Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 88




Mười lăm tháng giêng, ngày hội Thượng Nguyên.

Hôm nay là sinh nhật Thẩm Gia, Tạ trạch lại làm một buổi tiệc lớn, bày lên mấy chục bàn tiệc, thân thích Đông phủ đều tới chúc mừng, trong vườn còn dựng sân khấu kịch, các diễn viên lên sân khấu, hát <Tôn hành giả đại náo thiên cung> Thẩm Gia thích nghe nhất, âm thanh khua chiêng gõ trống có thể nghe thấy, náo nhiệt kia so với tiệc mừng năm mới đêm giao thừa cũng không kém bao nhiêu.

Đến buổi tối, Tạ trạch treo đầy các loại hoa đăng, đem toàn bộ đông tây nhị phủ chiếu rọi rực rỡ như ban ngày.

Bọn tiểu bối không thích ở trong phủ náo loạn nguyên tiêu, ồn ào muốn đi chợ đèn, Tạ lão phu nhân bảo Tân Di đem áo choàng Hỏa Hồ mới may xong khoác lên cho Thẩm Gia, lại dặn dò lần nữa, chọn chỗ sáng sủa một chút mà đi chơi, bên ngoài tối om om, cũng đừng để bị ngã, lại dặn dò bên người phải có người đi theo, đừng bảo bọn họ đi cách quá xa.

Thẩm Gia nghe được liên tục gật đầu, ánh mắt lại liếc sang bên cạnh.

Hoài Ngọc cũng ở đây, cách ăn mặc hôm nay của hắn khác với ngày thường, mặc một thân ống tay áo hồ lam, vai trái trước n.g.ự.c dùng dây bạc thêu con mãng xà quá vai giương nanh múa vuốt, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác tơ bạc, mũ ngọc, buộc tóc, thêm một cỗ khí chất ôn nhuận như ngọc.

Thẩm Gia đã quen hắn mặc phi ngư phục* cùng võ bào, là lần đầu tiên thấy hắn ăn mặc như vậy, chợt cảm thấy có loại chói mắt nói không nên lời.

(*) Tương truyền rằng, Phi Ngư Phục là quan phục Hoàng Đế ngự ban, chỉ có quan viên Nhị Phẩm trở lên mới được mặc. Phi Ngư là một loại động vật trong thần thoại, đầu rồng, có cánh và đuôi cá. Ngoài ra, chỉ có Cẩm Y Vệ, thân quân của Hoàng Đế mới được mặc loại trang phục này (nguồn: cuuam.gosu.vn). Ảnh: https://www.pinterest.com/chn2474/phi-ng%C6%B0-ph%E1%BB%A5c/

Tạ Lan nhẹ nhàng đụng vai nàng, che miệng cười trộm nói: “Nhìn ngây người rồi, phu quân ngươi ăn mặc như vậy, quả thật khiến người ta cảm thấy mới mẻ, chỉ là, không hiểu sao ta lại cảm thấy hắn hôm nay là lạ?”

Vừa dứt lời, Tân Di đã nói: “Nô tỳ cũng cảm thấy vậy.”

Đỗ Nhược: “Em cũng cảm thấy.”

Quan Triều: “Ta cũng cảm thấy.”

Thẩm Gia cũng có cảm giác tương tự, luôn cảm thấy trên người Hoài Ngọc thiếu hụt thứ gì đó, nhưng lại không biết là gì.

Hoài Ngọc nhận ra tầm mắt của bọn họ, giương mắt nhìn lên: “Có việc gì?”

“Không có gì.” Mọi người đồng loạt lắc đầu.

Chợ đèn Nguyên Tiêu ở Kim Lăng nằm ở khu vực cầu Chu Kiều và phố Bình Sự, mỗi khi đến mười lăm tháng giêng, hai bên phố dài dựng lều trúc, treo đèn vạn ngọn, xa xa nhìn lại như cây lửa hoa bạc, muôn màu muôn vẻ, phảng phất như thần đô tiên khuyết.

Bên đường còn có đủ loại trái cây được bày bán, còn có bán hoa đăng, mặt nạ, đồ chơi tượng đất, biểu diễn ảo thuật và xiếc, tiếng rao hàng không dứt, bách tính mang theo người nhà ra phố du ngoạn, các nam nữ trẻ tuổi đeo mặt nạ, đi ra hẹn hò, trên đường người người nhốn nháo, xe ngựa như rồng, lại không bị thiết lập lệnh giới nghiêm, mọi người thức thâu đêm suốt sáng, cho đến canh năm mới tản đi.

Trừ chỗ này, xung quanh miếu Phu Tử cũng có chợ đèn, chẳng qua so với cảnh tượng náo nhiệt bên kia, nơi này càng lộ vẻ thanh tịnh, người tới hơn phân nửa chỉ muốn lẳng lặng xem đèn.

Các thiếu gia tiểu thư Tạ gia phần lớn chạy tới náo nhiệt, chỉ còn lại có một bộ phận nhỏ là Thẩm Gia còn chưa quyết định.



Tạ Lan hỏi Thẩm Gia: “Châu Châu, muội muốn đi đâu?”

Thẩm Gia vừa định mở miệng, Tạ Lan lại ngắt lời: “Ta đoán muội nhất định là đi sông Tần Hoài, ta thì muốn đi bên kia cầu.”

“……”

Thẩm Gia đành phải câm miệng.

Tân Di ngầm hiểu cười nói: “Tiểu thư, ta cũng muốn đi cầu Phù Kiều, mấy năm không về Kim Lăng, muốn đi xem náo nhiệt.”

Đỗ Nhược lập tức nói: “Ta cũng đi.”

Quan Triều há miệng nói: “Ta đi theo điện hạ của chúng ta......”

Lời còn chưa dứt, đã bị Đỗ Nhược đạp một cước.

Quan Triều đành nuốt lại lời ban đầu, vẻ mặt đau khổ đổi giọng: “Ta cũng đi theo xem náo nhiệt thôi.”

Tạ Lan hỏi Thẩm Như: “Còn ngươi thì sao?”

Thẩm Như còn chưa trả lời, Trần Thích đã cười nói tiếp: “Nếu đã đi xem náo nhiệt, chúng ta cũng chỉ có thể đi theo đám đông.”

Hắn quay sang nhìn Thẩm Như, mặt mày thâm tình lưu luyến: “Nàng nói đúng không, phu nhân?”

Thẩm Như rũ mi xuống, nắm khăn tay: “Ừ.”

Tạ Lan vỗ tay một cái: “Nếu đã chung điểm đến, vậy chúng ta cùng đi thôi.”

Dứt lời, đám người này trùng trùng điệp điệp chạy về phía cầu, trong khoảnh khắc tản đi sạch sẽ, chỉ còn lại Thẩm Gia và Hoài Ngọc đứng tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ.

Thẩm Gia cảm thấy trầm mặc như vậy thật sự không phải chuyện gì tốt, liền mở miệng hỏi: “Ngươi đi đâu?”

Hoài Ngọc liếc nhìn nàng một cái, nói: “Sông Tần Hoài.”

Thẩm Gia ồ một tiếng, sờ sờ mũi: “Ta cũng đi sông Tần Hoài.”



Hai người bốn mắt nhìn nhau, lại lâm vào trầm mặc quỷ dị.

Hoài Ngọc nghiêng đầu ho khan một tiếng, nhìn nàng nói: “Lại đây.”

Thẩm Gia trong lòng nghĩ [Sao ta phải nghe theo ngươi? Dựa vào cái gì?], cho nên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nâng cằm nói: “Ngươi lại đây đi.”

Hoài Ngọc nhíu mày, lặp lại lần nữa, giọng nói trầm xuống một chút: “Mau lại đây.”

“Ngươi lại đây trước.”

“Nàng qua đây thì ta liền qua đó.”

“Không, ngươi sang đây.”

“Thẩm Gia!” Hoài Ngọc đen mặt, “Nàng rốt cuộc có qua hay không?”

Thẩm Gia nín thở, thầm nghĩ, quên đi, ta đại nhân đại lượng, không so đo với ngươi.

Nàng mang theo tức giận sải bước đi về phía trước, không ngờ khi nàng cất bước, Hoài Ngọc cũng hướng nàng cất bước đi tới, hai người đụng nhau, trán Thẩm Gia đập trúng cằm của hắn, đau đến kêu to lên.

“A! Cằm của ngươi sao lại cứng như vậy! Đau muốn chết!”

Thẩm Gia đau đến nước mắt đều chảy ra.

Hoài Ngọc ôm cằm, cũng không chịu thua nàng bao nhiêu, tức giận nói: “Ta còn chưa nói đầu của nàng cứng đâu!”

Thẩm Gia giậm chân nói: “Đau quá đau quá!”

“Đau như vậy sao?” Hoài Ngọc đã không còn đau nữa, đi tới trước mặt nàng, “Bỏ tay xuống, ta xem thử.”

Thẩm Gia buông tay ra, Hoài Ngọc nâng cằm của nàng lên nhìn kỹ, trán cũng không sưng lên, chỉ là có thêm một dấu đỏ, cằm của hắn cũng vậy, hai người nhìn dấu đỏ trên mặt nhau, đều cảm thấy buồn cười không thôi, đồng loạt cười to ra tiếng.

Cười một lúc lâu, mới có thể dừng lại.

Hoài Ngọc hỏi: “Đi không?”

Thẩm Gia gật đầu: “Đi.”