Hồ Mạc Sầu nằm ở phía tây thành Kim Lăng, liền kề với núi Thanh Lương, mọi người liền đi leo núi trước.
Lại nói Thanh Lương Sơn này cũng có điển cố, Thanh Lương Sơn nguyên danh là Thạch Đầu Sơn, Đông Ngô Tôn Quyền từng xây Thạch Đầu Thành ở đây, làm môn hộ phòng ngự thủ đô, hậu nhân thường dùng "Thạch Đầu Thành" chỉ Kim Lăng, đại khái bắt nguồn từ đây.
Thạch Đầu thành nằm ở phía đông Trường Giang, thế núi hiểm trở, đột ngột mọc lên, dưới vách đá chính là Trường Giang cuồn cuộn nguy hiểm, từ xưa tới nay chính là nơi binh gia phải tranh giành.
Tương truyền năm xưa Tào Tháo có trăm vạn người, đồn trú ở Giang Hán, có ý ngầm chiếm Giang Nam, Gia Cát Lượng đi sứ Đông Ngô, muốn liên hợp Tôn Quyền cùng chống Tào, lúc đi ngang qua Kim Lăng, từng trú mã ở đây quan sát địa thế núi non, nói ra lời bình [Chung Sơn long bàn, thạch đầu hổ cứ, chân nại đế vương chi trạch dã]*, cũng khuyên Ngô chủ dời đô Kim Lăng, trên núi Thanh Lương hiện tại còn có di chỉ Gia Cát võ hầu trú Mã Pha.
(*) Chung Sơn long bàn, thạch đầu hổ cứ, chân nại đế vương chi trạch dã (Hán văn: 钟山龙蟠,石头虎踞,真乃帝王之宅也) nghĩa là “Núi Chung thế rồng cuộn, đá hình hổ phục, thật là chốn đế vương vậy.”
Mọi người ngồi ở khe núi, đàm cổ luận kim, tưởng nhớ di tích tiền nhân.
Khi Trần Thích nói đến cuộc chiến Xích Bích, chậm rãi mà nói, nói Tào Tháo khởi bách vạn hùng sư, Hoành Sóc làm thơ, khẳng khái hào hùng cỡ nào, khí nuốt như hổ, chỉ tiếc bại dưới tay Chu Du, mấy vạn quân sĩ mất mạng trong lửa lớn Xích Bích, khiến cho Tào A Giấu cả đời không dám tái sinh lòng dòm ngó Nam, chỉ để lại cho hậu nhân cảm khái “Sinh con đương như Tôn Trọng Mưu*.”
(*) Nguyên gốc “生子当如孙仲谋”: Ý nếu sinh con phải sinh ra một người như Tôn Trọng Mưu.
Tôn Quyền (giản thể: 孙权; phồn thể: 孫權; 5 tháng 7 năm 182– 21 tháng 5, 252), tự là Trọng Mưu (仲谋), thụy hiệu Ngô Đại Đế (吴大帝, tức là “Hoàng đế lớn của Ngô”), là người sáng lập của chính quyền Đông Ngô dưới thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Thẩm Gia cũng từng ở tửu lâu nghe Thư tiên sinh từng nói qua, nhưng cũng không có tài ăn nói tốt như Trần Thích, không khỏi nghe vào mê mẩn, không ngừng truy hỏi sau đó.
Hoài Ngọc thấy nàng như thế, cười lạnh một tiếng: “Tào Tháo không biết binh thôi, có gì đáng tiếc.”
Trần Thích cười nói: “Năm xưa Tào công chỉ dựa vào hơn hai vạn người đánh bại mười vạn đại quân Viên Thiệu, đoạt được thắng lợi trong cuộc chiến quan độ, lại đánh về phía tây Ô Hoàn, tính toán Liêu Đông, bởi vậy thu phục lưu vực Hoàng Hà, đặt nền móng phương bắc, tiểu vương gia sao có thể nói hắn không biết binh?”
Hoài Ngọc nói: “Nếu không phải Tào Tháo chọn dùng Hứa Du Kế tập kích bất ngờ Ô Sào, đoạt Viên quân lương đạo, ai thắng ai thua còn chưa biết, Tào Mạnh Đức cũng chỉ là đánh cuộc một phen mà thôi, chẳng qua hắn vận khí tốt, đánh cuộc thắng, Viên Bản Sơ vận khí kém, dùng người không thỏa đáng, đánh cuộc thua. Ngươi nói trận Xích Bích Tào Tháo khởi bách vạn hùng sư? Trong mắt ta, cũng chỉ là một đám ô hợp, một đám kỵ binh không rành thủy chiến, chỉ biết tác chiến trên đất liền, chống lại thủy sư tinh nhuệ của Tôn Ngô, lấy yếu thế của mình, đi đối với sở trường của người khác, làm sao có thể không thua? Bách vạn hùng binh lại như thế nào, chẳng qua là quần chúng vì chủ tướng thất sách mà c.h.ế.t đuối ở dưới nước, làm quỷ c.h.ế.t oan, thắng làm vua, bại làm giặc, có gì đáng tiếc?”
Trần Thích lắc đầu bật cười nói: “Nói như thế, một hồi ác chiến chôn xác trăm vạn, chảy m.á.u trôi nổi, đàm tiếu tan thành mây khói, trong mắt tiểu vương gia, bất quá chỉ là một ván cược mà thôi.”
Hoài Ngọc đột nhiên nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc, lại mơ hồ bốc lên chút sát khí, giống như một thanh trường đao ra khỏi vỏ, ý nghiêm nghị không thể xâm phạm, làm người ta không dám nhìn gần.
“Thời cơ trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, vốn là một ván cược! Ngươi cho rằng nắm chắc thắng lợi, có lẽ trận chiến tiếp theo liền binh bại như núi đổ, ngược lại là những bại binh đường cùng kia, nếu lúc sắp c.h.ế.t tuyệt địa phản kích, chưa chắc không có khả năng chuyển bại thành thắng!”
Hai người mỗi người một lý lẽ, Thẩm Gia bên cạnh đều nghe đến choáng váng, không biết rõ ràng nói là Tào Tháo cùng Chu Du, như thế nào bỗng nhiên thảo luận đến chuyện đánh trận, nàng đối với những người đánh đánh g.i.ế.c giết này không có hứng thú, liền đứng dậy đi qua một bên.
Trong tất cả mọi người, chỉ có Thẩm Như nghe ra một chút nhanh nhẹn.
Sau khi nghỉ ngơi ở sườn núi ngựa, mọi người lại đi Thanh Lương tự phía nam.
Chùa này bắt đầu từ đời thứ năm mười nước, hưng thịnh từ Nam Đường, nguyên danh là Hưng Giáo Tự, sau khi Lý Cảnh của Nguyên Tông Nam Đường mở rộng thêm thì đổi thành Thanh Lương Đại Đạo Tràng, từ đó về sau Thạch Đầu Sơn liền đổi tên thành Thanh Lương Sơn, hậu chủ Nam Đường Lý Dục rất thích tới đây nghỉ mát, đả tọa lễ Phật, cho nên Thanh Lương Tự còn gọi là “Cung điện mùa hè”, nghe nói trong chùa còn có mặc bảo của vị đó.
Sau đó Nam Đường diệt vong, Thanh Lương tự bị binh biến mà bị thiêu hủy hơn phân nửa, chỉ lưu lại một cái giếng cổ, Thái Tổ từng sai người chữa trị, Thanh Lương tự mới khôi phục quang cảnh hương khói cường thịnh ngày xưa, trở thành danh sát Kim Lăng, khách hành hương hàng năm từ các nơi đi tới Thanh Lương Sơn lễ Phật nối liền không dứt, bởi vậy sinh ra một đại danh cảnh của Kim Lăng - Thanh Lương Vấn Phật.
Trần Thích không hổ từng tu sử ở Hàn Lâm viện, một bụng học vấn, nói tới cái gì cũng có thể dẫn kinh cứ điển, hiện tại đi đến Thanh Lương tự, hắn lại nói đến chuyện phong lưu giữa Nam Đường hậu chủ và Đại Tiểu Chu hậu.
Thẩm Gia thích nhất là nghe loại chuyện hoang sử này, không khỏi nghe đến say sưa, bưng mặt cảm thán: “Trần công tử, ngươi hiểu biết thật nhiều.”
Hoài Ngọc vừa nghe lời này, khuôn mặt tuấn tú nhất thời đanh lại, chống gậy rời đi.
Thẩm Gia không chú ý tới, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vỗ tay nói: “A, đúng rồi, trong chùa này có một cái giếng cũ, tên là Hoàn Dương Tỉnh, mọi người có muốn đi uống nước giếng nơi đó hay không?”
Mọi người đã sớm khát, nhất là Trần Thích, nói nhiều như vậy, khó tránh khỏi miệng khô lưỡi khô, liền vui vẻ đứng dậy nói: “Nhị tiểu thư xin dẫn đường.”
Thẩm Gia phát huy tác dụng chủ nhà của nàng, dẫn mọi người đi tới một tiểu đình, cái giếng cổ Nam Đường kia ở chính giữa, bên cạnh đặt thùng nước, trên thùng buộc dây thừng dài, còn có một cái gáo gỗ cán dài, nếu muốn uống nước, tự lấy là được.
Quan Triều đem thùng nhỏ bỏ vào trong giếng, chỉ nghe “Rầm” một tiếng nước vang, liền biết đã đến đáy giếng, túm dây thừng nhấc lên, trong thùng đựng nước mát lạnh giống như băng vỡ, làm người ta thấy miệng lưỡi mới mẻ.
Mọi người lấy gáo gỗ, cũng không thèm để ý có dùng chung đồ hay không, chủ tớ mấy người uống xong nước liền đưa cho người tiếp theo, đều cảm thấy này nước giếng ngọt ngọt, chỉ là quá lạnh.
Đỗ Nhược bị đóng băng nhảy loạn tại chỗ, cắn răng nói: “Ai nha! Lạnh quá! Sao giếng này lại gọi là Hoàn Dương? Giống như giếng Luân Hồi, nhảy xuống là có thể đầu thai sao?”
Thẩm Gia nghiêm túc: “Ngươi có thể thử xem.”
Đỗ Nhược biết tiểu thư lại đùa, liền lè lưỡi làm mặt quỷ: “Ta không thử đâu.”
Thẩm Gia cười rộ lên, nói: “Ta cũng không biết lai lịch, chỉ nghe cữu cữu ta nói qua, hình như là có một lão tăng nhân, vốn uống nước giếng nơi này, kết quả râu tóc không bạc, cải lão hoàn đồng, cho nên người khác liền nói, nước giếng này uống là có thể hoàn dương.”
Tân Di cười nói: “Thế gian nào có chuyện thần kỳ như vậy, chỉ sợ là bịa đặt.”
Quan Triều chen miệng vào: “Bịa đặt thì sao? Khách hành hương cuồn cuộn không ngừng trên núi này, chỉ sợ hơn phân nửa là vì cái giếng này mà tới, vô luận lời đồn là thật hay giả, tiền hương khói trong chùa dù sao cũng kiếm được, có thể thấy được người Kim Lăng cũng rất thông minh.”
Thẩm Gia nghe xong từ chối cho ý kiến, thầm nghĩ chúng ta lát nữa phải đi hồ Mạc Sầu, còn tương truyền là có một kỹ nữ tên là ‘Lư Mạc Sầu’ ở đây, nếu muốn làm thỏa mãn tất cả mọi người, thành Kim Lăng này cũng không có chỗ để đi.
Lúc này chiếc gáo gỗ vừa vặn truyền tới trong tay Thẩm Gia, nàng đang muốn cúi đầu uống, sau lưng vang lên một giọng nói sâu kín: “Trời lạnh uống nước lã, đau bụng c.h.ế.t cũng không ai quản.”
Thẩm Gia buông gáo gỗ trong tay xuống, hết nhìn đông tới nhìn tây, kinh nghi bất định: “Ai đang nói chuyện?”
Mọi người: “......”
Thẩm Gia quay đầu lại, thấy Hoài Ngọc mặt mày không tốt nhìn chằm chằm nàng, kinh ngạc nói: “Ngươi sao vẫn còn ở chỗ này?”
Hoài Ngọc: “......”
Hoài Ngọc tức giận quay đầu bước đi.
Hắn đi rồi, Tân Di nơm nớp lo sợ hỏi: “Tiểu thư, người như vậy đối với cô gia... có phải có chút không tốt lắm không?”
Thẩm Gia cười ha ha, kỳ thật lúc Hoài Ngọc đứng ở phía sau nàng, nàng liền nhận ra là hắn, vừa rồi chẳng qua trêu cợt hắn một chút, bởi vì nàng còn rất thích nhìn bộ dáng Hoài Ngọc bị nànglàm cho tức giận đến nói không ra lời.