Mười lăm tháng giêng, ngày hội Thượng Nguyên.
Hôm nay là sinh nhật Thẩm Gia, Tạ trạch lại làm một buổi tiệc lớn, bày lên mấy chục bàn tiệc, thân thích Đông phủ đều tới chúc mừng, trong vườn còn dựng sân khấu kịch, các diễn viên lên sân khấu, hát <Tôn hành giả đại náo thiên cung> Thẩm Gia thích nghe nhất, âm thanh khua chiêng gõ trống có thể nghe thấy, náo nhiệt kia so với tiệc mừng năm mới đêm giao thừa cũng không kém bao nhiêu.
Đến buổi tối, Tạ trạch treo đầy các loại hoa đăng, đem toàn bộ đông tây nhị phủ chiếu rọi rực rỡ như ban ngày.
Bọn tiểu bối không thích ở trong phủ náo loạn nguyên tiêu, ồn ào muốn đi chợ đèn, Tạ lão phu nhân bảo Tân Di đem áo choàng Hỏa Hồ mới may xong khoác lên cho Thẩm Gia, lại dặn dò lần nữa, chọn chỗ sáng sủa một chút mà đi chơi, bên ngoài tối om om, cũng đừng để bị ngã, lại dặn dò bên người phải có người đi theo, đừng bảo bọn họ đi cách quá xa.
Thẩm Gia nghe được liên tục gật đầu, ánh mắt lại liếc sang bên cạnh.
Hoài Ngọc cũng ở đây, cách ăn mặc hôm nay của hắn khác với ngày thường, mặc một thân ống tay áo hồ lam, vai trái trước n.g.ự.c dùng dây bạc thêu con mãng xà quá vai giương nanh múa vuốt, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác tơ bạc, mũ ngọc, buộc tóc, thêm một cỗ khí chất ôn nhuận như ngọc.
Thẩm Gia đã quen hắn mặc phi ngư phục* cùng võ bào, là lần đầu tiên thấy hắn ăn mặc như vậy, chợt cảm thấy có loại chói mắt nói không nên lời.
(*) Tương truyền rằng, Phi Ngư Phục là quan phục Hoàng Đế ngự ban, chỉ có quan viên Nhị Phẩm trở lên mới được mặc. Phi Ngư là một loại động vật trong thần thoại, đầu rồng, có cánh và đuôi cá. Ngoài ra, chỉ có Cẩm Y Vệ, thân quân của Hoàng Đế mới được mặc loại trang phục này (nguồn: cuuam.gosu.vn). Ảnh: https://www.pinterest.com/chn2474/phi-ng%C6%B0-ph%E1%BB%A5c/
Tạ Lan nhẹ nhàng đụng vai nàng, che miệng cười trộm nói: “Nhìn ngây người rồi, phu quân ngươi ăn mặc như vậy, quả thật khiến người ta cảm thấy mới mẻ, chỉ là, không hiểu sao ta lại cảm thấy hắn hôm nay là lạ?”
Vừa dứt lời, Tân Di đã nói: “Nô tỳ cũng cảm thấy vậy.”
Đỗ Nhược: “Em cũng cảm thấy.”
Quan Triều: “Ta cũng cảm thấy.”
Thẩm Gia cũng có cảm giác tương tự, luôn cảm thấy trên người Hoài Ngọc thiếu hụt thứ gì đó, nhưng lại không biết là gì.
Hoài Ngọc nhận ra tầm mắt của bọn họ, giương mắt nhìn lên: “Có việc gì?”
“Không có gì.” Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Chợ đèn Nguyên Tiêu ở Kim Lăng nằm ở khu vực cầu Chu Kiều và phố Bình Sự, mỗi khi đến mười lăm tháng giêng, hai bên phố dài dựng lều trúc, treo đèn vạn ngọn, xa xa nhìn lại như cây lửa hoa bạc, muôn màu muôn vẻ, phảng phất như thần đô tiên khuyết.
Bên đường còn có đủ loại trái cây được bày bán, còn có bán hoa đăng, mặt nạ, đồ chơi tượng đất, biểu diễn ảo thuật và xiếc, tiếng rao hàng không dứt, bách tính mang theo người nhà ra phố du ngoạn, các nam nữ trẻ tuổi đeo mặt nạ, đi ra hẹn hò, trên đường người người nhốn nháo, xe ngựa như rồng, lại không bị thiết lập lệnh giới nghiêm, mọi người thức thâu đêm suốt sáng, cho đến canh năm mới tản đi.
Trừ chỗ này, xung quanh miếu Phu Tử cũng có chợ đèn, chẳng qua so với cảnh tượng náo nhiệt bên kia, nơi này càng lộ vẻ thanh tịnh, người tới hơn phân nửa chỉ muốn lẳng lặng xem đèn.
Các thiếu gia tiểu thư Tạ gia phần lớn chạy tới náo nhiệt, chỉ còn lại có một bộ phận nhỏ là Thẩm Gia còn chưa quyết định.