Đêm đến, sao giăng đầy trời.
Trên đường lên núi được bố trí ba trạm quan sát, mỗi trạm đều được canh gác nghiêm ngặt với trang bị đại bác gỗ, đá, cung nỏ chắc chắn, khi lên đến đỉnh núi thì có thể nghe thấy tiếng cười to cách thật xa vang vọng đến.
Mọi người đều nhìn thấy rõ bầu không khí hỉ sự được trang hoàng tại Đại Hùng Bảo điện, Trịnh tiêu đầu lo lắng nhìn sang liền thấy sắc mặt của Tạ Dực lúc này lạnh như băng, trầm đến cực điểm.
Bọn họ đều đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Trong đại điện có hai chiếc bàn dài, đám thổ phỉ thoải mái uống rượu, miệng cắn miếng thịt thật to, cười cười nói nói trông vô cùng vui vẻ.
Khi đấu nhau lúc hoàng hôn, Đại Lực Thiên vương bị Hoài Ngọc đ.â.m vào bên hông sườn, hiện tại lại đang cởi trần, chiếc eo được quấn băng vải trắng, hắn ngồi trên chiếc ghế da hổ, uống đến mức say mèm.
Còn tân lang Lý Bảo đã quay về phòng để hưởng thụ sự vui vẻ của đêm nay.
Sau khi Đinh Tiến nghe thủ hạ bẩm báo xong, trước tiên hắn sai người mang lễ vật của Tạ Dực lên, tiếp theo đó liền thấy rương hộp gỗ được nạm vàng bốn góc, bên trong đều được chất đầy châu báu ngọc ngà, những món ngon trân quý, hổ phách ngà voi, tấm da bằng lông hay hương được liệu quý, cần gi thi có nấy, quả thật đúng là khiến người ta phải mù mắt.
Đinh Tiến giấu một đôi vòng tay phỉ thúy rồi lớn giọng hạ lệnh: “Truyền người đến vào đại điện!”
Trong lòng hắn lúc này đang có tính toán, hai đứa cháu gái của nhà họ Tạ này đều đã bái đường động phòng, hiện tại đã trôi qua được một lúc, cũng đã không còn là thiên kim tiểu thư nữa, không biết đối phương có để ý việc có quá nhiều thổ phỉ bên họ nhà trai hay không, nếu như đồng ý thì ai nấy đều có thể vui vẻ hòa thuận, từ đây về sau sẽ thân thiết như người một nhà, còn nếu không ưng thuận thì chỉ còn cách xuống nước mà thôi.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, đám người Tạ Dực đã vào đại điện.
Đinh Tiến nhìn thấy Cừu Minh liền cười lớn: “Tam đệ, thế mà đệ lại đến chậm! Không uống rượu mừng của đại ca!”
Cửu Minh không hề cười đáp lại mà hét lớn: “Nhị ca! Chúng ta đã bị tên họ Tống lừa rồi! Bọn họ không phải là thương gia đến từ phương bắc mà chính là Tạ gia ở Kim Lăng! Người chúng ta bắt được chính là Vương gia và Vương phi! Nhị ca mau ra tay đi, nếu không thì triều đình sẽ phái binh đến tiêu diệt...”
Cửu Minh còn chưa dứt lời, phía trước n.g.ự.c đã xuất hiện một lưỡi đao.
Cả đại điện nhất thời rơi vào một mảnh im lặng.
Đột nhiên Đinh Tiến đứng lên từ ghế gập, cảm giác say mèm đã hoàn toàn tỉnh táo, hô to: “Tam đệ!”
“Đã... đã muộn rồi.”
Đầu của Cửu Minh từ từ gục xuống. Trịnh tiêu đầu đẩy t.h.i t.h.ể sang một bên, rũ sạch vết m.á.u còn dính lại trên mũi đao.
Những tiêu sư ở phía sau đã được huấn luyện rất kĩ, lúc này đều đang cầm kiếm trên tay, cảnh giác nhìn đám thổ phỉ trước mặt.
Hai mắt Đinh Tiến hằn tơ máu, nghiến răng nói: “Các ngươi dám g.i.ế.c tam đệ của ta! Các huynh đệ! Giết! Giết sạch chúng nó! Báo thủ cho Tam đương gia!”
Chỉ trong nháy mắt, mọi người đều cầm vũ khí xông lên, cả đại điện liền rơi vào hỗn chiến.
Tạ Dực c.h.é.m một tên tay sai trước mặt, thanh d.a.o Tủ Xuân của Hoài Ngọc quả thật dùng rất tốt, một khi tiếp xúc thì chỉ còn m.á.u chảy, xương cốt cũng bị c.h.é.m đứt. Tạ Dực g.i.ế.c đến mức hai mắt vằn tơ máu, tuy rằng võ nghệ không cao nhưng có thanh đao sắc bén trong tay, dù có sợ hãi ba phần thì vẫn cầm chặt c.h.é.m dưa xắt rau, gặp Thần g.i.ế.c Thần, gặp Phật g.i.ế.c Phật, giống như đang ở một nơi tang hoang, tiêu điều.
Trịnh tiêu đẩu giao chiến với Đinh Tiến, nhất thời không thể phân được thắng bại, nhìn thấy số người bị thương trọng đại diện càng lúc nhiều, hiển nhiên là đám thổ phỉ bên ngoài đã nghe thấy tiếng c.h.é.m g.i.ế.c nên cũng xông vào mà bọn họ lại không có viện binh, không biết mười mấy người có thể chống chọi trong bao lâu.
Trịnh tiêu đầu chặn một đòn rìu của Đinh Tiến, nghiến răng nói với Tạ Dực: “Thất gia! Ngài cứ đi tìm Tôn tiểu thư trước đi! Ở đây có chúng tôi rồi!”
Tạ Dực cầm một bầu rượu rồi quăng thẳng vào cây cột trong đại diện, tức thì rượu b.ắ.n sang tứ phía, sau đó Tạ Dực lại đẩy ngã giá nến, lửa theo chất cồn đốt cháy màn che, trong phút chốc ngọn lửa bùng cháy lớn tựa như một con hỏa long hung hãn.
Các tiêu sư còn lại thấy thế liền sôi nổi theo, Đại Hùng Bảo điện liền rơi vào biển lửa.
Quan Triều vốn vẫn luôn trốn phía sau rương, sợ đến mức cả người run lên, Tạ Dực túm lấy cổ đối phương, kéo hắn ra phía sau đại điện, dặn dò: “Đi phóng hỏa mọi nơi đi!”
Cả người hắn đều là m.á.u tươi, chẳng còn dáng vẻ quân tử như ngọc của ngày thường, lại giống như một Tu La khát máu, dù sao thì Quan Triều vẫn còn là một đứa trẻ bị dọa đến độ choáng váng, hai mắt đờ đẫn.
“Phóng hỏa! Có biết không hả?” Tạ Dực lại hét lên một tiếng.
Cuối cùng Quan Triều cũng hoàn hồn, trong mắt chuyển động: “Phóng hỏa, phóng hỏa, ta biết…”
Lúc này Tạ Dực mới quay đầu đi tìm người, động tĩnh quá lớn tại đại điện đã đến tai các nữ nhân ở đây, bọn họ ai nấy đều ôm cái bụng to, vẻ mặt hoảng sợ, áo quần rách mỏng mà chạy ra.
Tạ Dực ngăn một bà tử, đặt thanh đao lên cổ đối phương, ép hỏi: “Nữ nhân bị bắt cóc hôm nay đang ở đâu?”
Bà tử kia sợ đến độ ngã xuống đất, khóc lớn: “Ta không biết mà ta cũng bị bọn chúng bắt đến đây thôi... Quan gia à, không liên quan đến ta, tha mạng cho ta đi mà!”
Dưới tình thế cấp bách, Tạ Dực lại trở thành một quân binh lên núi diệt đám thổ phỉ.
Tạ Dực lạnh giọng quát: “Ta không g.i.ế.c bà! Nói cho ta biết, Đại đương gia đang ở đâu?”
Bà tử trả lời: “Đại đương gia... Đại đương gia đang ở trong động phòng…”
Ánh mắt Tạ Dực lập tức thay đổi: “Mau dẫn đường!”