Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 95




Cơn say của Hoài Ngọc hoàn toàn biến mất, tiến lên một cước đá văng cửa viện, chỉ thấy Thẩm Như tóc tai bù xù, quần áo hỗn độn, bị Trần Thích một tay túm một nắm tóc trên đỉnh đầu, chật vật kéo xuống bậc thang như một con chó.

“Tên khốn! Dám đánh phụ nữ!”

Hoài Ngọc nhiệt huyết xông lên, xắn tay áo lao vào.

Trần Thích thấy hắn, cả giận nói: “Hoài Ngọc! Ta quản giáo phu nhân của mình! Chuyện này không liên quan đến ngươi!”

“Sao không liên quan đến ta?” Hoài Ngọc cười lạnh nói, “Lão tử muốn đánh khuôn mặt này của ngươi thật lâu rồi!”

Dứt lời, một quyền đánh vào mặt Trần Thích.

*

“Vương phi! Vương phi! Không hay rồi!”

Quan Triều thở hồng hộc chạy vào Hoán Hoa tiểu trúc.

Thẩm Gia đang cùng Tân Di, Đỗ Nhược ngồi ở trong viện nhuộm móng tay, nghe vậy kinh ngạc nói: “Ngươi không phải cùng Hoài Ngọc đi tìm cữu cữu sao?”

Quan Triều gấp đến độ giậm chân: “Vương phi! Điện hạ và Trần công tử đánh nhau!”

“Cái gì?!”

Thẩm Gia đụng ngã nước hoa phượng tiên, lại không kịp đỡ, đứng dậy bước đi, bước ra cửa viện, mới nhớ tới hỏi: “Người ở đâu?”

“Hải Đường viện!”

Thẩm Gia co cẳng chạy về hướng Hải Đường viện, Tân Di và Đỗ Nhược vội vàng đuổi theo.

Tân Di hỏi Quan Triều: “Chuyện gì xảy ra? Sao lại đánh nhau?”

Quan Triều gấp gáp kể: “Còn không phải vì Thẩm đại tiểu thư, ai nha, ta cũng không rõ, các người đi rồi sẽ biết!”

Chờ Thẩm Gia chạy tới nơi, đã đánh xong, Hoài Ngọc một mình quỳ gối trong viện, Tạ Dực ngồi dưới hành lang, hắn còn chưa tỉnh rượu, chính là thời điểm tính tình tệ nhất.

Thẩm Gia kinh ngạc, đi qua vừa nhìn đã thấy Hoài Ngọc tay đầy máu, nhất thời sợ đến khóc lên, nhào tới nói: “Hoài Ngọc, chàng làm sao vậy? Bị thương à?”

Hoài Ngọc vội an ủi nàng: “Ta không sao, là m.á.u của Tiểu Bạch Kiểm, nàng đừng khóc.”

Tạ Dực đi tới, sắc mặt không tốt lắm, đem Thẩm Gia từ trên mặt đất kéo lên, châm chọc nói: “Phu quân con bản lĩnh thật lớn, ỷ vào có men rượu, đem người ta đánh tới đầu đều đập nát, ta nếu không đến, hắn chắc sẽ đánh c.h.ế.t người. Nhìn cái gì nữa? Phạt quỳ thôi đã tốt lắm rồi!”



Hoài Ngọc vội quỳ đoan chính, thầm nghĩ, hắn ở trước thánh thượng cũng chưa bao giờ quỳ nghiêm chỉnh như vậy.

Thẩm Gia vội nói cữu cữu đừng nóng giận, lại thu xếp pha trà giải rượu cho Tạ Dực.

Tạ Dực không muốn nhìn bộ dạng này của nàng, lạnh lùng nói: “Con không cần ở trước mặt ta lấy lòng khoe mẽ, ta cũng không rảnh rỗi uống trà của con, phu quân con hôm nay dù sao ta cũng phải phạt.”

Nói xong dặn dò một gã sai vặt nhìn Hoài Ngọc, để cho hắn quỳ đủ hai canh giờ, chính mình nhấc chân ra khỏi cửa viện, Trần Thích được nâng đi y quán cứu chữa, hắn phải đi xem tình huống.

Thẩm Gia lấy khăn ra, lau sạch tay Hoài Ngọc, lại nhỏ giọng hỏi: “Chàng và Trần Thích đánh nhau như thế nào? Vì Thẩm Như?”

“Ta không có quan hệ gì với nàng ta!” Hoài Ngọc sợ nàng hiểu lầm, vội vàng phủi sạch.

“Ta biết.”

Thẩm Gia tuyệt không nghĩ nhiều, từ lúc Hoài Ngọc chọn nàng không chọn Thẩm Như trên núi Ngân Bình, nàng đã biết kỳ thật hắn không thích Thẩm Như.

“Tại sao chàng lại đánh hắn ta?” Nàng lại hỏi một lần nữa.

“Ta chỉ là gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ.” Hoài Ngọc cau mày nói, “Ta cũng không biết có thể nói hay không, nàng vẫn là đi hỏi trưởng tỷ của nàng đi.”

“Tỷ ấy ở đâu?”

“Không biết, có lẽ ở trong phòng.”

Hoài Ngọc vừa rồi đánh người cao hứng, cũng không chú ý Thẩm Như đi đâu trong hỗn loạn, hẳn là không chạy ra ngoài.

Thẩm Gia nghe vậy liền đi vào hậu viện, Hải Đường viện có ba mặt nước, hậu viện thông tới hồ sen, trên hồ xây một đình nghỉ mát sáu góc, tên là “Tri Ngư Đình”, lấy điển cố “Tử phi ngư, an tri ngư chi nhạc” của thôn trang, trên mặt nước dựng một cầu đá thông tới đình.

Thẩm Như đứng ngay trên cầu, Hỉ Nhi đứng phía sau, trời tháng hai, hoa sen trong ao còn chưa nở, chỉ có một ít lục bình, nàng kinh ngạc nhìn mặt ao xuất thần, gió thổi qua, thân thể đơn bạc lay động trái phải, tựa hồ ngay sau đó sẽ rơi vào.

Thẩm Gia nheo mắt, sinh ra chút dự cảm không lành, đi qua nói: “Ngươi đứng ở chỗ này làm gì?”

Thẩm Như quay mặt lại, hai má sưng lên, hẳn trước đó đã ăn một cái tát thật lớn.

Thẩm Gia sửng sốt: “Ngươi...... Ngươi đây là......”

Lại nhìn Hỉ Nhi, trên mặt cũng có năm ngón tay, không khỏi hỏi: “Ai đánh các ngươi?”

“Không phải là Hoài Ngọc chứ?”



Hỉ Nhi cắn môi dưới, nước mắt rơi xuống, đáng thương nhìn Thẩm Như: “Phu nhân…”

Thẩm Như thản nhiên nói: “Ngươi xuống bôi thuốc đi, không cần ở bên ta nữa.”

Hỉ Nhi còn muốn nói chuyện, Tân Di bên cạnh quan sát, nhanh chóng dẫn nàng xuống bôi thuốc, chỉ còn lại Đỗ Nhược ở chỗ này.

Thẩm Gia lại hỏi Thẩm Như: “Ai đánh ngươi?”

Thẩm Như lại không nói tiếp, nhìn chằm chằm mặt nước, nói: “Tiểu muội xem, ta có giống những lá sen kia không?”

“……”

Thẩm Gia đại khái biết vì sao nàng lại đột nhiên phát ra câu cảm khái này, đơn giản chính là ăn nhờ ở đậu, rời xa quê hương, cho nên nhìn cái gì cũng rất thương cảm. Lúc trước khi nàng lên kinh, chẳng phải là như vậy sao? Chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng không biết mình cùng Thẩm Như rốt cuộc ai bất hạnh hơn một chút, các nàng đều giống nhau không có mẹ, nhưng Thẩm Như lại được phụ thân sủng ái, nàng mặc dù không được Thẩm Như Hải yêu thích, nhưng cữu cữu cùng ngoại tổ mẫu đối với nàng thiên vị, bù đắp phần tình thương của phụ thân thiếu hụt kia.

Thẩm Như quay đầu, nhìn chằm chằm mặt nàng, nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên thở dài: “Ta thật hâm mộ muội.”

Thẩm Gia thầm nghĩ lời này của ngươi muốn ta nói tiếp như thế nào? Đang vắt hết óc nghĩ cách trả lời, chỉ nghe “Bùm” một tiếng nước vang lên, Thẩm Như nghiêng người, ngã vào trong ao.

Thẩm Gia: “!!!”

Bể rất sâu, trong nháy mắt che kín  đỉnh đầu Thẩm Như, sóng nước dập dờn từng vòng, chỉ nổi lên mấy bong bóng khí.

Thẩm Gia vừa khiếp sợ lại không nói gì, tức giận mắng to một tiếng: “Đây là làm cái gì? Muốn vu oan ta?!”

Nàng không kịp nghĩ kỹ, cởi giày, cũng nhảy vào theo.

Đỗ Nhược trên cầu kêu to: “Tiểu thư!”

Tân Di mang theo Hỉ Nhi vừa đi tới hành lang, thấy một màn như vậy, nhất thời sợ tới hồn phi phách tán.

Các nàng hô to gọi nhỏ, Hoài Ngọc đang ở bên ngoài cũng nghe thấy.

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Tân Di hoảng hốt chỉ vào hồ nước: “Tiểu thư...... Tiểu thư rơi xuống nước rồi!”

“Cái gì?!”

Hoài Ngọc sắc mặt đột biến, chạy tới cây cầu lấy thành cầu làm bàn đạp, giống như quả cân chìm xuống.

Quan Triều chân sau chạy tới quỳ trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế: “Điện hạ! Gia của ta! Ngài không biết bơi a!”