Thẩm Gia một tay ôm Thẩm Như, cố sức bơi tới bờ.
Tân Di cùng Đỗ Nhược, Hỉ Nhi kéo người lên, ba người bọn họ đều là vịt cạn, chỉ có thể ở trên bờ lo lắng suông, Quan Triều chạy đi nhờ cứu binh, nhưng trong chốc lát cũng không tới được, chờ bọn họ chạy tới, t.h.i t.h.ể đều có thể nổi lên.
Cũng may Tạ Dực để lại một gã sai vặt ở chỗ này, cũng là một người biết bơi, nhưng hắn mới mười ba mười bốn tuổi, khí lực không đủ, Thẩm Gia đành phải hít sâu một hơi, lại lặn xuống nước, cùng hắn mỗi người đỡ một cánh tay Hoài Ngọc, cứu người lên bờ.
Thẩm Gia cả người ướt đẫm, làn váy nhỏ nước xuống, quần áo dán sát vào thân thể, đường cong lộ ra, gã sai vặt kia không dám nhìn nhiều, sau khi buông Hoài Ngọc xuống, liền thối lui đến phía sau núi đá giả.
Tân Di nhanh chóng cởi áo ngoài của mình, khoác lên cho Thẩm Gia.
Tháng hai trời vừa bắt đầu ấm, không khí vẫn còn lạnh, nước ao như địa ngục băng giá, Thẩm Gia lạnh đến môi đen sì, lại không để ý tới mình, lập tức bò đi cứu Hoài Ngọc.
Nước rơi xuống so với lần trước ở dưới vách núi nghiêm trọng hơn nhiều, Hoài Ngọc bị uống không ít nước, ngay cả bụng cũng hơi phồng lên, Thẩm Gia nắm hô hấp nhân tạo cho hắn, lại ấn bụng của hắn, hắn phun ra mấy ngụm nước ao có tảo xanh, nhưng vẫn bất tỉnh.
Thẩm Gia hoảng hốt vỗ hai má hắn, khóc lớn nói: “Hoài Ngọc! Chàng mau tỉnh lại a! Mau tỉnh lại!”
Thẩm Như cũng hôn mê bất tỉnh, Hỉ Nhi lo lắng gọi, không biết làm thế nào cho phải.
Đúng lúc không để ý tới, cứu binh của Quan Triều đi gọi đã tới.
Quan Triều một đường chạy một đường la hét, la hét đến cả phủ mọi người đều biết Vương gia vương phi rơi xuống nước, một đám người binh hoang mã loạn chạy tới, Tạ Dực không nghĩ tới mình mới chỉ rời đi một lát, lại có thể gây ra loạn lớn như vậy, nhanh chóng chỉ huy người mang hai người hôn mê xuống cứu chữa.
Tạ lão thái thái cùng mấy nữ quyến đứng xung quanh Thẩm Gia, lôi kéo tay nàng nhìn xuống, sợ xảy ra sơ xuất gì.
Thẩm Gia lạnh đến nghiến răng: “Ta không sao, không phải ta, không phải ta đẩy…”
Tạ lão phu nhân vội la lên: “Nói những thứ này làm gì! Châu nhi, băng trong hồ sớm đã tan rồi! Ta nói các ngươi đừng thất thần a! Lấy chăn, nhóm lửa, gọi đại phu đi!”
Bên này Tạ Dực đã sớm cầm chăn đến, đem Thẩm Gia quấn thành nhộng tằm, khiêng vào sương phòng Hải Đường viện, lửa than cháy lên, mấy chậu than đặt ở bên giường, Thẩm Gia đi tắm rửa trước, lại bị Vương thị ấn rót hai chén canh gừng nhân sâm lớn, trùm kín trong chăn cho ra mồ hôi.
Sắp xếp ổn thỏa, Tạ lão phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Đang yên đang lành, sao lại rơi xuống hồ?”
“Ta cũng không biết.”
Thẩm Gia xếp bằng ngồi ở trên giường, khoác một tấm chăn dày, hai gò má đỏ bừng, trên trán đã ra mồ hôi.
Kỳ thật nàng hoài nghi Thẩm Như là tự mình nhảy vào, giống như là mang theo quyết tâm hẳn phải chết, một khắc trước còn đang nói chuyện, một khắc sau liền nhảy xuống, nhưng vì sao chứ? Sao nàng ta lại muốn tìm cái c.h.ế.t chứ?
Vương thị trong tay vân vê xâu bích ngọc phật châu, miệng tụng phật hiệu nói: “A di đà phật, cũng may Châu Châu chúng ta không xảy ra chuyện gì, nhất định là nương con ở trên trời phù hộ.”
“Đúng đúng đúng.” Tạ lão phu nhân vẫn còn sợ hãi, “Ngày mai vào miếu bái lạy, quyên góp kim thân cho Phật tổ.”
Một đám nữ quyến thảo luận chuyện bái Phật, lúc này Đỗ Nhược xông vào, hô: “Cô gia tỉnh rồi!”
Thẩm Gia vừa nghe, buông chăn ra nhảy xuống giường.
Tạ lão phu nhân gấp đến độ ở phía sau hô: “Châu nhi! Đi giày vào trước!”
Hoài Ngọc ở một sương phòng khác, xiêm y trên người đã bị đổi thành áo đơn khô ráo, chỉ còn tóc vẫn ướt.
Thẩm Gia vành mắt đỏ lên, nhào vào người hắn lên tiếng khóc lớn: “Ngu ngốc! Không biết bơi lại còn xuống cứu người! Chàng thiếu chút nữa liền thành quỷ c.h.ế.t đuối rồi có biết không hả!”
“Quỷ c.h.ế.t đuối thật khó coi a.” Hoài Ngọc cố sức giơ tay lên, vỗ vỗ lưng nàng, “Được rồi, đừng khóc nữa, ta đây không phải chưa c.h.ế.t sao?”
“Còn mạnh miệng à!” Thẩm Gia ngẩng đầu, vành mắt đỏ lên nhìn chằm chằm hắn, “Ngươi không biết bơi thì nhảy xuống làm gì?”
Hoài Ngọc giống như có chút khó mở miệng, qua nửa ngày mới nói: “Ta quên, Tân Di nói nàng rơi vào trong ao, đầu óc ta đều mơ hồ, nhất thời cái gì cũng không nhớ được, chỉ muốn nhảy vào cứu nàng.”
“……”
Thẩm Gia không phản bác được, sống mũi cay cay, lại ghé vào trên người hắn nức nở: “Hoài Ngọc, chàng sao lại ngốc như vậy a......”
Hoài Ngọc sờ sờ mái tóc còn ướt át của nàng, nói: “Nếu nàng chết, ta sống trên đời này cũng không có ý nghĩa, không bằng theo nàng cùng đi, chúng ta c.h.ế.t cũng c.h.ế.t ở một chỗ.”
Thẩm Gia khịt mũi nói: “Chàng sẽ không chết, ta biết bơi, ta nhất định cứu được chàng.”
Hoài Ngọc ừ một tiếng: “Cũng nhờ có nàng.”
Bởi vì Hoài Ngọc tỉnh, mọi người liền đưa hắn chuyển về Hoán Hoa tiểu trúc, thân thể Thẩm Như so với hắn yếu hơn, đến bây giờ cũng còn chưa tỉnh, Thẩm Gia phái Tân Di ở lại Hải Đường viện, có tin tức gì báo ngay cho nàng.
Đại phu kê đơn thuốc, đều là thuốc bổ chống lạnh giữ ấm, Thẩm Gia tự mình nấu xong canh thuốc, bưng vào đút Hoài Ngọc uống thuốc.
“Lúc ta sinh bệnh, đều là chàng hầu hạ ta, hiện tại đến phiên ta chiếu cố chàng.”
Thẩm Gia múc một muỗng nước thuốc màu nâu, đưa tới bên môi hắn: “Uống đi.”
Hoài Ngọc cúi đầu uống, mặt nhăn thành một cục: “Khó uống quá.”
Thẩm Gia nói: “Thuốc đắng dã tật, mau uống.”
Hoài Ngọc hỏi: “Nàng đút từng muỗng như thế là muốn đút tới khi nào?”
Nói xong nhận lấy chén thuốc, ngửa cổ uống sạch.
Thẩm Gia lấy khăn tay ra, giúp hắn lau sạch vết thuốc bên môi, lại từ trong hà bao lấy ra một miếng mứt khô, nhét vào trong miệng hắn, nói: “Chịu khổ trước ăn ngọt sau, đừng nuốt xuống nhanh như vậy, ngậm ở trong miệng, rất nhanh sẽ không còn đắng nữa.”
Hoài Ngọc nhai miếng mứt kia, má phải phồng lên, nhìn qua rất giống tiểu hải tử.
“Còn nữa không?”
“Hết rồi.” Thẩm Gia lắc đầu, “Để ta tìm Đỗ Nhược đòi.”
Hoài Ngọc nhướng mày: “Có thể lấy đồ ăn từ trong tay Đỗ Nhược đã là không dễ dàng.”
Thẩm Gia thu dọn chén thuốc, lại nói: “Chàng ngủ thêm một lát đi, ăn tối ta sẽ gọi.”
Hoài Ngọc lại giữ chặt nàng không cho đi: “Nàng ngủ cùng ta đi.”
Thẩm Gia nói: “Đừng nháo, ta làm sao ngủ được.”
Hoài Ngọc mặc kệ, ôm eo, vùi đầu vào bụng nàng: “Không có nàng bên cạnh, ta ngủ không ngon.”
Thẩm Gia âm thầm ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ Hoài Ngọc đây là đang làm nũng sao? Nước ngập một hồi, cho nên đầu óc hắn có vấn đề?
Mặc dù tâm nàng đã mềm nhũn, vẫn mạnh miệng: “Không phải chuyện của ta.”
Hoài Ngọc cướp đi chén thuốc trên tay nàng, đặt ở trên đầu giường, lại ân cần cởi áo ngoài của nàng, kéo nàng lên giường ngồi xuống.
“Lát nữa các nha đầu vào dọn dẹp sau, nàng ngủ với ta một lát.”
Thẩm Gia đành phải cởi giày, chui vào trong chăn.
Nàng mới vừa nằm xuống, Hoài Ngọc liền tiến lại ôm lấy eo nàng, tay còn thò vào trong áo nàng.
Thẩm Gia hô hấp trì trệ, đè lại tay không nghe lời kia, cảnh cáo nói: “Chỉ cho phép ngủ, chàng còn bệnh, đừng nghĩ đến chuyện gì khác.”
“Biết rồi, ta chỉ sờ chút thôi.”
Hoài Ngọc nói xong, còn cố tình ở phía trên nhéo một cái.
Thẩm Gia: “......”
Hoài Ngọc dán vào tai nàng, nhỏ giọng nói: “Lúc nàng rơi xuống nước, làm ta sợ muốn chết, lát kiểu gì cũng gặp ác mộng.”
Thẩm Gia nghiêng đầu, hôn nhẹ mũi hắn, nói: “Ngủ thôi.”
Hoài Ngọc nghe lời nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau, liền lâm vào mộng đẹp, Thẩm Gia vốn không buồn ngủ, nhưng hôm nay nàng vừa lo lắng hãi hùng, còn phải cứu người, thân thể cùng tinh thần đều cực độ mỏi mệt, bên tai nghe tiếng hô hấp đều đều của Hoài Ngọc, vậy mà cũng bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ thẳng đến lúc trời tối, các nha đầu đi vào gọi dùng bữa, thấy hai người kề sát đầu vào nhau mà nằm, ngủ đến hai gò má hồng nhuận, Thẩm Gia phỏng chừng là ngủ rồi cảm thấy nóng, còn vươn một cánh tay trắng như tuyết, khoác lên người Hoài Ngọc, Hoài Ngọc đem đầu chôn ở trong lòng nàng, nhìn qua giống như Thẩm Gia ôm hắn ngủ, tiểu nha đầu đỏ mặt, cúi đầu đi ra ngoài, cũng không dám quấy rầy bọn họ ngủ.
Thẩm Gia cuối cùng là bị Tân Di đánh thức, Hoài Ngọc đang ngủ say, nàng khoác áo, cùng Tân Di đi ra gian ngoài.
“Thẩm Như tỉnh rồi?”
Tân Di gật đầu: “Tỉnh rồi, nhưng…”
Thẩm Gia thấy mặt nàng do dự, không khỏi hỏi: “Sao thế? Nàng đã xảy ra chuyện?”
“Không có chuyện gì lớn.” Tân Di nói, “Lúc đại phu bắt mạch cho nàng, phát hiện nàng có chuyện vui.”
“……”
Thẩm Gia giật mình sửng sốt trong chớp mắt, Thẩm Như mang thai? Nàng không tự giác xoa bụng của mình, từ sau đêm Thượng Nguyên đó, nàng cùng Hoài Ngọc cũng coi như mây mưa mấy trận, nhưng bụng của nàng vẫn không có động tĩnh.
Quên đi, không muốn nghĩ tới cái này.
Thẩm Gia hỏi Tân Di: “Buổi chiều lúc rơi xuống nước, ngươi nhìn thấy Thẩm Như không cẩn thận rơi xuống nước, hay là tự mình nhảy vào?”
Tân Di trả lời: “Nô tỳ và Hỉ Nhi khi đó ở hành lang, cách nhau rất xa, nghe thấy động tĩnh mới đi xem, không thấy rõ.”
Thẩm Gia lại quay đầu hỏi Đỗ Nhược: “Ngươi thì sao?”
Đỗ Nhược suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nàng ấy tự nhảy vào.”
Lời này làm cho Thẩm Gia và Tân Di đều hoảng sợ.
Thẩm Gia vốn biết Đỗ Nhược luôn miệng nhanh hơn não, liền nhíu mày nói: “Ngươi suy nghĩ thật kỹ, đừng nhớ lầm, Thẩm Như đang yên đang lành, tại sao phải nhảy hồ?”
Đỗ Nhược vẻ mặt vô tội: “Nhớ không lầm, ta tận mắt nhìn thấy mà.”
Thẩm Gia vẫn không thể tin được.
Tân Di nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, ta thấy Đỗ Nhược nói cũng có vài phần thật, buổi chiều trên mặt đại tiểu thư có một dấu năm ngón rõ ràng như vậy, chúng ta đều nhìn thấy, lúc ta mang Hỉ Nhi đi xuống, nàng ấy cũng khóc nói với ta một câu.”
Thẩm Gia truy hỏi: “Nói cái gì?”
Tân Di cắn cắn môi: “Nàng nói, [còn tiếp tục như vậy, phu nhân sớm muộn gì cũng c.h.ế.t trong tay người nọ.]”
“Người nọ là ai?”
“Nô tỳ suy đoán, hẳn là Trần công tử.”
“!!!!!”
Thẩm Gia trừng to mắt: “Trần Thích? Ngươi nói mặt Thẩm Như là Trần Thích đánh? Làm sao có thể?!”
Thái độ làm người của Trần Thích, Thẩm Gia rất rõ ràng, đó là một người thiện lương đến mức ngay cả kiến trên đường cũng không đành lòng giẫm chết, đừng nói đánh người, hắn không bị người đánh đã là không tệ rồi, Thẩm Gia quen biết hắn đã lâu, chưa từng thấy hắn tức giận với người khác.
Tân Di phân tích: “Chỉ có thể là hắn, tiểu thư ngươi ngẫm lại xem, vết thương trên mặt đại tiểu thư, vừa nhìn là biết bị nam nhân đánh, nữ nhân lực và kích cỡ bàn tay không lớn như vậy, nàng mỗi ngày ở Hải Đường viện đóng cửa không ra ngoài, không thấy ngoại nam, có thể nhìn thấy chỉ có trượng phu của nàng, không phải Trần công tử đánh còn có ai?”
“Nhưng…” Thẩm Gia nghi ngờ nói, “Trần Thích vì sao phải đánh nàng ấy?”
Ba người đang cúi đầu trầm ngâm, chợt nghe bên trong truyền ra một trận tiếng kêu quái dị.
Thẩm Gia vừa nghe, thầm nói hỏng rồi, sẽ không thật sự gặp ác mộng chứ?
Nàng ngăn cản Tân Di và Đỗ Nhược không cho vào, tự mình đi vào nội thất, quả nhiên thấy Hoài Ngọc nằm trên giường, hai tay bắt loạn giữa không trung, hai chân đá lung tung, trong miệng kêu sảng không ngớt, ngay cả chăn cũng rơi xuống chân, không phải là bị ác mộng giữ lại sao?
Thẩm Gia vội vàng đi qua, nhặt chăn lên, lại đi đẩy Hoài Ngọc: “Hoài Ngọc! Tỉnh lại!”
Hoài Ngọc hai mắt nhắm chặt, lông mày nhíu sâu, trên trán mồ hôi lạnh dày đặc, sắc mặt trắng bệch, càng lộ ra mặt mày đen nhánh, miệng lưỡi không rõ kêu cái gì “Bắt lấy ta”.
Thẩm Gia gọi hắn vài tiếng, lại đi vỗ má hắn, cuối cùng cũng đánh thức được.
Hoài Ngọc mở to mắt, mê mang nhìn cô.
Thẩm Gia thay hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, nhẹ giọng hỏi: “Gặp ác mộng?”
Hoài Ngọc chớp mắt, nhìn nàng hồi lâu, mới tỉnh táo lại, vươn hai tay ôm lấy nàng: “Ừ.”
Thẩm Gia sờ sờ gáy hắn, trong lòng không hiểu dâng lên một bầu nhu tình: “Gặp ác mộng gì?”
“Mơ thấy hoàng huynh.” Hoài Ngọc khàn giọng nói.