên gương mặt của chàng trai 15 tuổi đó, anh ấy cúi người xuống ôm chầm lấy cặp đùi của mình. Sự đau đớn đến từ cơ bắp ngày càng trở nên to hơn, đến mức chỉ có cảm giác đau nhức đến toàn đôi chân.

Liệu đích đến của bầu không gian này là gì ?

Mọi câu hỏi trong đầu anh ta dần dần được hình thành, song anh ta bắt đầu đi tiếp, lần này tốc độ lại nhanh hơn trước, nó dần dần nhanh lên đến mức tốc độ đó đã vượt qua cả tốc độ của ánh sáng.

Tốc độ của anh ta như là một tia nắng trong bầu không gian đó, hơi thở của anh ta tuy ngày càng nặng hơn như sự bền bỉ lẫn ý chí của anh ta đã trấn áp nó, cảm giác mệt mỏi đến tột cùng cũng không còn nữa.

Đến khi anh ấy cảm thấy mình đã đi rất xa rồi, sự nghiêm túc thể hiện lên trên gương mặt đó. Một cảm giác thoải mái, tuy nó chỉ là những hành động bình thường như chạy nhưng nó giúp anh ta cảm thấy bản thân mình như vừa được sống lại vậy.

Mọi khối cơ bắp, gân nổi trên cơ thể nhỏ bé ấy, chúng chuyển động đồng đều đến uyển chuyển. Mệt chứ, đau chứ nhưng nó lại giúp anh ta sống lại như bao giờ hết. Từng giọt mồ hôi rơi ra đến ướt cả bộ đồ trắng xóa, miệng anh ta đã có chút khô khan, nhưng anh ấy không quan tâm. Mọi sự chú ý của anh ấy tiến về phía trước, đôi mắt vàng ấy như đang cố gắng nhìn xuyên thấu màn đêm này vậy.

Trên đường đi anh ấy có thể nghe vài tiếng kêu thảm thiết của người chết, họ có lẽ là những kẻ đã ở đây trước anh và họ cũng đã chết khi ở đây, nhưng không vì thế mà tốc độ anh chậm lại thậm chí nó còn nhanh hơn. Tốc độ của chàng trai tóc trắng đó như đang vượt xuyên qua cả không gian thời gian vậy.

Cho đến khi, một hình bóng ẩn mình sâu trong bóng đêm hiện rõ ra trước mặt anh ta ngăn cản anh ấy lại.

Một hình bóng giống con người, thứ đó cao đến một mét chính, đầu của nó giống như mái tóc của con người nhưng lại có màu đen.

Từ trong bóng đêm hình bóng đó hiện rõ ra cơ thể của mình.

"Cái gì???"

Thực thể đó, nó là một con người, một người có mái tóc đen, ánh mắt xanh nước biển với cơ thể của một người trưởng thành. Gương mặt của chàng trai tuổi 20, vừa trưởng thành vừa sắc xảo.

-Ngươi...Là ai?

Hơi thở của anh ta trở nên nặng hơn, một cảm giác vô hình đè nặng lên vai của anh ấy, chàng trai đối diện đây đó là một người không bình thường đến mức nó phải khiến đôi chân mạnh khỏe đó rung lên vì sợ hãi.

Chẳng biết người đó là ai, thậm chí anh ta còn chưa bao giờ gặp người đối diện nhưng nó lại mang cho anh một cảm giác áp bức đến khó hiểu.

Dù trước giờ chẳng thứ gì có thể đe dọa anh ta, anh ta là một kẻ kiêu ngạo, một kẻ ham muốn sức mạnh. Nhưng đây là một không gian tối không phải bên ngoài kia, sự xuất hiện của người đối diện là điều không thể. Mà nếu có thì cũng không đủ để anh ta sợ đến vậy, hoặc đây chỉ là một giấc mơ dài của anh ta.

Người đối diện đó có đôi mắt xanh dương của biển, đôi mắt ấy tỏa ra làn khí xanh như những giọt sương long lanh, làn khí đó hòa vào bầu không gian tối vô tình tạo ra một ánh hào quang từ mắt anh ta, làn khí đó bao phủ hết đôi mắt anh ta, làm anh ấy như một thực thể gì đó cực kỳ mạnh mẽ cũng như cực kỳ bí ẩn.

Dần dần bước chân của anh ta di chuyển; Một bước đặt xuống bầu không gian màu đen đó.

Vù !!

Ngay khi bước chân đó vừa chạm, anh ta hóa thành một làn khí đen bước tới trước mặt của người tóc trắng.

Nếu như xuất hiện bình thường thì không sao, nhưng anh ấy lại xuất hiện với nụ cười tít cả mắt, nụ cười đó kéo dài lên gần tới mắt làm cho nó trở nên cực kỳ quái dị, cơ mặt của anh ta lộ rõ giống như anh ta cố ép mình cười lên nụ cười đó vậy.

Ánh mắt màu vàng của người tóc trắng thấy nụ cười đó giật mình lùi xuống một bước, song một hình ảnh được hiện qua trong đầu anh giống như một đoạn ký ức, một ký ức chỉ toàn màu đen với đỏ.

Nhưng thứ làm cho khung cảnh ký ức đó trở nên đặt biệt là có 2 đứa trẻ, tuổi tầm 5 đến 6, một đứa đang nằm giống như đứa trẻ đó là một đứa bé gái còn có bé trai kế bên đang quỳ xuống, cầm một miếng gì đó màu đỏ trong như một miếng thịt sống.

Đứa trẻ đang quỳ thì đang khóc, đứa đang nằm có lẽ đã mất để lại một đứa người con trai đúng đắn hơn.

Anh ta rùng mình, sự nổi da gà vô lý, từng cọng lông của anh ta dựng lên trong giống một con mèo.

-Vie...đừng...đi mà....

Đến khi câu nói đó kết thúc là đoạn ký ức biến mất, chỉ còn lại nụ cười quái dị của người tóc đen. Anh ta không chắc thứ thịt mà thằng nhóc kia cầm là thịt gì nhưng nếu để an ủi chính bản thân mình, thì chắc chắn đó không phải là thịt người.

Cùng lúc đó, người tóc đen biến mất, đúng hơn anh ta hóa thành làn khí đen bay vào trong bóng đêm lần nữa rồi.

Chàng trai tóc trắng nghẹt thở, anh ta như sắp gục xuống vì sợ hãi. Phải chăng đây là một giấc mơ thì có lẽ những điều kia không phải là sự thật.

Vù vù vù vù !!!

Bầu không khí đen bắt đầu di chuyển. Chúng hóa thành làn sương bóng tối bay vòng vòng anh ấy theo chiều kim đồng hồ, trong làn sương thì có tiếng kêu thảm thiết của đàn ông, đàn bà vì đau đớn.

Họ giống như đang trong mười tám tầng địa ngục ở trong các câu truyện nhân gian vậy, ngoài sự đau đớn, thống khổ ra thì chẳng có thứ gì cả.

Họ chỉ biết la, thét hoặc đôi khi chỉ là những tiếng than vãn bình thường của họ tạo nên một âm thanh hỗn tạp.

Grào grào !! Két két !!

"Cái gì thế này..."

Anh ấy nhìn xung quanh, nuốt nước bọt của mình, thứ hỗn tạp này giống như một món ăn thập cẩm vậy. Chúng chẳng có một cái gì cố định cả.

Chỉ là những tiếng ồn ào, kỳ két đến mức ô nhiễm cả âm thanh khác với bầu không khí yên tĩnh lúc nãy. Trong làn sương đen đó còn có những bàn tay tỏ ra cực kỳ thống khổ, chúng như đang cần sự cứu rỗi của một vị đấng cứu thế vậy.

Làn sương ngày càng to hơn, đến mức chúng tạo thành lốc xoáy đen bao phủ cả chàng trai ấy.

Thứ đó giống như một nhà tù không lối thoát vậy, anh ấy nhìn vào màn sương đen đó ánh mắt từ sợ hãi chuyển sang bình tĩnh trở lại.

-Phù!

Chỉ bằng một cái thở dài sự căng thẳng của anh ấy biến mất. Song anh ta rút thanh kiếm ngay hông mình ra rồi cắm thẳng xuống đất, gương mặt của anh ấy trở nên nghiêm túc hơn khác với lúc nãy.

Mọi cơ bắp của anh ta như đang kêu lên "Hãy đánh bại làn sương đương đen" này vậy. Thanh kiếm đâm vào dưới chân anh ta, đúng như anh ấy nghĩ nơi này có một mặt đất và nó nằm dưới chân anh ấy.

Nhưng khác với mặt đất thông thường, đây là "mặt đất của không gian".

Phập!!

Tiếng kêu vừa nhẹ nhàng vừa thanh thoát làm sao.

-[Explosion]

Ngay lập tức, nhiệt độ của thanh kiếm tăng lên rồi truyền vào mặt đất của không gian đó. Mũi kiếm của anh ấy tỏa ra một ngọn lửa khổng lồ phá cả mặt đất lẫn làn sương đen ấy, đến khi ngọn lửa ấy chuyển hóa dần dần thành một vụ nổ khổng lồ thì lúc đó skill [Explosion] mới kết thúc.

Bùm!!!

Vụ nổ đã được nổ ra, chỉ có dạng khí mới có thể đánh với khi và lửa cũng là một dạng giống khí.

Làn sương đen đã được xua đuổi, thứ còn lại chỉ là mỗi anh ấy.

Có vẻ như nó quá đơn giản thì phải, anh ta bỏ thanh kiếm vào lại bọc kiếm, thở dài một hơi rồi nhìn về phía trước.

-Hử ? Gì thế kia ?

Chỉ vừa kết liễu làn sương đen thôi lại có một thứ khác, thứ đó ở đối diện anh ấy tuy cách xa anh ta đến hàng trăm mét nhưng cũng dễ dàng nhìn thấy.

Vì thân hình cao lớn của nó làm cho nó trở nên nổi bật hơn trong vùng này. "Nó" đang ở trong trạng thái ngồi cúi người xuống.

ẠCH!!!

Cảm giác áp bức gì thế này??? 

Sự thống khổ ? Không, không phải. Đây là sự áp lực khi đứng trước một thứ mạnh mẽ hơn mình, một thứ quyền năng hơn mình.

Anh ta có vẻ trước giờ chưa bao giờ cảm thấy, nhưng giờ đây là lần đầu tiên anh ta biết sợ, anh ta sợ những thứ ảo ảnh không có thật. Anh ta sợ thứ đối diện này.

Hắn như là một vị vua trong bóng đêm. Hắn là kẻ mạnh nhất. Hắn là vua của bầu không gian này. Chính hắn, chính hắn đã lôi kéo anh ta vào đây. Hắn chính là người đã tạo ra không gian này. Quyền năng của hắn là cực kỳ lớn, còn hơn cả những vị thần đứng đầu, chỉ cần một suy nghĩ của hắn là đủ để khiến anh ta tuân theo rồi.

Cơ thể hắn cao đến ba mét mốt, cơ thể đô con làm cho hắn như một con quái vật khổng lồ, với cơ thể được làm bằng xương do cái đầu lâu là bằng chứng rõ nhất, các xương ấy được nối liền lại như một bộ giáp bạc. Tay hắn dài đến hai mét, chân dài hai mét năm, cơ thể của hắn được bọc bằng xương ngay trung tâm hắn làm một cái lõi nhìn cực kỳ đơn giản nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh ghê gớm.

Sự lạnh lẽo của không gian này bắt đầu từ hắn, khi mà chỉ là hơi thở thôi cũng chứa đựng hơi lạnh của linh hồn. Cái lõi của hắn tỏa ra làn khí đỏ rực giống lửa chạy khắp cả cơ thể đô con của hắn.

Hắn là cội nguồn của nơi này.

Anh ta bị sức mạnh của hắn áp đảo đến mức muốn nôn ra, dần dần hắn bắt đầu ngước cái đầu lâu của mình lên.

Ù Ù !!!

Đôi mắt của hắn màu đỏ rực, khác với một kẻ giống hắn trước đây mà anh từng biết, người đó chỉ là có một cơ thể màu đen với đôi mắt xanh còn tên này lại có một cơ thể bạc với đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa đang cháy.

Ngọn lửa ấy tựa như bất tận.

Một ngọn lửa không thể được dập tắt, sự quyền lực của hắn được thể hiện qua ngọn lửa ấy.

Ngay lập tức linh hồn của chàng trai như bị đôi mắt đó hút vào, anh ta cố gắng xoay sở để bản thân mình có thể tỉnh táo hết mức có thể.

 Hắn nhìn cậu ta rồi đứng dậy khỏi cái ngai vàng bóng đêm của mình, chậm rãi từng bước chân bước đến trước mặt cậu ta.

-Ta là ngươi....

Khi hắn vừa trả lời câu hỏi, giọng nói giống đàn ông nhưng lại mang đầy sự lạnh lẽo của linh hồn đó vừa đóng băng thời gian của cả không gian đen tối này lại.

Cậu ta trở nên nghẹt thở với khó hiểu hơn. Hắn ta cúi người xuống nhìn cậu bằng cái đầu lâu quái dị, cái hàm của hắn như đang nở một nụ cười khó hiểu vậy.

-Nên nhớ. Cảm xúc chỉ là thứ làm ngươi trở nên yếu hơn mà thôi...

Hắn nói một lần nữa và...

Bụp!!!

Vù!!!

Cái hàm của hắn há ra nó như sắp nuốt trọn cả cái đầu của anh ta vậy, hơi thở từ trong miệng hắn vừa lạnh lẽo vừa ghê tợn làm cho anh ấy có thể ngất bất kỳ lúc nào.

Cái hàm ấy dần dần bao phủ hêt đầu của anh ta. Song mọi thứ biến mất.

Phải, mọi thứ biến mất.

-AHHH!!!!

Từ căn phòng màu đen hắc tím tạo nên cảm giác dễ ngủ, cái giường dài tận 5 mét, nệm cực kỳ êm, có hương thơm ngát giúp người nằm trở nên dễ ngủ hơn.

Cái giường ấy tạo nên vẻ vừa sang trọng vừa quý phái.

Trên cái giường khổng lồ ấy lại là chàng trai tóc trắng khi nãy, đúng hơn là Nakila Sot-Anaht, cậu ta vừa trải qua một giấc mộng dài sau đêm ngủ của mình, người cậu ấy ướt đẫm mồ hôi, tiếng thét của cậu ấy đã làm cho sự quý phái mất dần đi, hơi thở dốc của cậu ấy như vừa chạy bộ năm tiếng trở về vậy.

Cậu ấy ôm lấy đầu của mình nhìn về cái chăn được đá văng đi, tiếng thở dài của cậu ta làm bầu không khí quý phái mất đi thay vào đó bầu không khí ngày một trở nên căng thẳng hơn, cho dù ở đây chỉ có mình cậu, nhưng sự căng thẳng ấy mạnh mẽ đến nghẹt thở.

-Chậc 

Tiếng tặt lưỡi của cậu ấy xóa tan bầu không khí đó đi, rồi cậu ta nhẹ nhàng rời khỏi cái giường của mình...

______

Thay đổi cách xưng hô: Từ Wake_Hắn thành Nakila_Cậu.

Sự thật: Đó không phải giấc mơ.

Nakila là main chính

______